Ác Hán

Chương 367: Q.1 - Chương 367: Song Hổ Đấu




"Con trai ngươi trong tay ta, ta muốn kết minh với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ một nhóm quân Hán, chẳng những ta tha cho con ngươi, còn khiến Viên Thiệu ngừng công kích. Được hay không toàn một câu của ngươi, muốn thì giết Đổng Phi trước!"

Hòa Liên hiện đã biết, chủ tướng nhóm quân Hán kia chính là Đổng Phi.

Khó mà trách, Đổng Phi là mục tiêu quá dễ nhận biết, Sư tông thú, Lôi Âm chùy, lại còn Quỷ Khốc mâu nữa, cái nào cũng nói lên Đổng Phi đang ở bên mép hắn.

Nhưng vấn đề là hiện thảo nguyên đã rối loạn, Hòa Liên vốn định dụ giết Khuyết Cư vương, nhưng lại để lộ tin, nên không thèm để ý nữa, mặc nhóm quân Hán kia cuốn vào vòng chém giết của ba đội nhân mã.

Lữ Bố vốn không muốn ra tay, thế nhưng Viên Thiệu lui, khiến U châu được nghỉ dưỡng sức đúng là điều kiện rất dụ hoặc.

Còn nữa, hắn chỉ có một đứa con trai.

Nghiêm Thị khóc rằng :" Tướng quân chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ một đoạn huyết mạch sao?"

Lữ Bố sợ nhất là nước mắt nữ nhân, huống hồ Nghiêm Thị là chính thê của hắn, cùng hắn chia sẻ hoạn nạn, tình cảm sâu sắc. Tuy nói sau này Lữ Bố sủng ái Lai Oanh Nhi, nhưng nếu nói tới tôn trọng thì Nghiêm Thị hơn một bậc. Nghiêm Thị khóc lóc một hồi, Lữ Bố không chịu nổi, lập tức đồng ý sẽ giải cứu Lữ Hiệt về, kết minh với Hòa Liên.

Lai Oanh Nhi khuyên :" Nay tướng quân là chư hầu một phương, chuyện gì cũng phải lấy đại cục làm trọng. Đổng Tây Bình mặc dù bị người người chỉ trích, nhưng y đối địch với ngoại tộc. Nếu tướng quân đồng ý với Hòa Liên, nhất định thanh danh mất sạch."

Đó là lần đầu tiên Lai Oanh Nhi nói đỡ cho Đổng Phi sau khi gả cho Lữ Bố.

Nhưng nghĩ kỹ thì lời nàng bảo vệ lợi ích cho Lữ Bố, nhưng Lữ Bố đã quyết, nghe Lai Oanh Nhu lên tiếng vì Đổng Phi, lòng nổi giận, hắn vốn luôn lấn cấn đoạn quá khữ của nàng và Đổng Phi.

- Nàng muốn theo Đổng Tây Bình à?

Lời này rất nặng, ý là ngươi muốn cùng Đổng Tây Bình nối lại tình xưa nên mới nói cho hắn.

Lai Oanh Nhi là nữ nhân cương liệt, sao chịu nổi xỉ nhục đó, lập tức húc đầu vao tường tự tử, may mà có đám Ngụy Tục thấy tình thế không ổn, giữ chặt lấy nàng. Lại có Nghiêm Thị ra mặt khuyên giải, cuối cùng mới cản được, nhưng từ đó giữa Lai Oanh Nhi và Lữ Bố sinh ra rạn nứt.

Lữ Bố đem đầy một bụng lửa giận, xuất phát từ Thượng Cốc, tiến vào tái ngoại, tìm kiếm Đổng Phi.

Sau khi ra đi, Lữ Bố tỉnh táo ngay lại, hắn biết Lai Oanh Nhi muốn tốt cho mình. Nhưng con trai nằm trong tay Hòa Liên, làm hắn ném chuột sợ vỡ đồ.

Lữ Bố sau khi vào tái ngoại, chỉ quanh quẩn ở U Châu, Tịnh Châu và Đạn Hãn Sơn là vì cố gắng tránh đối mặt với Đông Phi. Chẳng ngờ rằng một trận sương mù, cuối cùng khiến Phi Hùng vệ mất phương hướng, thế nào lại gặp Đổng Phi ở đây, lòng kêu khổ không thôi, có điều cũng cảm thấy hưng phấn khó tả.

Nếu như giết Đổng Phi tại đây, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, còn có ai có thể giao phong với ta nữa?

Xích Thố mã cảm thụ được sát khí của Lữ Bố, hí liên hồi, hai vó cào đất.

Cũng là chiến mã hiếm có thiên hạ, một thiên mã năm trăm năm mới có, Sư tông thú sao không cảm thụ được sự khiêu chiến của Xích Thố? Bản tính cuồng dã của nó tức thì bị khơi lên, hí dài hung tợn như dã thú, lỗ mũi phun phì phì.

Đổng Phi ghìm cương, mày nhíu lại làm một, y cảm thụ được sát khí Lữ Bố vô tình lộ ra, nhưng y không hiểu sát khí của Lữ Bố từ đâu ra? Ta vì con trai hắn mà bị vây khốn trên thảo nguyên, hắn không lĩnh tình thì thôi, vì sao muốn giết ta?

Chẳng trách Đổng Phi có suy nghĩ này, trước kia từng uống rượu cùng Lữ Bố, cùng hắn chung vai tác chiến, xem như cũng hiểu con người này.

Tên này mang thù hận rất sâu với người Tiên Ti, dù mang huyết thống người Tiên Ti, nhưng bài xích dị tộc còn hơn cả Công Tôn Độ năm xưa.

Đổng Phi không ngờ Lữ Hiệt đã lọt vào tay Hòa Liên, càng không biết Lữ Bố đã thay đổi, nên thúc ngựa đi tới chắp tay hỏi:

- Ôn hầu nhiều năm chưa gặp vẫn khỏe chứ.

Xích Thí đi qua đi lại, Lữ Bố mặt âm trầm nhìn Đổng Phi không nói.

Việt Hề tức giận, hắn không nhận ra Lữ Bố, dù có nhận ra cũng không cho Lữ Bố ngông cuồng như vậy:

- Tên kia, chủ công ta nói chuyện với ngươi sao không trả lời?

Lữ Bố nổi giận, định lên tiếng thì sau lưng có một đại tướng giáp vàng, múa đao xông ra:

- Hạng vô danh sao dám vô lễ? Vương Vinh tới lấy mạng ngươi đây.

Phi Hùng vệ có hai chủ tướng, một là Vương Vinh, đầu báo mắt ưng, mình cao chín xích, dùng Đại khảm đao nặng 78 cân, là một tên mãng phu, võ nghệ siêu quần, từng là đầu mục Hoàng Cân lực sĩ, đảm nhận hộ vệ của Trương Giác.

Sau khi loạn Hoàng Cân bị dẹp, Vương Vinh mang 300 Hoàng Cân lực sĩ tới U châu làm thảo khấu, Lưu Ngu mấy lần muốn diệt trừ mà không nổi.

Lữ Bố sau khi đảm nhận chân mục, dẫn binh trừ phi, cùng Vương Vinh đánh hơn trăm hồi, Vương Vinh đánh không lại, song Lữ Bố không giết, chỉ nói :" Tiếc cho một thân võ nghệ, làm bộ hạ của ta đi!"

Vương Vinh ruột thẳng, Lữ Bố đánh thắng hắn, lòng hắn vô cùng khâm phục, lập tức quy thuận Lữ Bố, được Lữ Bố cho làm hộ quân đô úy, cùng một thân tín tên Tào Tính, đảm nhận thống lĩnh Phi Hùng vệ.

Trong lòng Vương Vinh, Lữ Bố tựa thiên thần, Việt Hề bất kính với Lữ Bố, tội đáng chết.

Việt Hề cũng không chịu thua kém, rống to:

- Chỉ là tên tiểu tặc, cần gì chủ công xuất mã, Thanh Châu Việt Hề đây, tiểu tặc nạp mạng đi.

Tây Vực mã phía dưới phóng vù tới, Việt Hề khẽ vươn người, Nguyệt Nha kích vẽ lên đường cong xé gió chém ngang, mượn thế ngựa, khi hai ngựa giao nhau, đao kích va chạm mạnh.

Nguyệt Nha kích nặng hơn 70 cân chẳng hề thua kém binh khí của Vương Vinh.

Binh khí va chạm, cả hai cùng thất kinh, thầm nghĩ: Giỏi lắm!

Đổng Phi dùng khóe mắt nhìn Lữ Bố, nghi hoặc hỏi:

- Ôn hầu, vì sao lại thế.

Lúc này y đã nhìn ra tâm tư của Lữ Bố, tên này chỉ y đã quyết đánh một trận, nếu không đã quát ngăn Vương Vinh lại.

Lữ Bố cắn răng nói:

- Đổng Tây Bình, bớt rườm lời đi, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong.

Lời này phát ra Đổng Phi hiểu ngay, y cười lạnh:

- Thì ra Ôn hầu đã tìm được cha rồi à? Tốt lắm, tốt lắm, ta phải chúc mừng Ôn hầu rồi.

Đổng Phi nay khác xưa rồi, y không còn là kẻ đôn hậu nữa, chửi người không cần lời tục tĩu mà làm Lữ Bố mặt đỏ tới tím tái, bản lĩnh chửi người này chẳng biết Tiểu Văn Cơ dạy y hay là cha học của con.

Thiên hạ ai cũng biết Lữ Bố là con lai, mẹ là người Hán, nhưng không rõ cha là ai, Đổng Phi nói thế chẳng khác chửi Lữ Bố là chó lộn giống, tìm được cha nên mới ra tay đánh bằng hữu cũ.

Lữ Bố hét giận dữ:

- Đổng Tây Bình, ngươi khinh ta quá lắm.

Xích Thố lao tới như gió, Phương Thiên Hoa Kích giơ cao, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Chiêu thức tuy phổ thông, nhưng tới trình độ như Đổng Phi, tất nhiên nhìn ra ảo diệu trong đó, song chùy giang ra:

- Trận chiến ở Lạc Dương, ta và Ôn hầu đều chưa tận hứng. Vừa vặn hôm nay bù nuối tiếc trong lòng.

Ý cười nhạo: Khi đó ta không có binh khí thuận tay mà thôi, ngươi không phải đối thủ của ta, hung hăng cái gì?

Một loạt những lời nói làm Lữ Bố tức trào máu.

Sư tông thú xông tới, song chùy dùng một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh, đâm Phương thiên hoa kích. Cũng là một chiêu bình thường nhưng phải xem ngươi dùng ra sao.

Xích thố và Sư tông thú đều nhanh như chớp, thấy sắp tới nơi, Lữ Bố nhoài người, mựa thế tăng sức, kích mang theo gió rít bổ xuống.

Cùng với việc Lý Thông giải câu đố bàn đạp ngựa, nay chư hầu Quan Đông đã dần phổ cập, ngựa của Lữ Bố cũng có hai bàn đạp, như hổ thêm cánh.

Đổng Phi chẳng hề sợ hãi, gần như lúc Lữ Bố vươn người thì y cũng kẹp bụng ngựa, Sư tông thú thình lình tăng tốc, hai chùy biến đối, một trước một sau nện vào ngực Lữ Bố.

Lúc này chênh lệch về ngựa cũng đã thể hiện ra, Sư tông thú có thể tự do thay đổi tốc độ khi phi nước kiệu, còn Xích thố thì kém hơn.

Đột nhiên đối phương tăng tốc làm Lữ Bố giật mình, hoa kích đánh hụt, song chùy của Đổng Phi đánh tới, Lữ Bố cũng không hoảng, kéo kích một cái, thân kích trong tay lui lại, chắn ngang ngực.

Cheng cheng, hai tiếng, ngựa cũng vọt qua nhau.

Sư tông thú không phải hạng dễ buông tha cho kẻ khác, bất thình lình giảm tốc độ, thân trước hơi hạ thấp xuống. Đổng Phi lập tức hiểu ý, ngồi vững trên lưng ngựa. Vó sau của Sư tông thú chớp mắt giơ lên, đạp vào mông Xích thố.

Xích thố không hổ danh bảo mã, tuy không nhìn thấy phía sau, nhưng theo bản năng khuỵu bối xuống, tránh được một đá hiểm kia. Dù là thế Lữ Bố cũng phải thầm khiếp sợ, cúi đầu xuống nhìn, thân kích đã bị Đổng Phi đành cho hơi cong đi.

Lữ Bố thầm kêu không hay, võ nghệ tên Đổng Tây Bình này càng ngày càng lợi hại.

Cao thủ giao phong, một chiêu là nhìn ra được cao thấp, vũ khí kém hơn, ngựa cũng thua sức, tuy võ lực ngang với Đổng Phi, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.

- Ôn hầu, tiếp chùy của ta đây.

Lúc này Đổng Phi đã chuyển hướng xong, lại xông về phía Lữ Bố.

Tào Tính ở phía sau mày nhíu lại, tuy khoảng cách khá xa, nhưng hắn vẫn nhìn ra Lữ Bố đã chịu thua thiệt! Lập tức giương cung bốn thạch, kéo cong như trăng tròn:

- Đổng tặc xem tên.

Lời vừa dứt tên xé gió bay ra, Đổng Phi không ngờ có kẻ ám toán mình lúc này, phụt một cái, tên trúng ngay cánh tay.

Đổng Phi cũng sơ xuất, vì giảm gánh nặng cho Sư tông thú, cho nên không không mặc trọng giáp, chỉ mặc giáp gọn nhẹ, che người nhưng không che được tay, tay trúng tên, chùy rơi xuống đất, mà lúc này Lữ Bố cũng đã đánh tới.

Đổng Phi vội vàng xoay xích, đại chùy lập tức bay về phía Lữ Bố, mặc dù so với trước kia chùy của Đổng Phi giảm lực đi nhiều, song Lữ Bố vẫn phải hồi kích che chắn.

- Lữ Bố, ngươi là đồ vô sỉ.

Hai ngựa giao nhau, Đổng Phi đột nhiên rống lớn, từ trên người Sư tông thú nhảy ra, ôm lấy Lữ Bố, lực xung kích quá mạnh, xô Lữ Bố ngữa xuống ngựa.

Hai người bọn họ cộng lại nặng tới hơn 500 cân, ngã xuống đất rất mạnh, không đợi Lữ Bố đứng dậy, Đổng Phi húc đầu vào trán Lữ Bố.

Lữ Bố vỡ đầu, Đổng Phi cũng be bét máu, võ tướng quyết chiến, hận nhất là loại thủ đoạn đánh lén này, huống hồ Lữ Bố là ai mà cũng dùng thủ pháp này? Mất khí tiết võ nhân.

Trong cơn cuồng nộ, Đổng Phi như tên điên, Lữ Bố dùng sức đẩy y ra, vừa bò dạy thì thấy nắm đấm đã bay tới trước mặt.

Đổng Phi khỏe cỡ nào cơ chứ? Lữ Bố kêu thảm, sống mũi bị đập gãy, máu tươi tộc ra, hắn cũng nổi điên, bất chấp phong độ, cùng Đổng Phi vật lộn đấm đá nhau.

Bên kia Quách Viên thấy vậy mua sóc rống to:

- U châu tặc tử, nhận giặc làm cha, không biết xấu hổ, đi chết cả đi.

Tào Tính thấy vậy thu cung lại, cầm thương đánh tới. Phi Hùng vệ ùa lên, Nguyên Nhung sĩ cũng đánh tới không chút do dự.

Từ trong quân Nguyên Nhung từng đạo hàn quang bắn ra, đó là nỏ cơ được Cam Tín, Mã Quân, Bồ Nguyên cải tạo nhiều lần, gần như vượt qua nỏ của quân Tần năm xưa, lực xuyên thấu cực mạnh.

Phi Hùng vệ mô phỏng Cự ma sĩ mà lập nên, là kỵ binh giáp nặng, lực phòng hộ rất lớn.

Theo lý mà nói, hai bên xung phong, Nguyên Nhung sĩ vốn không thể là đối thủ của Phi Hùng vệ có số lượng gấp đôi, có điều do trang bị khác nhau, nên chiến pháp khác nhau. Nguyên Nhung sĩ căn bản không va chạm với Phi Hùng vệ, khi hai bên cách nhau mười mấy bước, Nguyên Nhung sĩ tản ra không ngừng vựa chạy vừa bắn, nỏ cứng đủ xuyên qua trọng giáp.

Một tên Phi Hùng vệ xông tới, Đổng Phi xoay người né được, rút Hán An đao từ một Nguyên Nhung sĩ chạy qua, cầm lấy cự thuẫn do người đó ném xuống, gầm lớn, xô vào thiết giáp kỵ trước mặt, lực xung kích quá mạnh hất vang Đổng Phi đi mười mấy bước.

Con ngựa kia cũng ngã vỡ nát đầu.

Sư tông thú chạy lại, Đổng Phi xoay người lên ngựa:

- Lữ tặc, dám đánh với ta trận nữa không?

Mũi tên vẫn còn trên cánh tay, khuôn mặt y vốn hung dữ có thêm máu me be bét càng thêm đáng sợ, dù với lá gan của Lữ Bố cũng hơi ngán sợ.

Lữ Bố lên Xích thố, cướp một cây sóc ở trong tay Phi Hùng vệ, mặc kệ Đổng Phi khiêu chiến, hô lên điều binh:

- Phi Hùng vệ tản ra.

Phi Hùng vệ chiếm ưu thế về nhân số, nghe lệnh biến hóa trận hình, ba người một tổ, nhắm nào một Nguyên Nhung sĩ tấn công điên cuồng.

Hai bên đang đánh hang, chợt đằng xa có tiếng tù kêu ù ù, đó là tiếng tù tập kết của người Tiên Ti, Đổng Phi tái mặt, biết nếu bị người Tiên Ti vây khốn thì đừng hòng thoát được, vung đao bổ một tên Phi Hùng vệ làm đôi, quyết đoán la gọi:

- Việt Hề, rút lui, rút lui.

Việt Hề và Vương Vinh đang đánh nhau khó phân thắng bại, nếu không đánh 300 hiệp không có kết quả, biết không phải lúc ham đánh, dùng kích ép lui Vương Vinh:

- Giặc bán nước, xéo cho ta.

Đổng Phi liên tục vung đao chém chết năm Phi Hùng vệ, mở một con đường máu:

- Rút lui theo ta.

Đằng xa cờ Tiên Ti bay phần phật, đại quân đã tới.

Đám Việt Hề bám sát Đổng Phi chạy về phía nam. Lữ Bố cũng hốt hoảng, người Tiên Ti xuất hiện ở đây chứng tỏ định làm ngư ông đắc lợi, hắn không truy kích Đổng Phi nữa, dẫn nhân mã chạy luôn. Cùng lúc đấy đại quân Tiên Ti thiên binh vạn mã đổ tới.

- Hòa Liên, ngươi muốn hủy ước à?

Lời còn chưa dứt đại quân Tiên Ti dừng lại, một cỗ xe lớn đẩy ra, Vệ tiên sinh ngạo nghễ đứng trên đó:

- Thất phu Lữ Bố, Hòa Liên đã chết.

- Hả?

- Uổng cho ngươi xưng là Ác hổ, nhưng chỉ là tên thất phu không có đầu óc, chủ công nhà ta đã xuất binh Lô Long Tắc, đoạt Quảng Dương. Nay U Châu không còn thuộc về họ Lữ nữa rồi.

- Chủ công của ngươi?

Vệ tiên sinh cười lạnh:

- Cho tên thất phu ngươi biết, chủ công ta là Liêu Đông vương Công Tôn Độ. Ha ha ha, nay Ô Hoàn đã xuất binh, chiếm lấy thảo nguyên Liêu Đông. Khuyết Cơ, Di Gia đã là thuộc hạ của chủ công rồi.

Huyết chiến với Đổng Phi, 600 Phi Hùng vệ chỉ còn lại ba bốn trăm.

Vương Vinh và Tào Tính tập kết lại nói nhỏ:

- Chủ công, không đánh được nữa, chúng ta phá vây thôi.

Lữ Bố đầu óc trống rỗng:

- Vậy con ta ...

- Cho ngươi chết rõ ràng nhé, nay con ngươi chỉ e đã xuống suối vàng đợi tụ hợp với ngươi rồi.

- Thất phu, ngươi dám khinh ta.

Lữ Bố đầu tiên là choáng váng, sau đó phẫn nộ gầm thét muốn xông tới liều mạng trả thù cho con trai.

Nhưng Vương Vinh và Tào Tính giữ chặt lấy hắn, ra sức hét lên:

- Chủ công, chúng ta mau lui thôi, nếu không sẽ chết hết.

Bất chấp tất cả, xung phong quyết tử, tức thì tên bắn như mưa, người ngã ngựa hí.

Vệ tiên sinh nhìn Lữ Bố chém giết trong loạn quân cười khẩy đầy khinh bỉ, đột nhiên nói:

- Lập tức truyền tướng lệnh của ta, Khuyết Cơ và Di Gia rút về Đạn Hãn Sơn. Đợi nhân mã Đổng tặc thoát khỏi loạn chiến thì cũng là lúc đại quân y tan ra.

Một giáo ùy nhỏ hỏi:

- Quân sư, vậy tên Đổng tặc đó ...

- Đổng tặc không thoát được, tin rằng Viên Thiệu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đánh cho rớt nước. Chỉ cần Đổng Tặc chết, Quan Trung sẽ thành quần long vô thủ, đám thân vệ của y sẽ đi tìm Viên Thiệu liều mạng, đợi hai bên lưỡng bại câu thương thì chính là lúc ta chiếm Quan Trung. Yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.