Đổng Phi lâm thời cải biến chủ ý. Quyết định sáng sớm hôm sau khởi hành.
Đổng Phi gọi Mã Chân tới, thuyết minh tình huống một lượt. Thời điểm Mã Chân nghe được tin này, nhất thời hoảng sợ, nếu đã như vậy thì đành phải xuất phát sớm
Mã Chân trầm ngâm chốc lát, sau đó dứt khoát nói: “ Chỉ công, nếu quốc gia có nạn thì những việc vặt kia tính là cái gì? Chân lập tức nhanh chóng sắp xết tất cả mọi việc, chuẩn bị ngày mai xuất phát, sáng sớm ngày mai nhất dịnh chuẩn bị ổn thoả, chủ công yên tâm.”
“ Trung Hành, ta muốn ngươi từ trong kho lấy ra vũ khí, khôi giáp, lương thảo, cung tên suốt đêm phân phát cho đám người ngũ khê man, ngươi có làm được không?”
Mã Chân do dự một lát, “ Việc này tuy có chút phiền toái, nhưng Chân chắc chắn an bài thoả đáng.”
“ Tốt lắm, ngươi đi làm đi.”
Mã Chân đáp một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Sau đó cho người gọi Điển Vi cùng Sa Ma Kha lại, thừa dịp còn chờ bọn họ đến, Hoàng Thiệu có chút do dự nói: “ Chủ công, kế của Bàng Đức Công rõ ràng là muốn ngài đi chịu chết a. ta cảm thấy người này không có hảo ý, ngài có nên suy nghĩ lại hay không?”
Đổng Phi đứng lê, duỗi tay một cái, “ Lão Hoàng, việc này ta đã quyết, Bàng Đức Công với ta không oán không cừu, trước kia vôn không quen biết, vì sao lại hại ta. Hắn nói đúng, thủ đoạn trước kia của chúng ta quả thực có chút mãnh liệt, hiện giờ đúng là thời điểm vãn hồi…Hơn nữa tới Dự Châu Trương Giác có thể giết ta sao? Binh pháp có câu: Tìm đường sống trong cái chết. Đến lúc đó, ai chết về tay ai còn không nhất định.”
Hoàng Thiệu thấy Đổng Phi có thái độ kiên quyết, biết có khuyên nữa cũng vô dụng, cũng không sao, mạng này là do chủ công cứu về, hiện giờ coi như hoàn lại, không phải chủ công đã nói sao, Đại trượng phu thì phải chịu trách nhiệm? Ta cả đời bị người xem thường, Ta Hoàng Thiệu, hôm nay muốn cho đám người khinh thường ta nhìn xem, ta không phải là người nhu nhược.
Lúc này Điển Vi cùng với Sa Ma Kha cũng đã di vào phòng, Đổng Phi bảo hai người ngồi xuống, sau đó đem quyết định của mình nói cho hai người bọn họ.
Sau khi nghe tin này, bất kể là Điển Vi hay là Sa Ma Kha, trong đầu đều có một ý niệm giống với Hoàng Thiệu : Có người muốn hại chúng ta.
Nhưng sau khi nghe Đổng Phi giải thích, sau đó hai người mới gật đầu.Đổng Phi cười nói: “ Ta biết lần này đi Dự Châu rất hung hiểm, rất có thể là cửu tử nhất sinh, Phi cho dù tan xương nát thịt cũng phải đền đáp quốc gia, nhưng Điển đại ca cùng với Sa Sa, các ngươi không giống ta, đặc biệt là Sa Sa, ngươi là ngũ khê man nhân, đây là chuyện tình của nhà Hán, ngươi tất yếu không cần dính vào, ta đã cho Mã Chân phân phối áo giáp cùng với binh khí, xem như ca ca tặng lễ vật cho ngươi, ngươi bây giờ trở về núi, chờ thiên hạ thái bình lại đi ra.”
“ Ca ca, huynh tại sao lại nói như vậy?” Sa Ma Kha nghe xong nhất thời nổi giận, đứng lên nói: “ Ca ca xem Sa sa là huynh đệ, vì Sa Sa suy nghĩ, Sa Sa cũng đã xem ngươi như thân sinh ca ca, nếu là huynh đệ thì làm sao mà nhìn ca ca một thân đi mạo hiểm, còn chính mình thì trốn đi? Ta nếu thật sự làm như vậy thì sẽ không thể làm một vị Man vương chân chính. Ca ca, ta đi theo huynh.”
“ Sa Sa…”
Điển Vi đứng dậy đánh gãy lời nói của Sa Ma Kha, “ Phi huynh đệ, những lời trước kia ngươi xem ta là huynh đệ là giả sao? Lão Điển chỉ có một cái mạng, ngại gì sống chết, ngươi đường đường là con của Thái Thú cũng dám liều mạng, lão Điển ta cũng không cam lạc hậu, hơn nữa ngươi cũng nói qua, ngươi xem lão Điển là huynh trưởng, trên đời này không có Ca ca nhìn đệ đệ một mình đi chịu chết.”
“ Nhưng mà….”
Đổng Phi đứng dậy muốn biện giải.
Điển Vi phẫn nộ lên, tròng mắt đỏ như mắt hổ, lớn tiếng quát, “ Huynh đệ, ngươi nếu khuyên nữa thì ta sẽ chết ngay trong này.”
“ Ca ca chớ làm như thế, tiểu đệ đáp ứng là được!”
Đổng Phi cảm giác mình có chút đê tiện, nguyên muốn thử hai người này, không ngờ lại ra kết quả như vậy, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Trong viện, ánh trăng sáng tỏ, linh cơ Đổng Phi chợt động, đột nhiên nói: “ Điển đại ca, Sa Sa, nếu chúng ta hợp ý, lại giống nhau ngốc, giống nhau xấu, không bằng chúng ta kết bái làm huynh đệ, cùng sinh cùng chết, vĩnh viễn không rời.”
“ Việc này…”
Điển Vi cùng với Sa Ma Kha đều ngẩn cả người.
Hoàng Thiệu kích động nói: “ Chủ công, Thiệu nguyện làm chứng.”
“ Một khi đã như vậy, nhanh chóng bày hương án, ta cùng với hai vị huynh đệ kết bái.”
Đổng Phi một tay lôi kéo Điển Vi, một tay lôi kéo Sa Ma Kha, Hoàng Thiệu vội vàng chạy ra, chỉ chốc lát đã bày hương án trước sân.
Cũng không quản hai người có đồng ý hay không, Đổng Phi cứ vậy lôi kéo bọn họ ra khỏi phòng.
Hắn dẫn đầu quỳ xuống bồ đoàn, “ Ta Lâm Thao Đổng Phi, nguyện cùng Điển Vi, Sa Ma Kha kết thành huynh đệ, cuộc đời này cùng chung hoạn nạn, vĩnh viễn không rời. Nếu có vi phạm lời thề, thiên có thể giết, địa có thể giết, thế nhân đều có thể giết.”
Sau khi cắm hương vào lư hương, Đổng Phi cầm con dao đặt trên hương án cắt vào cánh tay, đem máu nhỏ vào chén rượu.
Quay đầu nhìn Điển Vi cùng với Sa ma Kha, tựa hồ đang chờ bọn họ trả lời.
Sa Ma Kha do dự một lát, sau đó cũng tiến lên quỳ xuống bồ đoàn phát ra lời thề, sau đó cắt vớ ngón tay.
Điển Vi lúc này lệ nóng doanh tràng, ba huynh đệ bên trong, hắn xuất thân nghèo hèn, Sa Ma Kh dù thế nào cũng là Man vương. Hít sâu một hơi, liền đối với thương thiên thề: “ Trần Lưu Điển Vi nguyện cùng Đổng Phi, Sa Ma Kha két làm huynh đệ, cuộc đời này vì huynh đệ mà sinh, vì huynh đệ của ta mà tử, nếu có chút vi phạm lời thề, trời giáng ngũ lôi, trọn đời không được siêu sinh, vĩnh viễn là chó lợn.”
Lời thế này so với Đổng Phi qủa thực còn muốn độc gấp mấy lần.
Ba người cùng uống một chén rượu, sau đó nhìn nhau không nói. Đổng Phi lùi ra phía sau một bước, cúi đầu thật sâu, “ Đổng Phi bái kiến huynh trưởng!”
Sa Ma Kha cũng học theo, “ Sa Ma Kha bái kiến huynh trưởng.”
“ Huynh đệ tốt, các ngươi đều là huynh đệ tột của lão Điển…”
“ Một tay Điển Vi nắm lấy cánh tay Đổng Phi, một tay cầm lấy cánh tay Sa Ma Kha. Ba người nhìn nhau đột nhiên cười to, hắt gao ôm lấy nhau.”
*************
Trời sau khi hửng đông, Mã Chân tiến đến bẩm báo, đã chuẩn bị tốt cho việc xuất phát.
Đổng Phi sửa sang khôi giáp, sau đó phi thân lên ngựa. Sa Ma Kha từ kho vũ khí lấy ra một thanh đại cung, ngồi trên Đan Tê chuẩn bị xuất hành, Điển Vi cũng nhảy lên ngựa , đại kích cắm vào bên hông ngựa, ba người nhìn nhau cười, Đổng Phi giục ngựa đi ra khỏi đại môn.Vừa mới đi ra khỏi cửa phủ nha, Đổng Phi lập tức dừng ngựa, chỉ thấy Bàng Đức Công mang theo Bàng Thống, bên cạnh còn có hai gã người nhà, cầm ba thất chiến mã lẳng lẳng đứng ở đại môn.
“ Tiên sinh, ngài là…Ngài không cần phải tiễn ta đâu.”
Bàng Đức Công lại cười nói: “ Phi công tử, Bàng mỗ thật sự không phải muốn đến tiễn ngươi, mà là muốn đi với ngươi đến Dự Châu.”
“ A?”
Đổng Phi giật mình nói: “ Tiên sinh, điều này sao có thể? Phi vốn xuất thân bỉ phu, sinh tử không lo, nhưng tiên sinh…”
“ Bàng mỗ cũng là con dân của đại hán, ngươi là con của Thái thú hà đông, Ty đãi hầu giáo uý còn không sợ chết, Bàng mỗ hã là người lạc hậu? Hơn nữa, Bàng mỗ là người nghĩ kế cho ngươi, nếu không đi theo thì chẳng phải là trên lưng mang theo ác danh? Gia Cát Quân Cống có thể hoả thiêu Bàn Long Cốc, Bàng mỗ tất nhiên sẽ không kém hắn.”
Đám danh sĩ này có trời mới biết được trong đầu họ nghĩ gì! Bất quá như vậy lại có thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của đám người Hoàng Thiệu.
Cũng không quản Đổng Phi có đồng ý hay không, Bàng Đức Công xoay người bước lên ngựa, có người nhà ôm lấy Bàng Thống, chuẩn bị đưa đến tay của Bàng Đức Công, thì bất giác tiểu Bàng Thống cứ nhiên dãy dụa hướng tới Đổng Phi ngoắc tay, “ Đại xấu thúc thúc ôm ta.”
Đổng Phi cười to, phóng ngựa tới bên cạnh gã người nhà, “ Đưa hắn giao cho ta đi.”
Bàng Thống ngồi trong lòng Đổng Phi lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Bàng Đức Công khẽ gật đầu, âm thầm thở dài duyên phận kỳ diệu. Thời điểm mang theo Bàng Thống nào có biết được một người có thể làm cho tiểu Bàng thống nghe lời?”
Hắn chấp tay nói: “ Phi công tử, sự an toàn sau này của thúc điệt Bàng mỗ đành phải nhờ vào sự chiếu cố của công tử.”
Đổng Phi thở dài một tiếng, cắn môi nói: “ Tiên sinh, ngài cần phải rõ ràng a….Lần này đi Dự Châu không thể thiếu sự chém giết. Phi thật lo lắng, vạn nhất Bàng tiên sinh có chuyện không hay xảy ra, Phi cả đời đều áy náy.”
“ Phi công tử, đây là quyết định của Bàng mỗ, bất quá ngươi đừng có hiểu lầm, ta cũng không phải hướng ngươi nguyện trung thành.”
Đổng Phi cười cười, “ Việc này ta biết….Một khi đã như vây, tiên sinh, chúng ta xuất phát đi thôi.”
Thúc dục Tượng long hướng về phía ngoài thành chạy tới, Bàng Đức Công cùng hai gã người nhà đều lên ngựa, một tả một hữu đi ra khỏi thành Trường Sa.
Ở ngoài thành hội hợp cùng với tám trăm ngũ man khê dũng sĩ. Đám người ngũ man khê nghe nói chủ nhân cùng với Đổng Phi kết bái huynyh đệ, tự nhiên đối với Đổng Phi càng thêm tôn kính.
Ở ttrong mắt dân chúng Trường sa thì nhìn thấy một hàng nhân mã trùng trùng điệp điệp xuất phát. Mã Chân cơ hồ đem kho vũ khí của Trường Sa lấy ra hết, đám người ngũ khê man nhân thay đổi trang bị, thay đổi vũ khí, toàn bộ bây giờ giống như lột xác.
Đi nhiều nói ít, đám người Đổng Phi ngày đi đêm nghỉ, sau khi vượt qua Trường Giang thì tiến nhập vào Nam Dương.
Đêm hôm nay họ ngủ lại ở một huyện nhỏ của Uyển Thành, bởi vì trong tay của Đổng Phi có ấn tín của Đổng Trác, cho nên huyện lại phi thường nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, hơn nữa vì bọn họ mà bao một khách sạn lớn nhất thị trấn.
Đám người Đổng Phi tụ tập lại một chỗ thảo luận kế hoạch hành động, mắt thấy trời đã đến canh ba, đột nhiên bên ngoài truyền đến những tiếng động lớn.
Vội vàng đi ra đại môn khách điếm thì thấy người dân trong thành đang ùa ra.
Vô sỗ người dân đầu đội khăn vàng, cầm vũ khí trong tay, lớn tiếng quát to: “ Thương thiên đã chết, hoàng thiên phải lập, tuổi đã quá giáp, Thiên hạ đại cát…thiên hạ đại cát!”
Đổng Phi cả kinh, quay đầu nhìn về phía Bàng Đức Công. chỉ thấy vị Tương Dương danh sĩ lúc này có khuôn mặt phá lệ ngưng trọng. Một ý niệm trong đầu hắn dâng lên: “ Chẳng lẽ, chẳng lẽ…Hoàng Cân chi loạn đã bạo phát sao?”