Ác Hán

Chương 181: Q.1 - Chương 181: Tam Sửu Chiến Tam Anh (1)




- Lão sư, lẽ nào ngài không thấy sao? Đây là triều đình kiêng kỵ lão sư ngài. Ngài tại Ký Châu, có thể an toàn không việc gì. Hơn mười vạn hùng binh có thể làm tấm chắn, bảo vệ lão sư an toàn. Nhưng về Lạc Dương, ngài không binh không thế, chẳng phải nguy hiểm?

Lư Thực hít sâu một hơi, cười ha ha nói:

- Huyền Đức nói vậy sai rồi. Nếu như ta không quay về, sẽ gánh trên lưng tiếng xấu vô phụ vô quân, đó mới thật sự là nguy hiểm đấy. Những lời ngươi nói sao ta lại không rõ? Nhưng quân mệnh không thể trái, hoàng thượng nếu muốn ta trở lại, ta tự nhiên phải trở lại, lẽ nào còn cò kè mặc cả với hoàng thượng? Nếu là thế, có khác gì phản tặc đâu.

Lưu Bị đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt nắm tay.

Nhìn trong phòng không có người khác, hắn nhịn không được nhỏ nhẹ nói:

- Lão sư, Bị có một lời, không biết có nên nói hay không?

Ánh mắt Lư Thực lóe lên, lập tức ngồi xuống, ý bảo Lưu Bị cũng ngồi xuống.

- Huyền Đức có chuyện thì cứ nói, đừng ngại.

Lưu Bị hơi do dự:

- Xin hỏi lão sư, trên đời khó có nhất, lại dễ mất đi nhất là cái gì?

Lư Thực suy nghĩ một chút:

- Kỳ ngộ. Ta nói có đúng không?

- Đúng vậy!

Lưu Bị nói:

- Kỳ ngộ tới rồi mà không bỏ lỡ, đây là cơ hội. Thánh hiền thời xưa cũng đều nói phải tùy cơ mà ứng biến. Người thông minh cũng chính là có cơ hội này, tài năng mới được biểu hiện. Mà hiện tại, lão sư đã có được kỳ ngộ hiếm có, nhưng lại muốn bỏ qua. Lão sư yêu quý danh tiếng, không biết nếu như bỏ lỡ kỳ ngộ, thì làm sao có thể bảo toàn danh dự?

Lư Thực trầm ngâm một chút:

- Huyền Đức có chuyện thì nói rõ đi.

Lưu Bị tiến lên một bước, khom người hạ giọng nói:

- Thiên đạo sẽ không vô duyên vô cớ che chở một phương nào đó, bách tính cũng chỉ tán thành người tốt có năng lực, có thể để cho bọn họ sống. Hiện nay lão sư ôm binh chinh phạt, đã lập hạ công lao bất thế, như Chu Văn Vương với Thương Trụ, mọi người khắp thiên hạ đều đã biết uy danh và công đức của ngài. . .Có câu ca dao: lại được Lư Thực giúp an cư trở lại, đây là danh tiếng dù Thang Võ tại thế cũng chưa hẳn có thể vượt qua ngài. Đã như vậy, ngài lại cứ một lòng làm thần tử, sao có khả năng chứ?

Trong lòng Lư Thực thoáng lộp bộp, trừng mắt với Lưu Bị, hồi lâu không nói.

Lưu Bị cũng không giục, trong lòng biết Lư Thực muốn tiêu hóa những lời nói này, chỉ sợ phải cần có thời gian.

Sau một lúc lâu, Lư Thực lạnh lùng nói:

- Ta một lòng vì quốc gia, trung thành và tận tâm với triều đình, nhật nguyệt chứng giám, yên dạ yên lòng.

- Ngài yên dạ yên lòng, nhưng triều đình sẽ yên dạ yên lòng sao?

Nếu Lưu Bị đã mở đề tài này, hắn cũng không do dự cái gì nữa, trầm giọng nói:

- Lẽ nào lão sư đã quên Hàn Tín sao? Hàn Tín đó chỉ vì một chút ân huệ, nhưng từ bỏ ba phần cơ nghiệp. Người ta đặt kiếm lên cổ họng hắn, hắn mới hối hận lúc trước không nên bỏ lỡ, kỳ ngộ cũng mất đi... Hôm nay triều đình thất chính, thiên hạ rất đang yêu cầu minh công.

Thấy Lư Thực vẫn vẻ mặt bình tĩnh, Lưu Bị cắn răng một cái, lại khuyên bảo:

- Vũ lực hiện tại của lão sư ngài đã vượt qua Hàn Tín. Chỉ cần vung tay hô một tiếng, chiêu mô tinh nhuệ Ký Châu, điều động binh mã bảy châu, vượt sông Chương Hà, tiêu diệt hoạn quan, tiêu diệt quần hung. . . Đại công cáo thành, thiên hạ quy tâm. Đến lúc đó, lão sư muốn làm cái gì, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

Lư Thực híp mắt lại, hiện lên sát khí.

Mà Lưu Bị đang nói đến kích động, hoa chân múa tay nói:

- Cục diện hiện nay, tiểu nhân nắm quyền, chủ thượng ngu ngốc. Lão sư ngài kiến lập công lao khiến triều đình không thể ban nữa, đã bị người khác nghi ngờ. Nếu như không nhanh tay hạ thủ, chỉ sợ tương lai hối tiếc không kịp.

- Không nói nữa!

Lư Thực đứng dậy keng rút ra bảo kiếm, đạp một phát đổ cái bàn.

Hắn bước nhanh tới, kiếm chỉ Lưu Bị, trợn tròn mắt mà quát mắng:

- Lưu Bị, ta còn tưởng rằng ngươi là trung thần lương tướng của Đại Hán, bởi vậy mới khổ tâm bồi dưỡng ngươi, hy vọng có thể vì dốc sức cho Đại Hán. Nhưng không ngờ, ngươi lại lòng muông dạ thú, khẩu xuất lời ngỗ nghịch như vậy. Muốn ta phản bội triều đình? Lưu Huyền Đức, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng bảo kiếm trong tay ta không sắc.

Đầu Lưu Bị ông một tiếng, hơi ngẩn ra.

Những lời này nói sau 10 năm, hoặc là nói với một người khác, có lẽ thực sự có thể khiến người tâm động.

Nhưng Lư Thực lại. . .

Lưu Bị bỏ qua tấm lòng son dạ sắt đối với triều đình của Lư Thực, càng bỏ qua một việc, triều đình mặc dù thất chính, nhưng uy vọng Hán thất vẫn còn.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã đâm lao phải theo lao.

Lưu Bị cắn răng một cái:

- Lão sư, những lời của Bị là từ đáy lòng, đều là suy nghĩ cho lão sư. Nếu như lão sư muốn giết ta, Bị tuyệt đối sẽ không phản kháng. Chỉ là, mong lão sư phải suy nghĩ kỹ, nếu như một khi rời khỏi Ký Châu, sẽ xong thật đấy!

Nói rồi Lưu Bị quỳ trên mặt đất. Mắt đỏ hoe, mũi chua xót, hai hàng nhiệt lệ chảy xuôi xuống.

Tay Lư Thực vẫn còn đang run, tâm tư rất phức tạp. Sao hắn lại không biết nhập Lạc Dương, hắn thật giống như một con sơn dương vào hang sói, đến lúc đó mặc cho người xâu xé. Thế nhưng, tư tưởng trung quân bồi dưỡng từ nhỏ, khiến hắn không thể tiếp thu hảo ý của Lưu Bị.

Thiên hạ mới ổn định lại, Lương Châu cùng Ti Lệ vẫn còn có người Hồ làm loạn.

Nếu như hắn thực sự làm như vậy, đó chính là sát thêm muối vào vết thương của giang sơn Hán thất mới có được cơ hội nghỉ ngơi.

Đến lúc đó, binh họa tái khởi, sinh linh đồ thán.

Vì mục đích bản thân mà khiến thiên hạ thương sinh bị khổ, Lư Thực tuyệt đối không làm.

Nhưng Lưu Bị nói rất tình thâm ý thiết, làm cho Lư Thực cũng thực sự không thể độc thủ sát hại.

Một lát sau, hắn ném bảo kiếm xuống đất:

- Huyền Đức, hảo ý này của ngươi ta tâm lĩnh. Nhưng đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, Lư Thực ta được triều đình kỳ vọng, tuyệt đối sẽ không vì tư lợi bản thân mà họa loạn thương sinh. Ngươi. . .đi đi, ta không giết ngươi, nhưng sau này đừng gọi ta là lão sư nữa, ta không còn chút quan hệ nào với ngươi hết. Ngày mai ngươi rời khỏi, đến huyện An Hỉ đảm nhiệm huyện úy. Từ nay về sau ngươi tự giải quyết cho tốt. Nếu như ta biết ngươi họa loạn thiên hạ, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Một câu nói cuối cùng Lư Thực hầu như là rống lên!

Lưu Bị thất hồn lạc phách rời khỏi phủ nha, thậm chí không biết đã về tới nơi ở thế nào.

- Đại ca làm sao thế?

Quan Vũ và Trương Phi nhìn hình dạng của hắn, đều nhịn không được tiến lên thân thiết hỏi.

Nhìn hai huynh đệ kết nghĩa, lòng Lưu Bị buồn bã, nhịn không được lên tiếng khóc lớn lên.

Khóc cái gì?

Có lẽ là vì tiền đồ, có lẽ là bởi vì đã liên lụy hai huynh đệ, có lẽ là. . .

Hắn vừa khóc đã làm hai người Quan Vũ Trương Phi sợ hãi. Trương Phi là một người thành thật, vội vã quỳ xuống:

- Ca ca đừng khóc? Chẳng lẽ là các huynh đệ đã làm sai chuyện gì? Sau này Dực Đức sẽ không lén uống rượu trong quân doanh nữa, ca ca đừng khóc mà. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.