Trời rất lạnh.
Cư Duyên thành gió bấc rét căm, thổi lên mặt người lạnh buốt.
Trong phòng có một chiếc lò sưởi vuông ba xích, bên trong chất đống than đá đỏ rực, truyền hơi ấm khắp ngõ ngách trong phòng.
Than đá có nguồn gốc từ Di Chi.
Có người nói ở đó rất nhiều đá đen nằm trên mặt đất, có thể dùng để sưởi ấm thiêu đốt.
Dân bản xứ đã từng hỏi qua một tăng nhân đến từ Quý Sương quốc, tăng nhân đó nói loại đá này tên là kiếp hôi chi hôi.
Dù sao thì mặc kệ nó tên là gì, mọi người phát hiện ra thứ này và rất nhanh bắt đầu sử dụng.
Tuy nhiên họ chỉ lấy kiếp hôi chi hôi nằm trên mặt đất, không dám móc sâu để tránh đắc tội thần linh.
Sau khi Đổng Phi thấy cái này lập tức sáng mắt, kiếp hôi chi hôi này chính là than đá tại hậu thế. Nói cách khác, tại Di Chi có chứa tài nguyên than đá phong phú. Làm sao lợi dụng, Đổng Phi không có gì ý kiến hay. Tuy nhiên sau khi đưa những than đá này đến Tướng Tố doanh, Bồ Nguyên nói có thể tăng nhiệt độ của lò sưởi, có thể sản sinh tác dụng rất lớn đối với đúc binh khí.
Nếu Bồ Nguyên nói hữu dụng, Đổng Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tại Lũng Tây bắt trên vạn quân sĩ làm tù binh, giữ lại những người này ăn không ngồi rồi? Đương nhiên là không thể, thôi thì phái đến Di Chi.
Đổng Phi đến Di Chi mới biết, dưới danh nghĩa của y không ngờ có mấy trăm vạn khoảnh ruộng tốt.
Đối với chủ ý của Tang Bá, y cũng không thể nói tốt xấu. Dù sao thì thoáng cái biến thành đại địa chủ, đích thật là việc khiến người khác phấn chấn.
Hỗn chiến ở Trung Nguyên vẫn đang tiếp tục.
Mà Tây Vực lại nghênh đón đợt mở rộng thứ hai.
Giả Hủ cầm trong tay công văn đã xử lý xong xuôi, đầu cười nói:
- Tử Du, sống tại Tây Vực có quen không?
Gia Cát Cẩn nở nụ cười:
- Thường nghe Tây Vực xơ xác, nhưng thật không ngờ, cảnh tượng này cũng chưa hẳn kém hơn Trung Nguyên đâu.
Nói rồi hắn đưa một phần công văn cho Giả Hủ.
Gia Cát Cẩn hiện giờ đảm nhiệm trợ thủ của Giả Hủ, đây cũng là Đổng Phi cố ý an bài.
Không sai, trên học nghiệp Gia Cát Cẩn đích xác đã học xong, nhưng lý luận tóm lại là lý luận, không có thực tiễn cùng kinh nghiệm, đó chính là lý luận suông.
Đổng Phi để Gia Cát Cẩn ở lại bên người Giả Hủ để quen thuộc mọi việc.
Sau mỗi đầu xuân sẽ để Gia Cát Cẩn đến Đê Trì. Trong ấn tượng của Đổng Phi, tài năng quân sự của Gia Cát Cẩn hình như không cao lắm. Cho nên, đối với việc chiến sự y rất ít khi để Gia Cát Cẩn nhúng tay vào, mà do Lư Thực nắm trong tay.
Giả Hủ nhận lấy công văn, nhìn lướt qua.
Gia Cát Cẩn nói:
- Không nghĩ tới Ban Chỉ này lợi hại thật. Hai mươi ngày bắt Thiện Thiện, thật không đơn giản.
Giả Hủ thản nhiên cười:
- Thật ra việc này không khó dự tính. Ban Chỉ là hậu nhân của Định Viễn Hầu. . . Tử Du, ngươi chưa từng ở tại Hà Tây, đương nhiên sẽ không biết uy vọng của Định Viễn Hầu tại Tây Vực. Năm đó phụ tử Định Viễn Hầu Ban Siêu tại Tây Vực tồn tại như một họ Vương. Vì vậy mới có thể khiến cho tiên hoàng. . . Định Viễn Hầu 36 kỵ bình Tây Vực. Mục tiêu thứ nhất chính là Thiện Thiện. Nghĩ Thiện Thiện kia xem như thần nhân của Định Viễn Hầu, hiện giờ Ban Chỉ đứng ra, Thiện Thiện vương đâu dám không đầu hàng chứ?
- Xưa có Định Viễn Hầu 36 kỵ bình định Tây Vực, hôm nay có Ban Chỉ 800 hàng phục Thiện Thiện Vương, cũng là một đoạn giai thoại.
- Giai thoại hay không ta không biết, ta chỉ biết là, Thiện Thiện đầu hàng, mười nước phía nam Thiên Sơn cũng coi như xong rồi.
Gia Cát Cẩn cười gật đầu:
- Không sai, dựa theo tốc độ này, dự tính cuối năm sau, nam đạo thập quốc sẽ dưới sự thống trị của chủ công...Ơ, Trung Nguyên truyền đến tin tức, Viên Thiệu quả nhiên xuất binh rồi! Thư Hộc là chủ tướng, Lưu Bị Quan Vũ làm tiên phong, đang gấp rút tiếp viện cho Từ Châu! Quân sư, như vậy, ván cờ của chủ công thoạt nhìn sắp đắc thủ rồi, chỉ là không biết Lưu Bị này có thể hay không. . .
Giả Hủ nhíu mày, nhận lấy công văn.
- Nói đến thì ta vẫn cảm thấy khó hiểu. Lưu Huyền Đức này. . . Mặc dù nhiều lần xuất thủ, nhưng không biểu hiện ra bản lĩnh quá lớn. Ngược lại, ngoại trừ đánh lén Lữ Bố, mượn tay giáp công, đạt được một lần thắng lợi, hình như chưa từng thắng trận nào mà. Vì sao lần này chủ công nhất định phải lừa hắn ra, hắn thực sự có thể chống Tào Tháo sao?
Lúc trước, khi Đổng Phi đề xuất Lưu Bị tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Dù sao Lưu Bị này thanh danh không hiện, ngoại trừ Hoa Hùng, rất nhiều người thậm chí cũng quên từng có một người như thế xuất hiện.
Mà Hoa Hùng sở dĩ có thể nhớ kỹ Lưu Bị cũng là một đao đó của Quan Vũ.
Nói trắng ra, ấn tượng đối với Quan Vũ còn vượt xa Lưu Bị. Mà lúc trước một câu nhắc nhở của Đổng Phi càng làm Hoa Hùng bối rối một đoạn thời gian. Vài lần định hỏi, nhưng đều bị Đổng Phi ấp úng chuyển hướng đề tài.
Tuy nhiên, Hoa Hùng cũng bởi vậy càng thêm kính phục Đổng Phi.
Cho nên khi tất cả mọi người cho rằng Lưu Bị không có khả năng chống Tào Tháo, Hoa Hùng kiên quyết đứng ở bên Đổng Phi.
Lời vô ích, chủ công là người thế nào?
Nếu không có một câu nói đó của chủ công, nói không chừng hiện giờ ta đã chết từ lâu rồi.
Cho nên chủ công nói Lưu Bị kia có thể chống Tào Tháo, vậy Lưu Bị khẳng định có thể, coi như là không chống được cũng phải chống.
Giả Hủ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát.
- Tử Du, ngươi xử lý công văn ở đây một chút, ta đi có chút việc. Có công văn quan trọng thì đặt lên bàn ta.
- Vâng!
Giả Hủ đứng lên đi ra ngoài phòng.
Vừa đi hắn vừa nghĩ đến: nếu chủ công coi trọng Lưu Bị này như vậy, thoạt nhìn phải tăng cường giám thị người này.
Như vậy do ai hoàn thành?
Không hề nghi ngờ, đương nhiên là do Lý Nho tới hoàn thành.
Sau khi Lý Nho đến Cư Duyên thành, liền nhanh chóng tiếp nhận Kỹ Kích doanh.
Đương nhiên, tuyên bố đối với bên ngoài Lý Nho chỉ là một thư ký lang, Trị trung tòng sự sử. Nói cách khác chính là phụ tá của Đổng Phi.
Ngoài mặt thì Kỹ Kích doanh vẫn do Đổng Thiết và Vương Mãi nắm trong tay.
Pháp Chính được rút khỏi Kỹ Kích doanh, và làm việc vặt cho Lý Nho. Điều này ở trong mắt rất nhiều người là một loại nghiêm phạt.
Mà trong lòng Pháp Chính minh bạch, Đổng Phi làm như vậy chính là vì bồi dưỡng hắn.
Nói đến thì Lý Nho đích thực là một nhân tài làm tình báo. Trải qua một lần thất bại, Lý Nho trở nên càng kín đáo tỉ mỉ. Mà Vương Mãi là người hành động bằng thực tế, hai người phối hợp lại, có thể nói tăng thêm sức mạnh.
Đổng Long đến Từ Châu, chính là Lý Nho một tay bày ra.
Đồng thời, mượn mạng lưới thương nghiệp của Mi gia, một mạng lưới tình báo khổng lồ vô thanh vô tức đã có được hình thức ban đầu.
Giả Hủ muốn tăng cường giám thị Lưu Bị, nhất định phải thông qua Lý Nho.
Trên thực tế, mặc dù quan chức của Giả Hủ cao hơn Lý Nho, nhưng trong lòng hắn cũng biết, Kỹ Kích doanh đó mới là một bí mật Đổng Phi lưu ý nhất. Mà trải qua một đoạn thời gian cọ sát, phối hợp giữa Giả Hủ Lý Nho cũng tiến vào giai đoạn mới.
Đi ra khỏi thự nha, Giả Hủ thấy một người lắc lư đi tới.
- A, Thiệu Đình Hầu. . .
Giả Hủ vội vã hành lễ với người đó.
Tinh thần của Sa Ma Kha nhìn qua cũng không tốt lắm, tâm tình cũng hơi sa sút.
- Quân sư, có thấy nhị ca ta không?
- A. . . Sáng sớm nghị sự, chủ công có ở đó. Có điều sau khi nghị sự kết thúc liền dẫn theo Hoằng Nông Vương cùng Văn Cơ đi ra ngoài. A, nếu ngươi muốn tìm thì thử đến chỗ Phí Ốc xem sao, gần đây hình như chủ công cùng Phí Ốc đang nghiên cứu thứ gì ấy.
- A, vậy ta đi tìm nhị ca.
Nhìn Sa Ma Kha đi khỏi, Giả Hủ cười khổ lắc đầu.
Tam gia này có đôi khi quá tích cực. Giả Hủ đương nhiên biết vì sao Sa Ma Kha phiền não. Nói trắng ra, ở trong lòng Sa Ma Kha chung quy cảm thấy đã làm mất An Định, có lỗi với Đổng Phi. Nói thật thì việc đó cũng khó trách được Sa Ma Kha, ngay cả Giả Hủ cũng không phát hiện ra tất cả âm mưu ở trong đó. Sa Ma Kha là một người thô lỗ, sao có khả năng nhìn ra mánh khóe bên trong chứ?
Mặt khác, sau khi Đổng Phi đến Trương Dịch, tại Cư Duyên thành bố trị lại Hán An Đô hộ phủ.
Dưới Hán An Đô hộ phủ nguyên bố trí bốn nhánh nhân mã Cự Ma Sĩ, Bối Ngôi quân, Tuyển Phong doanh cùng Giải Phiền quân. Đổng Phi lại thiết lập thêm ba nhánh nhân mã, phân biệt là Đạp Bạch quân, Du Dịch quân cùng Khất Hoạt quân. Chủ tướng Đạp Bạch quân là Trần Đáo, hoàn toàn lấy thành viên tổ chức của Trương Dịch quân trước kia là chủ, lấy Hàn Đức là Quân ti mã, ba người Bùi Nguyên Thiệu Đổng Khí Đổng Triệu là phó tướng, trấn thủ Kê Lạc tái.
Chủ tướng của Du Dịch quân là Hoàng Trung, Văn Sính là Đốc quân tòng sự, Vương Uy Yến Minh là phó tướng, trấn thủ Nghi Hòa Đô Úy thành.
Hai nhánh nhân mã này Đổng Phi cũng không nóng lòng phân phối quân sư.
Cũng không phải y không muốn phân phối, thật sự là hiện tại trong tay y quân sư có thể một mình đảm đương một phía thật sự là quá ít.
Đồng thời, nhân số của hai nhánh nhân mã này cũng hạn định tại 8000. Cũng là chính sách tinh binh, hiện nay Tây Vực thật sự không thích hợp tiến hành đại quy mô trưng binh. Ngược lại tính chất của Khất Hoạt quân và Đạp Bạch quân Du Dịch quân thì không có chút tương đồng nào.
Chủ thể cấu thành toàn bộ là mã tặc bắt được, còn có tù binh người Khương, người Đê chiến bại.
Muốn cầu xin mạng sống có đúng không?
Rất đơn giản, bán mạng cho ta đi.
Các ngươi đánh hạ được một nơi, tù binh của dị quốc này chính là thủ hạ của các ngươi. Chỉ cần các ngươi có được chiến công nhất định, có thể thu được thân tự do, đồng thời còn có thể đạt được đất đai thuộc về mình. Nếu như chết, vậy trách mạng mình không tốt thôi.
Một đạo nhân mã như vậy hoàn toàn là đám ô hợp.
Mà chủ soái đảm nhiệm nhánh nhân mã này chính là đại ca của Đổng Phi, Điển Vi.
Thành Lễ là Đốc quân tòng sự, Quân ti mã. Điển gia tứ tiểu hổ thì đảm đương phó tướng.
Hiện nay binh mã của Khất Hoạt quân khoảng chừng hai vạn, phụng mệnh của Đổng Phi, đóng quân tại Kim Mãn thành, đợi đầu xuân sẽ xuất kích.
Mọi người hình như cũng đã có an bài, chỉ có Sa Ma Kha đến nay chưa có việc gì làm.
Cũng khó trách, vị tam gia này lại cảm thấy buồn bực.
Sa Ma Kha bước lên Đan Tê ra khỏi Cư Duyên thành đi về hướng tây.
Khoảng chừng 30 dặm có một thành trấn mới xây, cũng là một địa phương truân điền.
Thành trấn tên là Đổng Ngọc thành, là Đổng Phi vì kỷ niệm đại tỷ mà đặc biệt đặt tên. Đồng thời một thân phận khác của tòa Đổng Ngọc thành này chính là sở tại của Tướng Tố doanh. Đừng thấy ở đây canh giữ lỏng lẻo, nhưng trên thực tế, nơi nơi đều là trạm gác ngầm Giả Hủ an bài.
Giả Hủ cũng minh bạch, nơi đây cũng là một quan thự quan trọng khác của Đổng Phi. . .
****
Đổng Phi đang đỡ cày đuổi trâu, cày cấy trên đồng ruộng.
Cày ở thời Hán đa phần lấy cày có càng dài thẳng là chủ, khi quay đầu không đủ linh hoạt, cày đất cũng không quá thuận tiện.
Tuy nhiên đối với thời đại này, loại cày này đã là một công cụ nông canh cực kỳ xuất sắc.
Bắt đầu từ những năm cuối Xuân Thu đã xuất hiện trâu cày, đối với trồng trọt đã sản sinh tác dụng cực kỳ quan trọng. Nhưng bởi trâu cày cũng không phải nhà nào cũng nuôi được, chỉ tụ tập trong tay một số ít người. Có một con trâu, tại nông thôn đã là việc rất giỏi rồi. Có một số nơi, có một số người thậm chí dựa vào trâu cày là có thể dành dụm được một số tài sản lớn.
Trâu cày tại Trung Nguyên rất thưa thớt, nhưng đối với Trương Dịch thì hình như không phải là một vấn đề lớn.
Khắp mục trường rộng lớn, du mục người Khương rất nhiều. . .
Sau khi người Khương theo Đổng Phi từ Trung Nguyên du nhập vào người Hán, mua trâu cày từ trong tay người Khương cũng không phải một việc khó khăn.
Nói đến thì phương diện này có công lao rất lớn của Hoàng Thiệu.
Lúc đầu vì hấp dẫn người Hán đổ vào, có một đoạn thời gian từng đưa ra biện pháp, một gia đình một con trâu.
Theo người Hán tăng lên, địa vực không ngừng mở rộng về hướng tây, mở mang thêm rất nhiều ruộng tốt, càng thúc đẩy Hoàng Thiệu phát triển mạnh ngành chăn nuôi. Dù sao thì đất đai chiếm lĩnh đều là tài sản của Đổng Phi, Hoàng Thiệu quy hoạch ra mấy mục trường màu mỡ, chuyên môn thu nhận người Khương trôi giạt khắp nơi đến nuôi trâu ngựa, cũng tiến thêm một bước thúc đẩy Hán hóa người Khương cùng người Đê.
Ngựa huyết thống thuần lương được dùng làm chiến mã. Mà ngựa tồi thì bị coi như thương phẩm tiến hành buôn bán.
Hiện giờ hảo mã dưới danh nghĩa của Đổng Phi có tới mấy vạn con, đủ để trang bị cho một đội kỵ quân tinh nhuệ.
Khi Sa Ma Kha thấy Đổng Phi liền lấy làm kinh hãi.
Hắn vạn lần không ngờ, nhị ca nhà mình lại chạy tới đây làm ruộng. Hơn nữa, xung quanh ruộng tụ tập Bồ Nguyên, Mã Quân, Phí Ốc, còn có một đánm thư ký không ngừng ghi lại các loại vấn đề thoát ra từ miệng ba người.
Nhậm Hồng Xương và Đổng Lục thì ngồi ở trong noãn trướng dựng lên tạm thời bên bờ ruộng.
Hai đứa bé đang nô đùa trên tấm da hổ ấm áp. Trong đó một đứa là Đổng Sóc, mà một đứa khác dáng dấp giống với Đổng Sóc, da ngăm đen, vừa mới bị Đổng Sóc đẩy ngã. Nó ngồi trên đệm ê a, cũng không biết là muốn biểu đạt cái gì, chốc lát lại bò tới sáp vào Đổng Sóc, tư thế đó hình như nói rõ: Ta không tin không đánh bại được ngươi.
Tiểu gia hỏa này tên là Đổng Hựu, là con trai của Đổng Phi và Nhậm Hồng Xương.
Hựu, trong [Quảng Nhã] có giải thích, ý là xá, khoan dung. Tên này cũng không phải là Đổng Phi đặt, nếu dựa theo tính của Đổng Phi, người ta đánh ta một quyền, ta sớm muộn sẽ trả lại một cước. Khoan dung? Là đối với bằng hữu, mà không phải đối với tất cả mọi người.
Nói đến Đổng Hựu, sinh nó ra cũng thật nhấp nhô.
Sau khi Lâm Kinh chi loạn nổ ra, Điển Vi yểm hộ đám người Thái Diễm lui vào Sóc Phương. Xem như võ tướng trong nữ quyến, tiền nhiệm chủ tướng của Loan Vệ doanh, ngay lúc Lý Tín bị giết, nhân tâm hoảng sợ, Nhậm Hồng Xương không chỉ một tay tiếp chưởng Loan Vệ doanh, còn gánh trọng trách bảo vệ mọi người.
Nói đến chém giết, Nhậm Hồng Xương không chiến đấu thảm liệt như Điển Vi Sa Ma Kha.
Nhưng dọc theo đường đi ôm bụng bầu, một mặt phải trấn an tâm tư sợ hãi của đám người Thái Diễm, một mặt phải cảnh giác việc quanh mình, nhiệm vụ quả nhiên không nhẹ. Sau khi qua Đại Thành tái, thằng bé trong bụng sinh ra vào lúc bốn bề là nguy cơ.
Lại còn thêm Đổng Phi sinh tử không rõ, nỗi hận trong lòng Nhậm Hồng Xương có thể nghĩ.
Lư Thực đặt tên cho nó là Đổng Hựu, hy vọng hài tử sẽ học được khoan dung. Nhậm Hồng Xương cũng phải học được khoan dung.
Sau đó Đổng Phi trở về, đối với việc này cũng bất lực. Y đã nghĩ ra một cái tên cho con trai từ lâu, là Đổng Bình.