- Thật ra muốn chiếm lĩnh Tân Thành cũng không khó, nhưng muốn công phá từ bên ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng!
Bộ Chất thần thái ung dung, lấy tay nhúng vào rượu vẽ ra một địa đồ đơn giản trên bàn:
- Đây là hình dáng của Tân Thành.
Tuổi tác xấp xỉ với Đổng Phi, nét mặt gầy guộc, có vẻ già giặn hơn.
Đổng Phi nhìn vệt nước dần dần biến mất trên bàn, gật đầu ra chiều suy nghĩ.
Lữ Mông tiếp lời:
- Tử Sơn bởi vì vận chuyển lương thảo mà từng đi qua Tân Thành vài lần,
vì vậy cũng coi như quen thuộc tình huống ở đó. Lưu Bị xác thực có vài
phần bản lĩnh, chỉ nhìn chuẩn bị của hắn tại Tân Thành, quả thật đã trải qua một phen khổ tâm.
Nói rồi Lữ Mông lấy ra một cái ly.
- Đây là phủ nha, cách kho lương bốn con đường, mà kho lương nằm gần kề
nam môn, phòng vệ ở đây cực kỳ nghiêm mật. Bắc môn đối diện Lục Hồn
quan, cũng là nơi phòng ngự nghiêm mật. Nhưng tổng thể mà nói, ba cửa
thành Tân Thành có thể nói không gì phá nổi. Có điều, Tử Sơn từng phát
hiện, phía đông nam Tân Thành có một cửa hông, là thủy môn của sông Y
Thủy.
Đổng Phi nói:
- Tử Minh cứ nói đừng ngại!
-
Nếu như chủ công có thể có một nhánh binh mã, có thể thần không biết quỷ không hay vòng qua Tân Thành, mai phục bên bờ Y Thủy. Chờ đến khi Hà
Thủy đóng băng, chủ công có thể trực tiếp công kích từ cửa hông, đồng
thời lẻn vào Tân Thành, phá hủy kho lương, nội ngoại giáp công, Tân
Thành tất phá.
- Vậy làm sao lẻn vào Tân Thành?
Lữ Mông cười nói:
- Việc này thì phải xem thủ đoạn của Tử Sơn rồi!
Bộ Chất nói:
- Chủ công yên tâm là được, muốn vào Tân Thành thật ra cũng không phải rất khó. Trong lòng Chất đã có tính toán.
Nói thật thì loại việc động não này từ trước đến nay Đổng Phi không am hiểu.
Nếu Bộ Chất và Lữ Mông đã thương nghị ra kế hoạch, y cũng không truy vấn nữa, chắc hẳn hai người họ đã có an bài.
Mấy ngày sau, trời đổ tuyết lớn.
Y Thủy dần dần đóng băng, mà tính toán của Lữ Mông và Bộ Chất cũng trở nên hoàn thiện.
Thông qua Kỹ kích sĩ truyền tin tức cho Trần Đáo Từ Thứ tại Cốc Thành, đồng
thời lại bí mật sai người đến Lục Hồn quan truyền tin, thương nghị các
bước hành động, đồng thời thông qua bí mật điều binh khiển tướng, từ Lục Hồn quan điều đến 3000 Nguyên Nhung.
Sau khi bước vào cuối tháng 11, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu thời cơ.
Lữ Mông dẫn theo 100 Kỹ kích sĩ, mượn cớ muốn trao đổi chuyện đạo phỉ trên đường với Bảo Huân, đi đến Hiên Viên quan.
Đồng thời Bộ Chất điều ra hai bộ binh mã thân tín của Y Khuyết quan và Đại
Cốc quan, chuẩn bị tùy thời xuất kích. Mà Ngưu Cương cũng suất lĩnh 2000 Nguyên Nhung, canh giữ ở đầu thành Đại Cốc quan. Đổng Phi lưu thủ trên Y Khuyết quan, yên lặng chờ hành động của các phương bắt đầu.
- Chủ công, thám mã báo lại, có đại bộ phận Từ Châu quân xuất phát từ Tân Thành, đi về hướng Y Khuyết quan.
Đổng Phi đang ở phủ nha chờ tin tức, nghe được thân vệ bẩm báo không khỏi ngẩn ra:
- Sao hả, Cảnh Minh xảy ra vấn đề rồi?
- Hình như không phải, Hàn tướng quân đã lẫn vào Tân Thành rồi.
- Vậy lĩnh binh là ai?
- Hình như là quân sư của Lưu Bị, Tư Mã Ý. . .
Tư Mã Ý?
Đổng Phi nghe thế liền đứng bật dậy.
Tay bất giác nắm lấy Trác Ngọc bảo đao trên án thư, mắt khẽ híp lại, trên mặt lộ ra sát ý âm lãnh.
- Nhìn rõ là Tư Mã Ý thật sao? Có bao nhiêu binh mã?
- Khoảng chừng 3000 người, đích thật là cờ hiệu của Tư Mã Ý. . .
Đổng Phi nở nụ cười, nghĩ trước đây tại Hoằng Nông huyện để Tư Mã huynh đệ
chạy thoát, không ngờ hôm nay Tư Mã Ý lại đưa tới cửa.
Mặc dù chỉ là Tư Mã Ý, nhưng Đổng Phi cảm thấy cũng đã đủ rồi!
Bản lĩnh của Tư Mã Lãng y không rõ lắm, thậm chí đối với cái tên này cũng
rất mơ hồ. Nhưng Tư Mã Ý thì tuyệt đối không thể buông tha.
Nếu tới rồi, vậy đừng để đi nữa.
- Truyền quân lệnh của ta, mệnh Trần Mẫn lưu thủ quan nội. Ta đích thân
lĩnh 500 Nguyên Nhung mai phục ở quan ngoại, chiêu đãi Chủng Hổ này.
******
Tân Thành đã bị phá!
Quả thật là ngoài dự liệu của Lưu Bị.
Bóng đêm đen như mực, toàn bộ Tân Thành huyên náo không ngừng, binh mã Quan
Trung từ cửa hông Y Thủy đánh vào trong thành, xa xa kho lương lửa cháy
hừng hực.
Lưu Bị lớn tiếng la lên, muốn tập kết nhân mã.
Nhưng toàn bộ Tân Thành đã mất đi khống chế, sao có thể trong nháy mắt tập kết được binh mã?
Trong hỗn loạn, Lưu Bị nghe được có người hô to tên của hắn. Lưu Bị ngưng
thần nhìn theo tiếng gọi, thấy từ cuối đường một viên đại tướng cưỡi Hô
Lôi Bác, tay cầm song thiết kích, hắc khôi hắc giáp, như hổ điên đánh
qua.
- Lưu Huyền Đức, đại gia nhà ngươi ở đây, còn không để mạng lại!
Ánh lửa chiếu sáng đường phố, Lưu Bị liếc mắt nhận ra thân phận của người đến, chính là Tất Hầu Điển Vi.
Nghĩ năm đó, ba huynh đệ hắn ở ngoài huyện An Hỉ từng đấu với ba người Đổng
Phi. Lưu Bị có thể nói là cực kỳ quen thuộc Điển Vi, đó là một người có
thể đánh hòa với huynh đệ Quan nhị nhà mình. Mặc dù nói Lưu Bị khổ luyện võ nghệ, cũng có tiến bộ so với năm đó. Nhưng nếu nói muốn giao phong
với Điển Vi thì hiển nhiên là không quá khả năng. . . Sao lại đụng phải
hắn?
Lưu Bị thầm kêu khổ, lập tức thúc ngựa bỏ chạy.
Nếu Điển Vi xuất hiện ở chỗ này, chắc hẳn binh mã của Lục Hồn quan cũng đã xuất động rồi!
Bạch Nhĩ tinh binh vừa thấy tình hình không ổn, hơn mười người dục ngựa tiến lên ngăn cản lối đi của Điển Vi. Đao thương đều giơ cao, tiếng la giết
rung trời. Điển Vi cũng không lời vô ích, song thiết kích vung ra ra,
mang theo từng luồng kình phong chém giết với Bạch Nhĩ tinh binh.
Nếu thủy môn đã bị phá, Tân Thành khó có thể giữ được.
Lưu Bị dẫn theo mười mấy thân binh chạy tới hướng bắc, nơi đó có binh mã của mình, ít nhiều có thể ngăn chặn một chút.
Nhưng mới chạy được hai con đường, đã bị người ngăn lối đi.
Đại tướng dẫn đầu chính là Ngưu Ngũ áp giải lương thảo đến đây. Thấy hắn
hoành đại phủ phóng ngựa chạy đến, trên phố phàm là có Từ Châu quân ngăn cản, đại phủ vung ra, giống như theo gió vượt sóng, giết cho quân Từ
Châu người ngã ngựa đổ.
- Lưu Bị, đừng chạy. . . Gia gia Hàn Đức ở đây, chạy đi đâu?
Lưu Bị thầm kêu khổ, xốc lại tinh thần, dục ngựa vũ sóc đánh tới Hàn Đức.
Mười mấy tên thân binh ùa lên, ngăn cản binh mã phía sau Hàn Đức. Song
phương ngươi tới ta đi mười mấy hiệp, Lưu Bị đã không ngăn được công
kích của Hàn Đức. Hàn Đức đó nói thế nào cũng coi như là hãn tướng của
Đổng Phi, Lưu Bị sao có thể ngăn cản?
Đúng lúc này, lại thấy một kỵ đánh tới.
- Bắc môn đã bị quân Quan Trung công phá, chủ công nhanh rút khỏi từ Nam môn!
Đại tướng đó tay vũ song đao, xông qua ngăn cản Hàn Đức. Lưu Bị ứng tiếng,
dưới vòng vây của trên trăm sĩ tốt bỏ chạy tới nam môn. Dọc theo đường
đi, thấy nơi nơi đều là binh mã của quân Quan Trung. Sĩ tốt phe mình
người trốn kẻ chết, đã quân lính tan rã. Cũng may, tại nam môn Lưu Toàn
có để lại binh mã cố thủ, lúc này mới xem như có lối ra.
Bên kia Hàn Đức và Lưu Toàn giao thủ hơn mười hiệp, đột nhiên lộ ra một sơ hở, Lưu Toàn vũ đao xuất kích.
Hai ngựa đan xen, Hàn Đức cầm đại phủ qua tay trái, tay phải rút ra một cây Ngõa lăng kim giản, trở tay đánh vào lưng Lưu Toàn. Lần này đánh cho hộ kỳ phía sau lưng Lưu Toàn nát bấy. Lưu Toàn phun ra một ngụm máu, người ngã xuống ngựa.
Tự có sĩ tốt xông qua bắt lấy Lưu Toàn.
Hàn Đức cũng không thèm nhìn Lưu Toàn chết sống, dẫn theo người tiếp tục đuổi tới nam môn.
Lúc này Điển Vi cũng đã giải quyết Bạch Nhĩ tinh binh và hội hợp với Lưu Toàn, sau đó đuổi theo hướng Lưu Bị chạy trốn.
Tuy nhiên cũng không thể không nói, Bạch Nhĩ tinh binh ở cửa thành quả thật hung hãn.
Hơn trăm Bạch Nhĩ tinh binh chắn ở cửa thành, chém giết một trận với Điển
Vi Hàn Đức, toàn bộ chết trận, không một người đầu hàng.
Đợi giải quyết Bạch Nhĩ tinh binh rồi, Lưu Bị kia đã chạy mất tăm mất tích từ lâu.
Sau khi trốn khỏi Tân Thành, Lưu Bị mờ mịt không biết làm sao. Lần này xuất binh từ Từ Châu, vốn tưởng rằng có thể kiếm được lợi ích, nhưng không
nghĩ tới. . . Quan Bình huynh đệ đã chết, Lưu Toàn không biết sống chết. Nếu Ngưu Ngũ kia là của quân Quan Trung, chắc hẳn Y Khuyết quan. . .
Không chỉ Y Khuyết quan, chỉ sợ tam quan đều đã có nguy hiểm. Phía Lạc
Dương cũng không dễ nói.
Làm sao bây giờ?
Đi đâu?
Lưu Bị do dự một lát mới có được chủ ý, đi về hướng Y Khuyết quan. Chí ít
bên đó còn có mấy nghìn nhân mã của Tư Mã Ý Cao Sủng. Sau khi hội họp
với họ, mới bố trí phòng vệ chạy về hướng Yển Sư. Nếu như Yển Sư cũng
mất, sợ là đại thế đã mất.
Đêm khuya, trời đột nhiên nổi gió.
Lưu Bị dẫn theo hơn nghìn tàn binh bại tướng đi vội chưa đến mười dặm liền
nghe có tiếng kèn du dương, đằng trước có một đội nhân mã ngăn cản lối
đi.
- Lưu Huyền Đức, Bàng Đức chờ ở đây đã đâu!
Đuốc và đèn lồng sáng rực xua tan đêm đen. Một viên đại tướng lập mã đằng trước, tay cầm Cổ Nguyệt Đao.
Mấy nghìn sĩ tốt sắp hàng chỉnh tề, đao thương lóe ra hàn quang, mục tiêu là đám người Lưu Bị.
Mà phía sau lại có tiếng la giết truyền đến, liền nghe một âm thanh quen thuộc hô to:
- Đừng vội đi Lưu Huyền Đức!
Nghe thanh âm chính là Điển Vi.
Lưu Bị khóc không ra nước mắt, lẽ nào hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này? Tuy nhiên cho dù chết, ta cũng phải liều mạng một trận.
- Binh sĩ ba quân, theo ta tử chiến. . .Đánh ra ngoài, có thể còn có một con đường sống.
Đổng Phi có danh sát thần, hơn nữa dưới trướng lại nhảy ra một Hạ diêm vương người trong thiên hạ đều biết. Quân Từ Châu nghe nói không ít về việc
này, thầm nghĩ nếu bị bắt, chỉ sợ cũng khó thoát chết. Chỉ có theo chủ
công, mở một đường máu thì mới có đường sống.
Hơn nghìn người hò hét phát động công kích.
Bàng Đức gầm lên một tiếng, giơ đao nghênh đón, ngăn cản Lưu Bị.
Binh mã phía sau lao vào chém giết với quân Từ Châu, song phương đao tới thương đâm, thảm liệt dị thường.
Lưu Bị làm sao là đối thủ của Bàng Đức, không tới bốn năm hiệp đã bị Bàng Đức đánh cho thở hồng hộc, khôi giáp nghiêng ngả.
Phía sau Điển Vi Hàn Đức đã đuổi theo.
Lưu Bị thầm kêu khổ, trong lòng sinh ra tuyệt vọng vô hạn.
Đúng lúc này, từ xa một kỵ chạy tới. Bạch Long mã, Lượng ngân thương, tiểu tướng trên ngựa cao giọng quát:
- Tặc tử, đừng đả thương chủ ta, Cao Sủng ở đây!
Tiểu tướng kia đánh vào trong loạn quân, đại thương trên dưới tung bay, quả nhiên dũng mãnh phi phàm.
Vài tên tướng lĩnh Quan Trung tiến lên ngăn cản, thấy tiểu tương rung cây
đại thương trong tay, biến ảo ra hơn mười thương hoa. Hàn quang điểm
điểm, mấy viên võ tướng bị chọc rớt xuống ngựa.
Tiểu tướng này vừa đánh qua, hoành thương chặn đại đao của Bàng Đức:
- Chủ công đi mau, Y Khuyết quan đã mất, quân sư bị giết rồi!