Ác Hán

Chương 203: Q.1 - Chương 203: Thiết mã kim qua nhập mộng lai




Y bước nhanh được vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại nói:

- Người chịu ở lại, ăn xong cơm trưa thu dọn khôi giáp, binh khí của các ngươi sạch sẽ. Trùng chỉnh doanh trại, đem toàn bộ những gì không nên có ở trong quân doanh vứt hết cho ta. Sáng sớm ngày mai canh tư ta điểm mão... Đến lúc đó nếu có người dám trễ điểm mão, đừng trách Đổng mỗ không biết thương hương tiếc ngọc, lấy điều lệ trong quân xử phạt. Hiện tại, các ngươi có thể giải tán, về suy nghĩ những lời của ta vừa nói, sau đó mới quyết định.

Ngoài Viên môn xe ngựa chạy vào.

Mã Tung và Đổng Thiết áp xe ngựa, lẳng lặng đứng chờ ở cửa. Thấy Đổng Phi đi tới, lập tức khom mình hành lễ.

- Mã Tung, chuyện ở đây giao cho ngươi, chỉnh lý một chút đi... Hồng Xương, hiện tại ta lệnh ngươi làm Quân ti mã, phụ trách tất cả mọi việc ở Loan Vệ Doanh, đều lấy tiêu chuẩn của Hổ Nữ doanh làm chuẩn. Nếu có bọn trộm cắp quấy rầy, cứ đuổi hết đi, nếu như khuyên can không nghe, giết chết bất luận tội, hậu quả ta chịu trách nhiệm.

Nhậm Hồng Xương khẽ gật đầu:

- Hồng Xương nhớ kỹ lời dạy của chủ công!

Giọng rất nhẹ nhàng, không thiếu sự nhu mì...

Đổng Phi rất rõ ràng cảm nhận được, ngữ khí hôm nay của Nhậm Hồng Xương có gì không giống với bình thường.

Chỉ là y cũng không đi suy nghĩ nhiều, gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua các nữ nhân đang lẳng lặng đứng thẳng trong giáo trường, thở phào một hơi.

Lúc này, Đổng Thiết dắt Tượng Long đi tới. Đổng Phi xoay người lên ngựa.

Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, việc cần suy nghĩ thật sự rất nhiều.

Nếu để cho ta làm giáo úy của Loan Vệ Doanh này, ta sẽ làm tốt cho các ngươi thấy. Loan Vệ Doanh, cũng không phải là nơi để mặc các ngươi tìm thú vui.

Đổng Phi thầm hạ quyết tâm: cuối cùng có một ngày, ta sẽ cho các ngươi giật mình!

*****

Ngoại viên môn Loan Vệ Doanh treo hai cái đầu người, nhìn thấy mà giật mình.

Hà Tiến xem như là đã nhìn ra, Đổng Phi này, mẹ nó đúng là cái thứ đi tới đâu là khiến người không sống yên ổn nổi.

Đó chính là hai mỹ nhân!

Lại bị y một đao chém đầu như thế, còn muốn khoe khoang treo ở ngoài viên môn, sợ người khác không biết hả?

Đem so sánh, Đổng Phi tốn 100 vạn đồng tiền lớn mua vật tư sinh hoạt cùng phân phát quân lương, cũng không phải là việc đáng phí tâm.

Quân lương, là Đổng Phi bỏ tiền túi ra, không có chút quan hệ nào với Hà Tiến.

Nhưng nếu như nhánh nhân mã này là Vũ Lâm quân hoặc là bắc quân, khẳng định Hà Tiến sẽ sinh nghi ngờ, cho rằng Đổng Phi là đang thu mua nhân tâm.

Loan Vệ Doanh. . .

Hừ, chỉ một đám đàn bà, thu mua thì làm được gì?

Lẽ nào Đổng Tây Bình kia thật sự trông cậy vào trông cậy vào đám đàn bà đó thì có thể phát huy được tác dụng lớn? Nữ nhân, chỉ để ngủ thôi!

Thật ra không chỉ có Hà Tiến có ý nghĩ này, hầu như hơn phân nửa số người của thành Lạc Dương đều cho rằng như thế.

Lương Châu Đổng gia tử đó tám chín phần mười là bị ngớ rồi!

Cùng lúc đó, bài Mộc Lan thi cũng tùy theo lan truyền ra.

Đổng Phi nói đó là thấy trên sách cổ. Nhưng trong thành Lạc Dương này, người đọc sách nhiều như cá diếc bơi qua sông, nhưng không ai có thể nói ra xuất xứ. Bài ca dao này cách điệu hùng hồn, nhiệt liệt, thuần khiết. . . Hoàn toàn khác với những ca từ hoa lệ trau chuốt lưu truyền hiện tại, mang theo một loại mỹ cảm rất lỗ mãng, hơn nữa rất dễ đọc, rất nhanh liền lan truyền khắp nơi.

Tìm không được xuất xứ, vậy tám chín phần mười là xuất từ thủ bút của Đổng Phi.

Các danh sĩ văn nhân bắt đầu nhìn vào người vũ phu lỗ mãng ngông cuồng này, cũng tỉ mỉ nghiềm ngẫm từ ngữ trong bài ca đao kia.

Có lời khen, nói bài ca dao này từ ngữ ngắn gọn, rất tốt; có chê, cho rằng từ ngữ thô tục, đặc biệt là than thơ thở than mở đầu, càng không có nhận thức, không đủ để đặt nơi thanh nhã. Chỉ có thể là câu truyện phố phường, vả lại không đủ hoa mỹ.

Dù sao thì không quản là khen hay chê, Đổng Phi đã lại nổi danh lần nữa!

[Mộc Lan thi] này thậm chí truyền vào đại nội thâm cung, Hà hoàng hậu vốn một lòng chuyên tâm vào tranh chấp thái tử, cũng tán thưởng liên tục.

Ai nói nữ tử không bằng nam?

Cứ nhìn Mộc Lan kia, không phải cũng từng làm ra công tích vĩ đại sao?

Kế đó, Loan Vệ Doanh chưa bao giờ hỏi đến cũng thoáng cái lọt vào mắt Hà hoàng hậu. Mặc kệ nói như thế nào, Loan Vệ Doanh đó trên danh nghĩa là cấm vệ quân hộ vệ hoàng hậu. Nhưng lại biến thành bộ dạng như hiện tại. Hà hoàng hậu cũng không khỏi cảm thấy nổi giận.

Đây chính là chuyện lớn quan hệ đến thể diện hoàng gia!

Ngay trong đêm gọi Hà Tiến vào cung, trước mặt Hán Đế Lưu Hoành khóc lóc một hồi.

Ngay cả Đổng hoàng hậu luôn đối nghịch với Hà hoàng hậu lần này cũng đứng cùng trận doanh với Hà hoàng hậu, muốn trùng chấn Loan Vệ Doanh.

Đổng hoàng hậu, là mẫu thân của Hán Đế Lưu Hoành.

Nói đến thì chuyện này rất quái lạ, nàng vốn nên có danh hiệu thái hậu, nhưng bởi vì Lưu Hoành cũng không phải hoàn toàn là tử tự của Lưu Chí. Mà Lưu Chí đã chết, nhưng hoàng hậu của hắn vẫn còn. Hoàng hậu của Lưu Chí trở thành thái hậu, mẫu thân của Lưu Hoành cũng sẽ không có tư cách. Rơi vào đường cùng, đành phải phong mẫu thân làm hoàng hậu, hưởng thụ tư cách thái hậu... Chỉ là, việc này trở thành một món sợ khó đòi.

Thứ tử Lưu Hiệp của Đổng hoàng hậu cũng như Hán Đế Lưu Hoành.

Nhưng Lưu Biện, con trai của Hà hoàng hậu thì lại là trưởng tử. Từ xưa đều có thuyết pháp lập trưởng không lập ấu. Hơn nữa Hà Tiến thân là đại tướng quân, tổng chưởng binh mã thiên hạ, sau đó Hoàng Cân chi loạn, binh quyền càng tập trung vào trong tay Hà Tiến. Quyền thế của ngoại thích càng lúc càng lớn, Hán Đế Lưu Hoành cũng rất lo lắng. Cho nên đành phải dùng Trương Nhượng để cân đối quyền thế, từ từ suy tính.

Nghe được Hà hoàng hậu kể ra việc của Loan Vệ Doanh, Lưu Hoành rất mù mờ.

Nói thật thì căn bản hắn không rõ lắm việc có Loan Vệ Doanh, thậm chí không biết Loan Vệ doanh này rốt cuộc thuộc sở hữu của ai.

- Ái khanh, Đổng Phi đó đã có lòng chỉnh đốn Loan Vệ doanh, vậy cứ để hắn làm đi... Tốt xấu chuyện này cũng quan hệ đến thể diện của hoàng gia. Ngươi phải tận lực phối hợp. Nếu như Đổng Phi có yêu cầu gì thì cứ lấy từ chỗ ngươi...Ừ, nói chung chuyện này phải làm tốt, đừng tạo ra sóng gió gì...Còn nữa, nói cho Đổng gia tử kia, đừng gây ra thị phi nữa.

Hà Tiến vừa nghe, lòng đau như cắt.

Để mặc cho Đổng Phi kia lấy, đó chẳng phải là lấy tiền từ trong tay hắn?

- Hoàng thượng, cũng không phải thần không muốn, chỉ là Loan Vệ doanh xưa nay thuộc về biên chế tôn thất, cũng không phải thuộc sở hữu của thần.

Lưu Hoành mất hứng: đồ con buôn, ngươi dự định rút tiền trong tay ta?

- Ừ, nếu thế thì ngày mai trẫm sẽ hạ một đạo ý chỉ, quy Loan Vệ doanh vào dưới trướng của ái khanh là được. Hà khanh, Loan Vệ doanh này là nhân mã hộ vệ hoàng hậu, mà hoàng hậu lại là muội muội của khanh, do ngươi chưởng quản, đó là thiên kinh địa nghĩa.

Hà Tiến há hốc miệng, thầm nghĩ: như vậy cũng được sao?

Nhưng người ta là hoàng thượng, chuyện cứt lợn nào cũng là miệng vàng lời ngọc. Ngươi không đồng ý? Vậy là kháng mệnh, phải chém đầu.

Hà Tiến đành phải lĩnh chỉ tạ ân, ủ rũ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.