- A.
Bàng Thống giật mình, Bành Dương thì hắn không biết, nhưng Vương Luy.
Vương Luy là người Quảng Hán, vốn là tòng sự của Lưu Chương, tuổi trên 30. Sao hắn lại ở đây, còn mặc áo tù.
Bàng Thống cười tủm tỉm đi tới chắp tay:
- Cái danh Thần Nguyên tiên sinh như sấm bên tai Thống.
Vương Luy cũng cười, mang theo chút châm chọc, lại tựa như tự trào:
- Bàng đại nhân chớ nói những lời khách sáo ấy, Luy nay chẳng qua là một
tù nhân ở Giang Du thôi. Nếu chẳng có Vĩnh Niên thì đã chết lâu rồi, hôm nay cầu kiến là có công lao lớn muốn dâng lên.
Bàng Thống nghi
hoặc nhìn Vương Luy, sự thẳng thắn của Vương Luy thì hắn không để ý,
song công lao lớn mà Vương Luy nói là cái gì?
Vương Luy có vẻ mệt, lùi lại để Bành Dương đứng trước:
- Vĩnh Niên nói đi.
Giọng có vẻ cô đơn, tâm tình rất kém.
Bành Dương thì lại chẳng e dè, chắp tay với Bàng Thống:
- Quảng Hán Bành Dương ra mắt Bàng đại nhân.
- Bành ...
Bàng Thống không biết xương hô ra sao, Vương Luy nói vào:
- Vĩnh niên từng làm thư tá cho Lưu Quý Ngọc, đại nhân có thể gọi tự của hắn.
Bàng Thống cười xòa:
- Không biết Vĩnh Niên có gì chỉ giáo.
Bành Dương cũng chẳng khách khí, ưỡn ngực nói:
- Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua muốn cứu đại nhân một mạng, thuận tiện tặng cho một công lao thôi.
Vương Luy ở bên nhíu mày, tên Vĩnh Niên này trải qua kiếp nạn mà vẫn như thế, không biết tiến lui, tùy ý ngang ngược, không phải cách giữ thân lâu
dài, định nói đỡ vài câu, nhưng nghĩ sao lại nuốt vào.
Từ lâu
nghe Đổng Tây Bình lòng dạ rộng rãi, năm xưa bắt Hồ Chiêu, mặc cho Hồ
Chiêu chửi bới mà không giận. Bàng Thống là thân tín của Đổng Phi, nhìn
hành vi của hắn nói không chừng nhìn ra được chút manh mối, nhân cơ hội
này xem thủ đoạn Đổng Phi ra sao.
Bàng Thống vô cùng nghiêm túc nhìn Vương Nhung và Hoắc Tuấn trừng mắt muốn nổi giận:
- Mời tiên sinh chỉ giáo.
Tên Bành Dương nà tuổi mới nhược quan, còn nhỏ hơn Bàng Thống. Bàng Thống
gọi là tiên sinh, có thể nói cho đủ thể diện, Vương Luy thầm gật đầu
nhìn Bành Dương, nghĩ :" Vĩnh Niên ngươi mà còn không biết tiến lui,
tương lai khó có kết cục tốt."
- Bàng đại nhân cô quân thâm nhập
Thục Trung, dụng ý không cần phải nói. Giang Du tuy địa hình hiểm yếu,
nhưng chẳng phải chốn ở lâu. Ta nghe nói Đại công tử nay phá Phù Lăng
Quan, Cao Phái chết trận, Dương Hoài bị bắt. Chuyện gấp hiện nay của
Bàng đại nhân là phải mau chóng đứng vững chân ở Thục. Bành mỗ tuy bất
tài, nhưng nguyện học Tô Tần Trương Nghi, thuyết phục Mạnh Đạt ở Hà Manh đầu hàng, dẫn quân Quan Trung vào Xuyên.
Bàng Thống mặt vẫn như thường:
- Tiên sinh chắc chứ?
- Chắc cả mười phần.
- Nếu đã thế mời tiên sinh vất vả một phen, nếu khuyên hàng được Mạnh
Đạt, Thống thỉnh cầu Lương vương, ghi công đầu cho tiên sinh.
Bành Dương cũng không khách khí:
- Chuyện không thể chần chừ, ta đi ngay đêm nay.
Bàng Thống lệnh 20 Kỹ kích sĩ hộ tống Bành Dương, hắn chẳng lo Bành Dương giở trò gì, dù sao đây cũng là một vụ đánh cược.
Bành Dương đi rồi, Vương Luy đứng dậy cười khổ:
- Vĩnh Niên tính tình không tệ, chỉ là tuổi trẻ sốc nổi, vừa rồi lời nói ít nhiều có mạo phạm, xin đại nhân thứ lỗi.
Bàng Thống cười:
- Lương vương từng nói, người có bản lĩnh đều có mấy phần kiêu ngạo, kẻ
không có bản lĩnh, cho kiêu ngạo cũng chẳng kiêu ngạo nổi. Thần Nguyên
đại nhân cần gì phải để trong lòng, chỉ là Thống lấy làm lạ, sao đại
nhân ngài lại bị giam ở Giang Du.
Vương Luy nghe thế thì thở dài:
- Tây Hán vương đăng cơ, được ngọc tỷ truyền quốc, thành hoàng thống
chính tông. Ta khi ấy khuyên châu mục đại nhân dâng thư xin tội tới
Trường An, dù sao chức của ông ta được Lưu Yên đại nhân truyền xuống,
chứ không phải triều đình. Nếu khi ấy châu mục đại nhân nghe ta khuyến
cáo, chẳng những ngồi vững ở vị trí châu mục, Thục Trung cũng tránh được binh đao, nhưng ông ấy không nghe ta.
Người xưa phàm chuyện gì
cũng cầu danh chính ngôn thuận, nếu khi đó Lưu Chương dâng sớ, với tình
cảnh khí đó của Đổng Phi cũng chỉ đành chấp nhận.
Lưu Chương tiếp tục làm thổ hoàng đế, chỉ cần không có chuyện mưu nghịch, Đổng Phi cũng không có cớ kiếm chuyện với ông ta. Thậm chí Lưu Chương ngầm qua lại
với chư hầu Quan Đông thì Đổng Phi cũng chỉ trơ mắt nhìn thôi. Nên kế
Vương Luy hiến lên khi đó là ổn thỏa nhất.
Tiếc là Hạ Hầu Lan đại bại, chủ lục Hán An quân giằng co với liên quân, nhìn bề ngoài thì liên quân chiếm ưu thế.
Mà Lưu Chương lại không muốn cúi đầu với vãn bối, nên không tiếp nhận chủ ý của Vương Luy. Vương Luy có bản lĩnh, có tầm nhìn, nhưng tất xấu lớn
nhất của hắn, nếu dùng ngôn ngữ hậu thế là không hiểu nghệ thuật nói
chuyện, cứ cố can gián Lưu Chương, chẳng những đắc tội Lưu Chương mà còn chọc giận người khác, nên Lưu Chương đánh 200 gậy, đầy tới Giang Du.
Vương Luy thanh danh không tệ, người hành hình không đánh hết sức, nếu không
đánh 200 gậy, đừng nói đi đầy, còn sống hay không cũng là một vấn đề.
Vương Luy sau khi tới Giang Du, nhờ Bành Dương chiếu cố, họ Bành đó tính kiêu ngạo, quá mức phóng túng, song hắn có bản lĩnh thật, từ nhỏ nổi danh
thần lực, được thái thú Quảng Hán - Đổng Phù xem trong tiến cử cho Lưu
Chương.
Lưu Chương rất ghét tính tùy tiện của Bành Dương, không trọng dụng, cho hắn làm thư tá.
Theo lý như vậy thì phải kiềm chế lại, nhưng Bành Dương lại vẫn cứ như
trước. Ở Quảng Hán người ta còn nể mặt Đổng Phù vài phần, nhưng Đổng Phù chết rồi, mà quyền quý Thành Đô không ưa hắn, ai đi nhẫn nhịn một tên
tiểu tử.
Một lần Bành Dương say rượu đánh người, Lưu Chương mượn cớ xử lý hắn, biếm làm nô, đầy tới Giang Du.
Hắn bị cắt tóc, buộc vòng sắt vào cổ, loại hình phạt cực kỳ xỉ nhục này lại không làm Bành Dương bận tâm.
Vương Luy tới Giang Du, từng khuyên Bành Dương, nhưng hắn nói: Ta là thiên lý mã, nhưng trên đời không có Bá Nhạc.
Có thể thấy kẻ này kiêu ngạo thế nào.
Bàng Thống không nhịn được cười:
- Năm xưa ta theo Lương vương cũng chẳng khác gì hắn, có điều ta may mắn, Lương vương rất khoan dung, tha thứ cho sự kiêu ngạo của ta. Đồng thời
dùng các loại phương pháp rèn rũa ta, nay nghĩ lại cảm thấy mình thật
may mắn.
- Đại nhân đúng là tốt số.
Vương Luy ánh mắt phức tạp:
- Vĩnh Niên nói đi khuyên hàng Mạnh Đạt kết quả chưa rõ, đại nhân cô quân thâm nhập, phải mau chóng đứng vững chân, nếu không chuyện Giang Du
thất thủ muộn nhất là ngày mai sẽ bị người ta phát giác. Ta có một kế có lẽ giúp được đại nhân tạm thời trụ được, sao không phái binh cướp lấy
Phù Quan, cắt đứt liên hệ giữa Thành Đô và Ba Tây?
Bàng Thống mắt sáng lên:
- Ta cũng muốn tới Phù Quan, chỉ là nơi đó khác Giang Du, muốn chiếm mà không có kế hay.
- Lưu Chương bất nhân, hai đứa con cũng khó thành đại sự. Vương Luy muốn theo Lương vương, nguyện lấy Phù Quan làm lễ ra mắt.
- Thần Nguyên tiên sinh hãy nói đi.
- Chủ tướng Phù Quan là Hoàng Quyền, tuổi 22, khá có tâm kế, hắn và ta có hữu nghị thông gia. Nếu đại nhân tin ta, ta đi khuyên hàng. Không tốn
một binh một tốt lấy được Phù Quan. Khi ấy Lý Khôi ở Miên Trúc ắt có
hành động, chúng ta thừa cơ lấy Miên Trúc, nếu Miên Túc mất, Thành Đô sẽ đại loạn, đợi Vĩnh Niên khuyên hàng Mạnh Đạt rồi, đại quân Lương vương
vào xuyên, có thể định Thục.
Bàng Thống nheo mắt lại, một lúc sau đứng dậy:
- Kế của tiên sinh quả nhiên rất hay, mời Trọng Mạc cùng Tiên Sinh tới Phù Quan một chuyến, ta ở đây đợi tin lành.
Đây là một vụ đánh cược, nếu thắng, vươn tay ra là có thể lấy được Thành
Đô. Nếu thua, mấy vạn Vô Nạn quân vào Xuyên sẽ chết không có đất chôn.
Bàng Thống cược Vương Luy quy hàng thực sự ...