Ác Hán

Chương 222: Q.1 - Chương 222: Thiên nhân cảm ứng (3)




Nhưng đúng lúc này, ngoài cung điện đột nhiên vang lên một tiếng nổ, ầm ầm ầm, tiếng sấm nổ vang, một tia chớp từ trong mây đen phóng ra, đánh trúng vào mái hiên Gia Đức Điện.

Hoàng tử Hiệp đang ngủ say bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, nhịn không được òa khóc.

Hán Đế rùng mình, vội vàng chạy ra lớn tiếng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?

- Hoàng thượng, lôi thần chặt đứt mái hiên của Gia Đức Điện. . .

Có tiểu hoàng môn lớn tiếng bẩm báo, sắc mặt nhìn qua rất luống cuống.

Lưu Hoành nhất thời ngây dại!

******

Sấm sét đan xen, mưa to tầm tã.

Thái Ung đứng ở phía trước cửa sổ, thần sắc đờ đẫn.

Từ sau khi Tây Hán Đổng Trọng Thư sáng lập thuyết thiên nhân cảm ứng, liền sản sinh học thuyết sấm vĩ. Cho rằng thiên cùng nhân loại là tương thông, thậm chí cảm ứng lẫn nhau.

*Sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc)

Đặc biệt là Quang Vũ hoàng đế Lưu Tú, đã từng lấy Phù thụy đồ sấm khởi binh, khiến học thuyết sấm vĩ đại thịnh.

Nếu những tên của Thái Học Viện coi đây là căn cứ, nhất định sẽ nói Đổng Phi chết tiệt. Vậy thì quả thật không dễ nói. Sinh tử của Đổng Phi phải nhìn xem dông tố này tạo thành kết quả thế nào. Vạn nhất xảy ra biến cố, vậy phiền phức lớn thật rồi.

- Thái An!

- Có tiểu nhân... Lão gia, có phân phó sao?

- Lập tức đến hoàng thành hỏi thăm xem, sấm sét vừa rồi có tạo thành nguy hại gì không?

- Vâng, tiểu nhân sẽ đi hỏi thăm ngay.

Thái An đáp ứng rồi vội vội vàng vàng đi khỏi.

Thái Ung tâm thần không yên đi đi lại lại trong thư phòng, mà đúng lúc này Thái Diễm vội vã đi vào thư phòng.

- Phụ thân, sấm sét vừa rồi...

- Đừng có gấp, đừng có gấp. . . Ta đã bảo Thái An đi hỏi thăm rồi. Chỉ cần không tạo thành nguy hại gì, sẽ không có chuyện đâu.

- Nhưng vạn nhất tạo thành nguy hại thì làm sao?

Thái Diễm không khỏi cấp thiết hỏi:

- Ông trời cảnh kỳ không sai, nhưng giải thích thế nào còn không phải là nhờ người ta nói? Ai nói tốt, ông trời chính là đang cảnh kỳ cái đó.

- Ngươi cho là người của Thái sử bộ sẽ nói lời hữu ích gì?

Thái sử bộ này chấp chưởng bộ môn thiên thời, thiên văn. Phần lớn đều có người của Thái Học Viện đảm nhiệm lang trung.

Thái Diễm nói:

- Nếu như thế, vậy tìm một người có thể nói tốt cho A Sửu. . . Phụ thân, ngài không phải cũng tinh thông thiên văn sao?

- Ta mặc dù tinh thông, nhưng chưa hẳn có thể làm cho người ta tin phục.

- Vậy có người có thể khiến người ta tín phục, nhưng lại có thể nói giúp chúng ta không?

- Việc này...để cho ta nghĩ xem!

Thái Ung vỗ trán, trầm tư không nói.

Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Thái An vội vã chạy về, nhẹ giọng hồi đáp:

- Lão gia, sét đánh Gia Đức Điện, vừa rồi tiểu nhân ở trước Bắc Cung môn thấy một người quen. . . Hắn nói cho tiểu nhân là hoàng thượng muốn hỏi lang trung của Thái sử bộ.

Sợ cái gì sẽ tới cái đó!

Thái Ung trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái:

- Ta nhớ ra rồi! Nếu là người kia, thì nhất định có thể giải nguy cơ của A Sửu.

- Ai?

Thái Ung bất chấp giải thích, vội vã phân phó:

- Thái An, ngươi lập tức chuẩn bị xe, ta muốn lập tức tiến cung gặp hoàng thượng.

- Phụ thân, ngài nói đi, tới cùng là ai!

Thái Ung khẽ nói ra một cái tên. Thái Diễm nghe được, mắt liền sáng ngời, tươi cười rạng rỡ:

- Nếu là hắn thì A Sửu không lo rồi.

*****

Sét đánh Gia Đức Điện, giống như một cây châm cường tâm cho các sĩ nhân Lạc Dương.

Ngày hôm sau, sĩ tử Thái Học Viện lấy Gián nghĩa đại phu Lưu Đào dẫn đầu tại triều đình tấu thuyết, Đại Hán xuất hiện kẻ gian, vì vậy ông trời sét đánh Gia Đức Điện, để làm cảnh kỳ. Đổng Phi người Lương Châu, bản tính ác độc, chính là ác nhân ông trời cảnh kỳ. Theo lý nên chém đầu, thu hồi binh quyền của thứ sử Lương Châu Đổng Trác, cũng áp giải già trẻ Đổng gia vào kinh thành xử cực hình.

Những tấu chương này lưu loát, Lưu Đào càng rung đùi đắc ý, lúc thì lòng đầy căm phẫn, lúc thì vẻ mặt đau khổ, nói chung có ý không đưa Đổng Phi vào chỗ chết sẽ không bỏ qua.

Quan viên cả triều đều hưởng ứng, nhìn qua oanh oanh liệt liệt, rất sôi nổi.

Nhưng người thông minh đã nhìn ra mánh khóe.

Bất luận là đại tướng quân Hà Tiến, hay là thái phó Viên Ngỗi, bao gồm Thập thường thị với đám người Trương Nhượng ở bên trong, nhưng đều không nói gì.

Hán Đế thấy quần tình sục sôi, hình như có vẻ lúng túng.

- Theo thái phó thấy, chuyện của Đổng gia tử nên xử trí như thế nào?

Viên Ngỗi nửa híp mắt, hình như vẫn đang ngủ gật, hắn đột nhiên nói:

- Sét đánh Gia Đức Điện, chính là ông trời cảnh kỳ, nhưng rốt cuộc là cảnh kỳ cái gì, thì còn phải tỉ mỉ phỏng đoán. Thiên ý khó dò, thiên tâm khó dò, chỉ bằng vài người nói như thế, có vẻ qua loa quá rồi đó. Cựu thần cho rằng, nên mời một người tinh thông lịch pháp, để xác định rốt cuộc ông trời có ý gì.

Lời còn chưa dứt, Trương Nhượng đột nhiên lên tiếng:

- Hoàng thượng, lão nô cũng có thể đề cử một người.

- Sao?

- Người bình thường khó tránh khỏi sẽ liên quan với Đổng gia tử, nhưng người này nhất định sẽ không. Hơn nữa hắn là hậu duệ của Lỗ vương Lưu Hưng, cháu trai Quang Vũ hoàng đế. Nếu như nói đến, người này còn là hoàng thân quốc thích, nhất định sẽ theo lẽ công bằng nói thẳng, không có giả tạo.

- Ngươi nói là...

- Người lão nô đề cử chính là giáo úy Cốc Thành môn, Lưu Hồng Lưu Nguyên Trác.

Trước khi Trương Nhượng nói ra cái tên này, đám người Lưu Đào không khỏi thấp thỏm trong lòng, rất sợ Trương Nhượng nói ra cái tên một người họ không muốn nghe.

Bởi vì lấy chuyện của Đổng Phi mà nói, đã diễn biến thành đại sự bảo tồn thể diện của kẻ sĩ.

Theo lực khống chế của Hán Đế đối với triều chính không ngừng tăng cường, đặc biệt là chế độ châu mục sử dụng trở lại, làm cho các sĩ nhân cảm thấy kinh hoảng.

Lưu Yên, Lưu Ngu, những người này còn dễ nói.

Thế nhưng thứ sử Lương Châu Đổng Trác, thứ sử Tịnh Châu Đinh Nguyên, bổ nhiệm đám người này hình như đã tuyên bố cho các sĩ nhân một tín hiệu: quân nhân đang hưng!

Nếu như thấy các quân nhân thường ngày bị họ coi là thô lỗ đứng ở trên triều đình, đó mới là bi ai lớn nhất.

Cho nên, Đổng Phi nhất định phải giết, Đổng Trác nhất định phải chèn ép.

Đối với các sĩ nhân xuất thân Thái Học Viện như Lưu Đào mà nói, đây là cơ hội cuối cùng của họ.

Thế nhưng, đối với cái tên Lưu Hồng, đám người Lưu Đào lại không lời nào để nói.

Hán Đế rất thoả mãn với cái tên Trương Nhượng đề xuất, liên tục gật đầu:

- A phụ nói không sai, hoàng thúc quả thật là nhân tuyển tốt nhất. chương mới tại truyen.org

Dựa theo bối phận, Lưu Hồng là thúc thúc của Hán Đế. Hơn nữa đối với phương diện lịch pháp thiên văn có thể coi là đệ nhất nhân của Đại Hán. Hắn từng đảm nhiệm qua Thái sử bộ lang trung chấp chưởng thiên thời, thiên văn, xác định ví trí của mặt trời vào nhị thập tứ tiết khí (24 tiết khí hậu trong một năm)...Vào lúc đó đối với cả thế giới là số liệu chuẩn xác nhất, đồng thời còn được đưa vào Tứ phân lịch.

*Cơ sở của tứ phân lịch đời Hán là căn cứ vào sự giãn cách thời gian của mặt Trời hai lần liên tục, thông qua thời điểm Đông chí.

Ngoài ra, Lưu Hồng tinh thông chính vụ, cũng hiểu biết vài thuật.

Thất diệu thuật cùng Bát nguyên thuật mà hắn sáng tác, vào lúc đó trong cả hệ thống thiên nhân cảm ứng được coi là rất có quyền uy.

Nắm Hi Bình thứ sáu, Lưu Hồng bởi vì để tang cha mà trí sĩ, ở nhà biên soạn , mà lần thứ hai nổi tiếng thiên hạ. Sau đó càng bởi vì nguyên nhân này mà đảm nhiệm Thượng kế duyện, nắm giữ tài chính thiên hạ. Năm Quang Hòa thứ sáu, bởi đắc tội Thập thường thị Phong Tư mà bị bãi quan, vì vậy ở nhà tĩnh dưỡng, đồng thời lại biên soạn một bộ kỳ thư, tên là , được thế nhân khen ngợi.

Năm Trung Bình thứ nhất, Hoàng Cân chi loạn nổ ra, Phong Tư bị giết.

Lưu Hồng bởi vậy mà lần thứ hai xuất sĩ. Tuy nhiên bởi vì không có hối lộ Trương Nhượng, chỉ được một chức vụ giáo úy Cốc Thành môn.

Người này tính tình đạm mạc, không thích giao tiếp với người khác, hơn nữa bản tính công chính. Ở trong thành Lạc Dương coi như là rất có thanh danh.

Khi Viên Ngỗi nghe được cái tên này, đột nhiên mở mắt ra.

Hắn nhìn Hán Đế với ánh mắt phức tạp, trong lòng thở dài, lại nhắm mắt lại.

Đêm qua Hán Đế từng phái người đến nhà hắn, chỉ mời hắn ở trên triều đình nói một câu, chính là những lời lúc trước.

Lúc đó Viên Ngỗi còn chưa nghĩ đến Lưu Hồng này, nhưng hiện tại...

Lần này Lưu Hồng xem như lần thứ hai lọt vào tầm mắt của Hán Đế rồi. Hiện nay Hán Đế phân phong châu mục, cắt cử hoàng thất tông thất. Nói thật thì, Lưu Yên, Lưu Ngu, Viên Ngỗi cũng không thèm để ý, nhưng Lưu Hồng là người đích thật đủ tài năng.

Nếu như Hán Đế trọng dụng Lưu Hồng, như vậy lấy tạo nghệ trên thuật sấm vĩ của Lưu Hồng, tuyệt đối sẽ khiến cho hoàng quyền được củng cố.

Hiện tại tâm tình của Viên Ngỗi cực kỳ phức tạp.

Hoạn quan chưa trừ, đế đảng lại hưng. Trong có tranh đấu, ngoài có vũ phu nhìn chằm chằm, lối ra của sĩ nhân ở đâu đây?

Không một lát sau, giáo úy Cốc Thành môn Lưu Hồng phụng mệnh đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.