Đầu thương đập vào đầu Đổng Phi kỳ thực cũng không đau.
Đổng Trác cũng không phải rất tức giận, nói thật, đối với con trai, lão rất kieu ngạo, đứa con này đã làm cho lão hưởng thụ vô hạn phong cảnh, đồng thời lại không ngừng gây cho lão vô hạn đau đầu, Việc kia không nói, nhưng Đổng Trác có bảy phần nắm chắc, người giết chết Hoàng Phủ Tung, Bộ mặt phản tặc ghê tởm kia kỳ thật là con trai bảo bối của lão. Trong lòng lão quả thực lo lắng hãi hùng một thời gian dài, trong một đoạn thời gian, thậm chí ngủ không yên.
Bất quá sau đó lại truyền đến tin tức, nói là Hoàng Phủ Tung đã chết trong tên lạc, đến lúc này Đổng Trác mới xem như có chút yên tâm.
Đổng Trác nghe nữ nhi nói qua, Đổng Phi không biết bắn tên. Nhưng bất kể có phải hay không Đổng Phi, nhưng Đổng Trác có thể khẳng định, Hoàng Phủ Tung chết nhất định có liên quan đến Đổng Phi.
Trên đường hành quân tới Toánh Xuyên, Đổng Trác đã từng nói với Lý Nho: “ Khi lão tử nhìn thấy tiểu tử thúi kia, nhất định phải giáo huấn hắn cho tốt.”
Không nghĩ tới Đổng Phi thực sự xuất hiện. Hơn nữa lại ở thời điểm mấu chốt xuất hiện.
Nhưng sau khi Đổng Trác chứng kiến cánh tay của Đông Phi đang bị băng bó, cả người đầy vết thương, bất mãn trong lòng lập tức biến mất, thay thế vào đó là một loại đau lòng, mơ hồ còn có chút tự hào.
Đây chính là Đổng gia sư nhi….
******************
Hai phụ tử gặp nhau đương nhiên không thể thiếu một phen hàn huyên.
Hoa Hùng ở trung quân lều lớn mở tiệc rượu, vì Đổng Trác tẩy trần, ngay cả các quan viên của Trường xã cũng đến.
Đổng Phi lúc này mới chứng kiến có hai người đứng cạnh Tuân Úc, một người có tướng mạo giống như nữ tử; Gã còn lại mang theo một cỗ phong độ của người trí thức, hình thức có chút tuấn lãng, người mặc hắc sam văn sĩ.
Đổng Phi không khỏi giật mình há to miệng, thầm nghĩ: Hắn tại sao ở chỗ này?
Cùng với chỗ Tuân Úc có hai thanh niên, Đổng Phi cũng không nhận biết, bất quá có thể đoán ra, nhất định là học sinh tránh nạn ở Toánh Xuyên.
Mà thiếu niên kia Đổng Phi cũng không xa lạ. Đây chính là năm trước ở Toánh Xuyên, thiếu niên này đi ra với Thái, từ trong miệng Cố Ung biết được, người giống như nữ tử, lại rất yên tĩnh này được thế nhân xưng là thiên tài, là một trong những mưu sĩ của Tào Tháo, Quách Gia Quách Phụng Hiếu.
Tuân Úc dành giới thiệu trước: “ Trường Văn, qua đây ta giới thiệu cho ngươi một người, vị này chính là Phi công tử, là đệ tử tương lai của Bá Tiên sinh.”
Thanh niên kia chắp tay, ảm đạm cười: “ Tại hạ Toánh Xuyên Trần Đàn, tự Trường Văn, đã lâu nghe danh Phi công tử, không ngờ hôm nay mới có thể gặp mặt.”
Trần Đàn Trần Trường Văn…
Đổng Phi chết lặng, đây cũng chính là tương lai ngưu nhân! Trong diễn nghĩa người này từng xuất hiện qua, tựa hồ rất được sự tín nhiệm của Tào Tháo, về phần có công tích gì, Đổng Phi đã không nhớ rõ, nhưng nếu được Tào Tháo coi trọng, nhất định không thể bình thường.
Tuân Úc nói: “ Trường Văn là Toánh Xuyên vọng tộc, rất có mỹ danh, sơm từng nghe người nhắc đến Phi công tử, vẫn nói muốn gặp một lần. Ha hả, nhưng không nghĩ tới, chúng ta dưới tình huống như vậy mới gặp được Phi công tử.”
“ Trường Văn tiên sinh khách khí!”
Trần Đàn văn nhã cười, không thèm nhắc lại. Tuy rằng cử chỉ cũng khiêm tốn, nhưng trong đó vẫn mang theo một cỗ kiêu căng của đệ tử thế tộc, cho nên hắn cũng không nói nhiều.
Sau đó Quách Gia tiến lên mấy bước, cười nói: “ Phi công tử, chúng ta lại gặp mặt!”
“ Ngươi là Quách Gia?”
“ Hắc hắc, nhãn lực Phi công tử quả thực rất tốt, trước kia Cố sư huynh còn viết thư nhắc đến Phi công tử, không nghĩ tới ở Toánh Xuyên từ biệt, Gia thậm chí có hân hạnh nhìn công tử đại triển thần uy, trận chiến đêm qua, Phi công tử quả nhiên uy vũ.”
Đổng Phi mặt đỏ lên, “ Phụng Hiếu quá khen!”
“ Quá Khen cái rắm?” Quách Gia biến sắc, khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng, kích động chỉ tay vào mũi Đổng Phi nói: “ Ngươi nghĩ rằng ta thật sự khen ngươi sao? Tình huống của địch không rõ mà tự mạo muội xông ra, nếu bên kia Ba Tài có thêm một chút Hoàng cân lực sĩ thì ngươi không những không vãn hồi được chiến cuộc mà còn bồi mạng đi vào…Cũng chính là Ba Tài ngu xuẩn, nếu là ta, ta sẽ lập tức cho thân binh bên người bỏ qua chiến trường vây ngươi giết, lão sư đã từng nói, lấy việc ứng với mưu, sau đó mới hành động, ngươi xem như dũng mãnh, kỳ thực rất ngu xuẩn, nếu ngươi đánh lén không thành công, chẳng phải là tăng thêm sĩ khí cho phản tặc?”
“ Việc này…”
Đổng Phi nào nghĩ tới Quách Gia tiến lên chỉ vào mặt hắn mắng xối xả, làm cho khuôn mặt đen của hắn biến thành màu tím.
“ Man khí của Phi công tử nhất thời phát tác mà thôi.”
“ Man khí phát tác, hừ….Văn Nhược, ngươi có nghe hay không, ta sáng nay nói không sai chứ.”
Tuân Úc nhịn không được cười ha hả, “ Phụng Hiếu, miệng lưỡi ngươi bén nhọn, ai có thể nói qua ngươi? Ta xem Phi công tử là không muốn chấp nhất thôi.”
“ Phải không?”
Quách Gia trừng mắt nhìn Đổng Phi, miệng lại muốn nói.
Đổng Trác cùng Lý Nho đi tới, “ Xin hỏi vị nào là Tuân tiên sinh?”
Tuân Úc vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “ Đổng tướng quân chớ xưng hô như thế với tại hạ, Nhược không dám nhận hai chữ tiên sinh.”
“ Tiên sinh khách khí, nếu không có tiên sinh đến cứu viện, chỉ sợ Văn Khai cùng tiểu nhi chắc gặp nguy hiểm ở chỗ này. Ân cứu mạng, Trác cảm kích vô cùng.”
Đổng Trác vì sao đối với Tuân Úc khách khí như vậy?
Nói trắng ra không phải vì danh khí của Tuân Úc lớn, mà là xuất thân của hắn, cho nên không thể không làm cho Đổng Trác khách khí.
Trước kia ở tướng quân phủ, tất cả đám sĩ phu chỉ có Lưu Biểu cùng Tuân Sảng đối với lão khách khí.
Bánh ít đi, bánh quy lại, Tuân Úc là cháu Tuân Sảng, hơn nữa Tuân gia lại là đại tộc, Đổng Trác làm sao dám bất kính.
Mà ở phía dưới, đồng dạng là Quách Gia một thân bạch gia(ko có gì) cho nên Đổng Trác có chút chậm trễ, cũng may Đổng Phi cơ trí lôi Quách Gia lại nói nhỏ, cuối cùng đem loại vô lễ này của Đổng Trác che giấu. Bất quá Quách Gia bây giờ chứ không phải Quách Gia trong tam quốc diên nghĩa, hiển nhiên bây giờ hắn vẫn còn chút non nớt.
Cử chỉ Tuân úc rất khách khí, cùng hàn huyên với Đổng Trác một trận, sau đó mới phân chủ khách ngồi xuống.
Tuân Úc, Trần Đàn, Quách gia ba người ngổi phía bên phải, Đổng Phi, Lý Nho ngồi một bên tiếp khách.
Mà Hoa Hùng, Trần Đáo, Từ Quang Vinh, Nguyên Thiệu,Đổng Triệu thì ngồi bên kia, liếc mắt một cái tự nhiên nhận ra tất cả là võ tướng xuất thân.
Đổng Thiết cùng Thành Lễ không ngồi mà đứng ở phía sau Đổng Phi, hai người vừa gặp Đổng Phi lập tức đảm nhiệm hộ vệ. Muốn nói tiếp, Đổng Thiết cùng Thành Lễ hai người bây giờ cũng là võ tướng rất có địa vị dưới trướng Đổng Trác, nhưng lại như trước cung kính với Đổng Phi, làm cho ba người Tuân Úc hâm mộ không thôi.
Rượu qua ba tuần, Tuân Úc đột nhiên mở miệng nói: “ Đổng Trung Lang, không biết kế tiếp có tính toán gì không?”
Đổng Trác ngẩn ra, “ Văn Nhược tiên sinh sao nói lời này?”
Tuân Úc nghiêm mặt nói: “ Đổng trung lang, hôm nay mặc dù Phi công tử dũng mãnh chém đầu thủ lĩnh bọn phản tặc Ba Tài mới đánh tan bọn phản tặc. Nhưng theo Úc biết, ở Toánh Xuyên có gần hai mươi vạn phản tặc, lại có tặc tử Trương Bảo làm đốc chiến, trong tay lại tụ tập hơn mười vạn đại quân. Ba Tài bị giết tất nhiên sẽ làm cho Trương Bảo báo thù, đến lúc đó hơn mười vạn đại quân kéo đến Trường xa, không biết Đổng Trung lang có phương pháp nào chưa?”
Đổng Trác nghe xong, khuôn mặt đen nhất thời âm trầm. Nói thật sau khi nghe được Ba Tài bị giết, sau đó lại có tin tức của đứa con, Đổng Trác rất vui vẻ, không lo lắng đến chuyện khác. Nhưng Tuân Úc vừa nói đến chuyện này, phản tặc cứ nhiên thanh thé lớn như vậy, lão cho lão có áp lực rất lớn.
Lần này dẫn quân vào Toánh Xuyên, Đổng Trác chỉ dẫn theo hai vạn nhân mã. Hơn nữa ở dọc đường thu nạp bại quân của Hoàng Phủ Tung lúc trước bị bại ở Trường xa, cộng lại cũng chỉ gần năm vạn người.
Lấy năm vạn đối kháng với mười vạn người, quả thực là khó khăn.
Đổng Trác ghé mắt nhìn Lý Nho, phát hiện hắn cúi đầu trầm tư. Về phần đám võ tướng tựa hồ ngoại trừ tên Trần Đáo mà A Sửu mới nhận kia đang tự hỏi thì những người khác đều có vẻ không sao cả, một bộ binh đến tướng đỡ, thuỷ đến đắp đất.
Hướng Đổng Phi nhìn lại thì phát hiện hắn đang cùng Trần Đàn, Quách Gia nâng ly cạn chén. Tựa hồ đối với chuyện này không để ý chút nào, lời nói của Tuân Úc không khỏi làm cho lão sầu lo.
Trong lòng chợt động, Đổng Trác tủm tỉm cười nhìn Đổng Phi, “ A Sửu….”
“ Có con!”
“ Nhìn con có bộ dạng như vậy, chắc đã có đối sách phải không?”
Đổng Phi cười ha hả, “ Phụ thân, trong lều hiện giờ nhân tài đông đúc, Văn Nhược tiên sinh có Vương Tá tài, Trường Văn tiên sinh là đương kim thanh niên tài giỏi. Về phần Phụng Hiếu, ngực giấu mười vạn binh giáp, là thiên tài đương kim thiên hạ…Hơn nữa tỷ phu túc trí đa mưu, hơn nữa dưới trướng phụ thân mãnh tướng như vân, chỉ có một tên Trương Bảo thì làm sao đấu lại? về phần con, bất quá chỉ là mãng phu mà thôi, chuyện hao tổn tâm trí không nên hỏi con, đấu tranh anh dũng, xông ra giết địch, lại chuyện này mới là con am hiểu.”
Đổng Phi vừa nói xong, làm cho không khí khẩn trương trong lều lớn tuỳ theo hơi thở mà giảm xuống.
Tuân Úc cùng Trần Đàn tò mò nhìn Quách Gia liếc mắt một cái, “ Phụng Hiếu, thiên tài này của ngươi từ đâu mà đến, vì sao không nghe có người nhắc qua?”
“ Việc này, việc này…”
Quách Gia lúc này chỉ là một gã thiếu niên, cũng chưa đạt tới tình trạng thiên tài. Nghe được Đổng Phi nói như vậy, mặt đỏ tai hồng. Đừng nhìn hắn bình thường cơ trí trí tuệ, nhưng trước mặt bao nhiêu người nói hắn như vậy cũng làm cho hắn ngượng ngùng. Hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Phi một cái, cười khổ nói: “Văn Nhược huynh trưởng, Trường Văn huynh trưởng, Gia có bổn sự như thế nào các người còn không hiểu? Đừng nghe Phi công tử nói lung tung, uống rượu, uống rượu!”
“ Ha ha ha, không nghĩ tới Quách Gia cũng có lúc thẹn thùng!”
Trần Đàn nhịn không được cất tiếng cười to, làm cho Quách Gia mặt đỏ tía tai.
Đổng Phi giới thiệu như vậy cũng không làm cho mọi người kỳ quái. Lại nói tiếp, Đổng Phi tương lai sớm hay muộn cũng sẽ bái Thái làm môn hạ, sớm hay muộn cũng cùng với Quách Gia là sư huynh đệ, người ta đồng môn có thổi phồng nhau đôi chút cũng không phải không được.
Lý Nho cũng cười….
Đổng Trác tủm tỉm cười, liên tục vuốt chòm râu.
“ Hôm nay trong trướng có thể nói là anh hào tụ hợp, có hiền lương tương trợ, phản tặc muốn làm nên sóng gió gì cũng không thể.”
Đổng Phi lúc này đột nhiên đứng dậy nhúng tay nói: “ Phụ thân, con có chuyện muốn nhờ.”
“ A Sửu cứ nói, đừng ngại!”
“ Hai tháng trước con cùng quân khăn vàng giao thủ tại Uyển huyện. Khổ chiến hơn ba mươi ngày, bắt đại soái phương bắc phản tặc là Trương Mạn Thành làm tù binh, cũng giết chết phản tặc vô số. Nhưng là Uyển huyện vẫn ở trong tay triều đình, nhưng binh lính chết rất nhiều…. Phụ thân của đại tướng quân là Hà lão thái công , Nam Dương thái thú Tần cùng Tương Dương danh sĩ Bàng Đức Công hiện giờ đang ở Uyển huyện khổ chiến chờ viện quân triều đình đến.”
Nói xong, Đổng Phi quỳ xuống một gối, “ Con còn có hai người huynh đệ kết nghĩa cũng đang ở Uyển huyện trợ giúp, còn có hai gã cấp dưới cũng đang ở Uyển huyện, mong phụ thân cho con một chi nhân mã đi trước Uyển huyện cứu viện, nếu có chút muộn chỉ sợ Uyển huyện nguy hiểm.
Đổng Trác không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “ Uyển huyện còn chưa bị chiếm đóng?”
Đổng Phi lập tức mang chuyện như thế nào thủ thành, như thế nào phá vây nhất thời nói ra.
Đám người Đổng Trác nghe, sắc mặt ai cũng biến đổi mấy lần. Tuy rằng Đổng Phi cũng chỉ kể sơ qua, nhưng ai cũng biết, những lời nhìn như đơn giản kia, tất cả đều biết sự hung hiểm trong đó.
Trần Đàn dẫn đầu đứng dậy, “ Phi công tử cao thượng, Đàn quả thực kính nể…Lúc trước nghe Bá tiên sinh ca thán công tủ vì nước, Đàn không cho là đúng. Nhưng hiện tại….nếu không có công tử liều mình tương trợ, chỉ sợ Nam Dương một khi bị chiếm đóng, Đại Hán một ngày sẽ nguy.”
Tuân Úc cùng với Quách Gia cũng đứng dậy thi lễ nói: “ Công tử quả thực quốc sĩ!”
Đổng Trác híp mắt nhìn Đổng Phi đang chân tay luống cuống, mặt đỏ tai hồng. Trong lòng đột nhiên xuất hiện vô hạn khiêu ngạo.
Sư nhi nhà của ta qua nhiên không đồng nhất a!
Phải biết rằng, Tuân gia cũng tốt, Trần gia cũng thế, bọn họ không vẻ vẹn là vọng tộc Toánh Xuyên mà là lâu đời thế tộc. A Sửu được bọn họ tán thành cùng duy trì chúng ta Đổng gia quả thực có nhiều chỗ tốt.
Nhưng là….
Đổng Trác do dự chốc lát, nhẹ giọng nói: “ A Sửu, không phải phụ thân không muốn xuất binh cứu viện, thật sự là binh lực bây giờ ở Toánh Xuyên quá bạc nhược. Viện quân các nới chưa đến, Hữu Trung Lang tưóng Chu Lang lúc trước ở Trần Lưu bị Bành Thoát cùng Phi Yến giáp công, tổn thất thảm trọng, hiện giờ đang ở Quản thành chỉnh đốn binh mã, con có điều con không biết, một chi phản tặc khác do Trương Lương dẫn binh đến Thanh Châu tập kích bất ngờ Chủ Quận, đã uy hiếp đến sự an toàn của Dương, Chu Trung lang mặc dù chỉnh đốn xong cũng phải ở gần kinh sư để bảo vệ xung quanh kinh sư.
Tuân Úc cả kinh, “Nói như vậy, ở Toánh Xuyên hiện giờ chỉ mỗi một mình Đổng tướng quân?”
Đổng Trác chua xót cười nói: “ Đúng là như vậy!”
Ở trong lều lớn tất cả mọi người đều trầm mặc, Đổng Phi lo lắng nhìn Đổng Trác, thấy phụ thân không mở miệng, nhịn không được nhìn về phía mọi người.
Đám võ tướng liên quan đều cúi đầu.
Hai người Tuân úc, Trần Đàn cũng lo lắng cúi đầu.
Ngược lại Lý Nho, Quách Gia hai người thần sắc bình tĩnh, Trong lòng Đổng Phi vui mừng, “ Tỷ phu, Phụng Hiếu sư huynh, có ý kiến gì hay không?”
Lý Nho cùng Quách Gia đột nhiên nở nụ cười.
“ Chủ công, Toánh Xuyên cũng chiến mà Uyển huyện cũng phải cứu, hai việc này không có gì xung đột, có thể đồng thời tiến hành.”
Đổng Trác chau mày, “ Văn Chính, Phản tặc ở Toánh xuyên thế lớn, chúng ta tập hợp lực lượng toàn bộ mới có thể khó khăn đánh một trận, nếu như chia ra, chỉ sợ….A Sửu vừa rồi cũng nói, nhân số Nam Dương cực kỳ đông đảo, cũng không ít hơn so với Toánh Xuyên.”
Lý Nho nói: “ Việc cấp bách ở uyển huyện là thủ thành, cho nên không cần nhiều nhân mã, theo ý kiến của ta. Bản bộ dưới trướng A Sửu là Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, hơn nữa chúng ta từ Hà Đông mang tới tám ngàn binh sĩ đủ để kiến trì bảo vệ Uyển huyện cho tới lúc chiến sự Toánh Xuyên chấm dứt. Mà dưới trướng chúng ta có bốn vạn nhân mã ở lại Toánh Xuyên, tìm cơ hội tiêu diệt Trương Bảo.”
Đổng Trác trở mình một cái xem thường, thầm nghĩ: Ngươi nói thật thoải mái, lão tử năm vạn người còn cảm thấy không đủ, ngươi tự nhiên phân ra một vạn, nghe ý của ngươi thì hình như muốn cho A Sửu đi Uyển huyện? Tuy nhiên tiểu tử này có thể học kinh nghiệm, nhưng hắn một khi tiếp tục gây chuyện thị phi, sau khi để cho hắn chạy tới uyển huyện, nếu như tiếp tục chọc chuyện gì đó, ta thật sự không chịu nổi a.
Bất quá nếu Lý Nho đã nói như vậy, Đổng Trác cũng không tốt để đường trường trở mặt.
“ Văn Chính, nói nửa ngày, ngươi còn chưa có biện pháp đánh tan đại quân của Trương Bảo a!”
Lý Nho âm hiểm cười, “ Phụng Hiếu, nói vậy ngươi chắc chắn cũng có biện pháp a, không bằng ta và ngươi đem phương pháp ghi trên thẻ tre, nhìn ý tưởng của Phụng Hiếu có giống ta hay không?”
Đây là Lý Nho hướng Quách Gia khiêu chiến!
Lúc trước Đổng Phi thổi Quách gia là thiên tài, Lý Nho đương nhiên không phục. Tuân Úc, Trần đàn đều là xuất thân danh môn, hơn nữa lại có hiền danh, Lý Nho tuy không phục hai người kia, nhưng lại không dám chạm râu hổ, nhưng Quách Gia tuổi còn nhỏ, hơn nữa chưa có danh khí, cho nên Lý Nho muốn thử một lần.
Quách Gia hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Phi, Ý nói: ngươi tìm phiền toái cho ta.
Đổng Trác nói: “ Một khi đã như vậy, hai người đều ghi trên giấy đi sao.”
Đã đâm lao đành theo lao, Quách Gia âm thầm mắng Đổng Phi lắm miệng. Mà Tuân Úc cùng Trần Đàn có bộ dạng đang xem kịch vui.
Hai người đối với tài hoa của Quách Gia rất rõ ràng, nhưng có thể được hai chữ Đổng Phi ca ngợi là “ Thiên tài” hay không lại có phần nghi ngờ. Lý Nho có bổn sự gì, hai người Trần Đàn, Tuân Úc không biết, nhưng có thể làm quân sư của Đổng Trác nói vậy cũng là người có tài.
Quách Gia lắc đầu, trầm tư một lát, sau đó viết trên thẻ tre một chữ.
Mà Lý Nho lại viết trên thẻ tre ba chữ. Hai người nhìn nhau trao đổi, sau đó cươi ha ha.
Tuân Úc, Trần Đàn cùng Đổng Phi đi lại xem kết quả…Thấy Quách Gia viết một chữ “ Thuỷ”, mà Lý Nho lại viết “ Bạch Đăng Hà”
Ba người ngẩn ra, Tuân úc cùng Trần Đàn dần dần hiểu được, hai người biến sắc, hoảng sợ nhìn Quách Gia cùng Lý Nho, thầm nghĩ: Hai người này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt.
Đổng Phi cũng hiểu được ý tứ hai người Lý Nho. lập tức xoay người nói: “ Phụ thân, con nguyện tự mình dẫn binh mã đi trước Uyển huyện cứu viện, mong phụ thân ân chuẩn.”