Ác Hán

Chương 493: Q.1 - Chương 493: Thiết Tỏa Hoành Giang




Nửa bài [Thấm viên xuân - tuyết] của vĩ nhân hậu thế từ miệng Đổng Phi đọc ra có vần có điệu, toát ra phong vận cổ xưa.

Lúc này thơ ngũ ngôn bắt đầu xuất hiện, thất ngôn tuyệt cú rất ít, tính ra chỉ có một bài [Lương Châu từ] của Đổng Phi là đặc sắc một chút.

Về phần từ ở thời đại này còn chưa phát triển, thậm chí rất nhiều người còn chưa tiếp thu.

Tất cả danh sĩ đều dùng cổ thể, thơ ngũ ngôn và thất ngôn tuyệt cú rất hiếm, từ thì lại càng hiếm.

Đổng Phi hứng chí đột nhiên vịnh lên, khiến cho Hoàng Vinh, Tân Thưởng ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe.

Có thể cảm giác Đổng Phi vẫn chưa vịnh hết. Đối với thứ mới mẻ này nếu là người lớn tuổi một chút có lẽ sẽ khó tiếp nhận, nhưng đối với người trẻ như Hoàng Vinh, Tân Thưởng vốn rất tò mò với sự việc mới mà nói, thì thể loại này rất hứng thú.

Đổng Phi sau khi vịnh nửa bài thì đột nhiên dừng lại.

Ngây ngốc nhìn đồng tuyết phủ dày, hai mắt đã nheo lại.

Y lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ...

Thế nhưng Hoàng Vinh lại nghe được rõ ràng, Đổng Phi đang nói: thế gian chuyện không vừa ý có đến tám chín phần mười...

- Thiên tuế.

Đổng Phi dường như không nghe thấy, cười lớn một tiếng:

- Được rồi, chán chường đã lâu, tranh thủ thời gian nửa ngày cũng nên làm chút chuyện nghiêm chỉnh. Hoàng Vinh, Tân Thưởng theo trở về thành. Thời gian tốt sao có thể phí? Rét đậm đã tới, tin rằng mùa xuân cũng không còn xa nữa. Cũng nên đến lúc chấm dứt rồi.

Nói xong thúc vào bụng sư tông thú, A Sửu hí dài một tiếng tung chân chạy như điên.

- Vinh ca, ngươi nghe có hiểu không?

Tân Thưởng mắt mở to hỏi Hoàng Vinh:

- Những lời chúa công vừa nói thực ra có ý gì?

- Cái này... Ta cũng không hiểu rõ lắm. Có điều nghĩ lại chúa công lời thâm ý sâu, cần phải tỉ mỉ suy nghĩ mới có thể ra được.

Lúc này Hàn Đức thúc ngựa đến bên hai người:

- Đừng đoán nữa, nếu không nhanh về thì canh thừa cũng không còn mà ăn đâu.

Đây vốn chỉ là một câu nói bình thường, thế nhưng khi Hoàng Vinh, Tân Thưởng nghe được lại cảm thấy bên trong hàm nghĩa, khiến hai người lại phải trầm tư.

Tại sao Hàn quê mùa này cũng có thể nói ra những lời thâm ảo như vậy?

**********

Sương mù giăng tỏa Tương giang.

Đã vào tiết tiểu hàn, nhạn về bắc, tước vào tổ.

Chu Du đỡ kiếm đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng thuyền ẩn hiện phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Giương buồm, đuổi cho ta.

- Đại đô đốc, sương mù như vậy, chúng ta lại cách xa chủ lực. Vạn nhất Cẩm Phàm tặc sử quỷ kế điệu hổ ly sơn thì làm sao bây giờ?

Người nói chính là một thanh niên quân quan, lo lắng nhắc nhở Chu Du.

Ánh mắt Chu Du lạnh lùng:

- Nếu không thể giải quyết tặc tử kia, hắn sẽ trở thành tai họa. Chúng ta mấy lần đổ bộ, cứ sắp vững gót chân thì lại bị tặc tử này giở quỷ kế, ngăn cản bước tiến của chúng ta. Tại đây chúng ta bố trí phục kích, tuyệt đối không thể để tặc tử đào tẩu. Trung quân có quân sư sẽ không có vấn đề gì. Trên mặt sông này, quân Quan Trung không có lực đánh trả.

Từ đầu năm đến giờ, Cam Ninh đã bị Chu Du cho bại 17 lần liên tiếp.

Thuyền đội thiệt hại hơn trăm chiếc, chiến thuyền vô số. Có điều Cam Ninh coi như cũng biết sức mạnh của Chu Du. Cẩm Phàm doanh chỉ vừa khôi phục một ít nguyên khí là Cam Ninh lại lập tức xuất kích quấy nhiễu Chu Du. Mặc dù lần nào cũng bại, hao binh tổn tướng, nhưng vẫn không chịu dừng tay.

Chu Du vì bị Cam Ninh quấy rối, nên cũng không tiến thêm được bước nào.

Có vài lần hắn đã đặt chân lên đất liền, chuẩn bị cướp Thương Ngô Linh Lăng, đứng vững ở Kinh Nam. Nhưng bởi vì Cam Ninh này mà cứ mỗi lần sắp thành công lại đứt gánh. Người này quả thật là âm hồn bất tán, khiến người khác tâm phiền.

Hôm nay đại chiến nổ ra. Tôn Sách chỉnh bị binh mã ở Giang Đông xong liền lập tức xuất phát đến Từ Châu, hội binh với Tào Tháo, Lưu Bị, quyết tử chiến với Đổng Phi.

Vì việc này mà áp lực của Chu Du tăng lên rất nhiều.

Nếu như Giang Đông quân có thể vững gót ở Kinh Nam, thì sẽ có ý nghĩa lớn với tình thế đang bị Quan Trung quân bao vây hiện nay.

Thế nhưng muốn đứng vững ở Kinh Nam, Chu Du phải giải quyết Cam Ninh trước.

Chu Du cực kỳ thống hận Cam Ninh, nhưng cũng tán thưởng hắn. Lần này Chu Du nghi binh Trường Sa, sau đó lại bố trí mai phục trên Hoán giang, một lần đánh tan thuyền đội vừa thành lập của Cam Ninh. Hơn mười chiếc lâu thuyền của Cẩm Phàm doanh gần như bị phá hủy sạch, có điều vẫn để Cam Ninh đột xuất trùng vây.

Cam Ninh lại dùng trò cũ, sau khi chạy vào Vân Mộng đại trạch thì bốn người Cam Ninh, Đổng Hệ, Đặng Đương, Tô Phi lại chia ra chạy.

Trước đây Cam Ninh dùng chiêu này đã đào thoát vài lần. Nhưng lúc này Chu Du hạ quyết tâm không bắt Cam Ninh thề không thu quân.

Ngươi không tách ra sao?

Không sao... Ta chỉ theo Cam Ninh ngươi là được. Về phần những người khác Chu Du không thèm để trong lòng, chỉ quyết tâm đẩy Cam Ninh vào chỗ chết.

Thật ra Chu Du rất hâm mộ Cam Ninh.

Thuyền đội và binh tướng tổn hại của Cam Ninh đủ để tổ chức ba chi thuyền đội có quy mô ngang với thuỷ quân Giang Đông. Nếu không phải thế lực Đổng Phi lớn, thì Cam Ninh cũng không thể làm được như vậy. Đôi khi Chu Du nghĩ: Nếu như ta cũng được hỗ trợ như Cam Ninh, chắc chắn không đến ba năm ta tuyệt đối có thể quét sạch toàn bộ Giang Nam... Đương nhiên, tiền đề là phải đầu hàng Đổng Phi.

Ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Chu Du.

Hắn và Tôn Sách là anh em đồng hao, cùng cưới Lư Giang nhị kiều, sao có thể đoạn tuyệt quan hệ với Tôn Sách?

Có điều nghĩ lại cũng thật đáng ước ao.

Chu Du có thể khẳng định, hỗ trợ của Quan Trung với Cam Ninh cũng toàn lực rồi.

Hiện nay Đổng Phi giằng co cùng Tào, Lưu ở Duyễn Châu, Dự Châu. Tiễn lương tổn hao cực lớn, người khác nghe mà giật mình. Ký Châu cần bình ổn, Thanh Châu cần bình ổn, Dự Châu cũng cần bình ổn, cần một lượng tiễn lương cực lớn. Huống chi năm nay Quan Trung chẳng phải cũng bị hạn hán?

Cái khác với Ký Châu chính là Quan Trung được Tần quốc thống trị, với lượng lớn kênh mương ngang dọc, đã giải quyết phần nào vấn đề hạn hán.

Thế nhưng một mặt phải hỗ trợ lương của bổng trăm vạn đại quân, một mặt phải bình ổn các châu, dù Đổng Phi là thần tiên cũng khó có thể đào ra nhiều tiễn lương để tái tạo thêm một chi Cẩm Phàm doanh cho Cam Ninh nữa. Sau khi đánh tan Cam Ninh, Chu Du có thể rảnh tay mưu đồ Kinh Nam.

Nghĩ tới đây, Chu Du không kìm được nắm lấy chuôi kiếm.

Tốc độ thuyền đội của Cam Ninh bắt đầu chậm lại...

Đường sông phía trước đột nhiên hẹp lại, hình như là vào nút thắt, nước sông chảy xiết. Thế nhưng chỉ cần qua đoạn này, mặt sông sẽ trở nên rộng rãi. Đến lúc đó thuyền nhỏ của Cam Ninh sẽ phát huy được ưu thế cơ động, muốn đuổi theo e rằng rất khó.

Lâu thuyền của Giang Đông vô cùng vững chắc.

Chu Du hạ lệnh thuỷ quân mượn gió thổi, giương buồm truy kích. Nước sông ở đây mặc dù chảy xiết, nhưng so với chiến hạm to lớn của Giang Đông thì không có ảnh hưởng gì.

Theo tiếng ra lệnh của Chu Du, vài chiếc lâu thuyền tăng tốc, tiếp cận thuyền đội của Cam Ninh.

Sương mù rất dày, thuyền đội của Cam Ninh lại chạy trái chạy phải, dường như đang tránh dòng chảy ngầm, đi theo hình chữ chi.

Còn thuyền đội của Chu Du thì chạy thẳng, vì vậy ưu thế tốc độ của thuyền đội Cam Ninh đã mất đi, cự ly hai bên càng ngày càng gần.

Đột nhiên, thuyền nhỏ chỉ chạy quanh trên mặt sông.

Chợt có tiếng người la lên:

- Tướng quân, chúng ta bị dòng chảy ngầm cuốn lấy, không thoát nổi.

- Thoát ra nhanh, mau nghĩ cách đi.

Cam Ninh hình như đang hoảng lên, cuống cuồng hô lớn.

Trên mặt Chu Du lộ nét cười, hình như đã thấy ánh sáng thắng lợi. Nhưng đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, lâu thuyền bị rung động cực mạnh.

- Có chuyện gì vậy?

- Đô đốc, hình như chúng ta đã đâm vào vật gì.

Sương mù quá dày, Chu Du cũng không nhìn rõ trên mặt sông có thứ gì ngăn lâu thuyền. Chắc hẳn không phải đá ngầm...

Hắn lập tức phái mấy thủy quỷ xuống nước, nhưng một lúc sau cũng không thấy quay lại.

Chuyện gì xảy ra?

Chu Du lại phái thêm mấy thủy quỷ nữa, nhưng kết quả vẫn như lúc trước.

Không đúng, chẳng lẽ Cam Ninh có mai phục ở chỗ này? Không có khả năng... Liên tục truy kích hai ngày, hắn làm gì có cơ hội đặt mai phục?

Hay hắn đã chuẩn bị từ trước?

Chu Du giật mình đánh thót, nếu là như vậy thì hiện tại không phải hắn phục kích Cam Ninh, mà là Cam Ninh phục kích hắn mới đúng.

- Lui lại, từ chỗ này lui lại.

Cho dù lần này Cam Ninh chạy thoát thì còn có lần sau. Sau khi Chu Du cân nhắc một hồi thì hạ lệnh lui lại.

Thuyền đội quay đầu, nhưng vừa động thì lại nghe thấy một loạt âm thanh. Chiến hạm to lớn lại rung động một hồi, có vẻ không di chuyển được.

- Xuống nước, xem trong nước rút cuộc là có thứ gì. Phái thêm thủy quỷ xuống.

Hơn mười thủy quỷ nhảy xuống nước sông lạnh lẽo. Lần này bọn chúng không biến mất nữa, mà mau chóng quay lại.

- Đô đốc, trên mặt sông khắp nơi đều là xích sắt, dưới nước còn rất nhiều cọc sắt. Không biết được hạ xuống thế nào, xích sắt và cọc sắt nối với nhau, vì vậy thuyền của chúng ta rất khó xoay lại...

Chu Du thoáng cái hiểu ra.

Vừa rồi Cam Ninh đi hình chữ chi không phải để tránh dòng chảy ngầm, mà là tránh xích sắt.

- Lùi lại, lập tức men theo đường cũ lùi lại.

Thế nhưng tiến thì dễ, lùi lại thì khó. Cam Ninh vì trận chiến ngày hôm nay đã phải chịu bao ủy khuất. Ngay từ đầu hắn không nghe chỉ huy của Lục Tốn, tự ý xuất chiến bị Chu Du đại bại. Sau đó Lục Tốn nghiêm lệnh hắn bất kể đánh thế nào cũng không được thắng.

Trong một năm hắn thất bại 17 lần.

Ngoại trừ lúc bắt đầu thất bại năm lần, còn lại gần như mỗi tháng hắn đều phải đại bại một lần, hơn nữa còn phải tự bại.

Hiện tại đã có thể phát tiết tức giận trong lòng, Cam Ninh cũng thừa nhận hắn không phải là đối thủ của Chu Du... Nhưng bị thất bại 17 lần thì đến tượng đất cũng phải nóng tính. Sau khi thoát khỏi hà đạo, hắn leo lên chiến thuyền kiểu mới mai phục ở bên cạnh từ lâu, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

Chiến thuyền kiểu mới này khác với phần lớn lâu thuyền đầu bằng cánh lớn trong các thuyền đội, mà là Ngũ Nha chiến hạm.

Thân tàu không lớn như lâu thuyền cánh lớn, mỗi chiến thuyền chia làm ba tầng, có thể chứa 200 người. Hai bên thân thuyền bố trị một loại trang bị tên là phách can. Cái gọi là phách can chính là lợi dụng nguyên lý đòn bẩy. Một cọc gỗ được dựng lên, đầu nặng mấy trăm cân, mỗi cọc gỗ có ròng rọc cố định, cần 20 tráng hán để kéo, điều khiển phách can lên xuống.

Phách can hạ xuống chiến thuyền lập tức nát vụn.

Kể cả lâu thuyền cánh lớn cũng không chịu nổi công kích của phách can. Huống chi trên thuyền còn bố trí 20 Tây Bình nỗ, có thể dùng tên lớn công kích đối phương ngoài 200 bộ. Vũ khí như vậy đủ để đánh tan bất cứ đối thủ nào. Có điều Lục Tốn cũng không tùy tiện sử dụng.

Theo Lục Tốn nói thì:

- Đối phó Chu Du phải một trận thành công. Dù thuyền đội của chúng ta lợi hại hơn của hắn, nhưng nếu không thể tiêu diệt toàn bộ thuỷ quân Giang Đông thì Chu Du sẽ tìm ra được cách khác. Sức chiến đấu của Ngũ Nha chiến hạm quả thật mạnh mẽ, đáng tiếc tốc độ lại là một khuyết điểm. Hưng Bá, ngươi đánh chịu ủy khuất một chút, trước khi thời cơ chín muồi tuyệt đối không được thắng. Cái ngươi phải làm chính là phải cho Chu Du thấy ngươi đã cùng đường tận lối. Chỉ có như vậy Chu Du mới lơi lỏng cảnh giác, quyết chiến cùng ta.

Cam Ninh rất không thích Lục Tốn.

Theo hắn Lục Tốn chẳng qua chỉ dựa vào mặt dầy, thông qua Thái Tiết mà được Đổng Phi trọng dụng, còn không có bản lĩnh gì.

Nhưng mấy lần đại chiến, Lục Tốn cũng không đả động đến.

Mặc dù Cam Ninh kiêu ngạo, nhưng cũng không phải không biết tốt xấu. Hắn cũng biết Lục Tốn muốn một lần giải quyết đối thủ. Nếu thất bại, Chu Du sẽ làm như hắn bây giờ đối phó phe mình. Tình huống như vậy Cam Ninh đương nhiên không muốn, cho nên cũng đành nghe lệnh.

Mắt thấy thuyền Chu Du muốn lui lại, Cam Ninh sao có thể buông tha?

- Cự tiễn chuẩn bị, tấn công cho ta.

Ba bốn chiếc Ngũ Nha chiến hạm quay ngang thân thuyền, một loạt cự tiễn rít gào bắn ra. Những lâu thuyền Giang Đông đứng trước bị bắn cho nát vụn, lâu thuyền phía sau vội vã lui lại. Cam Ninh cũng không đuổi, bởi vì hắn được lệnh kìm giữ Chu Du ở chỗ này.

Sương mù dần tan.

Chu Du rốt cuộc cũng thấy rõ mấy chiếc Ngũ Nha chiến hạm nằm ngang trên sông, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Đều nói Quan Trung binh hùng tướng mạnh, quân giới sắc bén không thể đỡ. Trước đây còn chưa tin, nhưng hiện tại thì đành phải tin. Chỉ cần nhìn những lâu thuyền cánh lớn bị sứt mẻ đang trôi nổi trên mặt sông, là biết lực công kích của chiến hạm đối phương mạnh như thế nào. Dù chưa rõ công dụng của phách can, nhưng Chu Du ít nhiều cũng đoán được. Nếu muốn thoát thân bằng thuyền lớn chỉ sợ là không thể.

- Thả chiến thuyền ra chửa sông, xem có lối thoát hay không.

Chu Du cũng biết đây là cạm bẫy được thiết kế từ lâu, nếu đối phương đã lộ bài thì chỉ sợ cửa sông cũng sẽ có phục binh.

Có điều nếu không thử một lần thì hắn chưa từ bỏ ý định.

Hơn mười chiếc chiến thuyền lách khỏi xiềng xích thoát ra cửa sông. Nhưng còn chưa nhìn thấy gì thì đã bị bốn, năm chiếc Ngũ Nha chiến hạm ngăn lại.

Phách can hạ xuống, chiến thuyền nát vụn...

- Chu đô đốc, chớ vọng tưởng chạy trốn nữa.

Cam Ninh trên Ngũ Nha chiến hạm nói:

- Lục tướng quân vì hôm nay mà đã đợi mất một năm. Lúc này chắc hẳn chiến hạm chủ lực của Lục tướng quân đã bắt đầu công kích Giang Du. Ba trăm chiếc Ngũ Nha chiến hạm thế này, đại đô đốc cho rằng thuỷ quân của ngài có bao nhiêu phần thắng?

Ba trăm chiếc...

Chu Du cắn răng nhìn Cam Ninh, có chút không thể tin.

Cam Ninh nói:

- Đại đô đốc chớ thấy lạ, trước đây thuyền cánh lớn bị ngươi phá huỷ tất cả đều do Tây Xuyên Lưu Chương giám sát chế tạo. Ha ha, mà trong một năm này, Lương vương điều toàn bộ công tượng Quan Trung, Hán Trung và Tây Xuyên dốc hết sức tạo Ngũ Nha chiến hạm, kết quả sẽ thế nào?

Chu Du rít qua kẽ răng:

- Vị Lục tướng quân kia thật độc ác.

Độc ác với kẻ địch thì không tính làm gì... Nhưng có thể độc ác với bản thân, nhân tài như vậy càng thêm đáng sợ. Tính kĩ một chút, trong một năm này Lục Tốn đã trả giá bằng tính mệnh của mấy nghìn người. Vì một tính mệnh của Chu Du này mà Lục Tốn đổi bằng mấy nghìn mạng, thực sự là độc ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.