Tháng tư thời tiết đột nhiên nóng bức lên.
Trong mục trường, cây cỏ cùng với nguồn nước so với năm trước thì càng đầy đặn, biểu hiện có một mùa màng tươi tốt, đàn ngựa trong mục trường nhàn nhã chạy, còn ở cuối chân trời quanh quẩn mang theo tiếng ca Tây lương nghe thấy một cỗ đau xót.
Mục trường của Đổng gia trải qua mấy tháng tu sửa bây giờ đã trở nên rất to lớn và kiên cố. Không chỉ vẻn vẹn tường vây càng thêm chắc chắn mà dân cư cũng so với trước càng gia tăng nhiều hơn. Sự rung chuyển của Tây bắc ba mươi sáu bộ khương nhân làm cho nhiều bộ lạc du mục nhỏ bé mất đi gia viên, lẻ loi hướng về Lũng tây mà đi tới, hơn nữa rất nhanh biến thành một phần tử của của mục trường Đổng Gia. Nửa năm thời gian, hiện giờ mục trường có thể xưng là binh hùng tướng mạnh.
Ở cửa lớn của mục trường đứng một đoàn người.
Lão phu nhân ngồi trên xe bốn bánh, hai tròng mắt trống rỗng, không có nửa điểm tức giận, hai tỷ muội Đổng Viện đứng song song ở sau lưng lão phu nhân, hơn nữa còn có một gã người quen đúng là Đổng Trác đuổi về Lâm Thao, Đổng Hoàng.
Đổng Phu nhân ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt mang theo bi thương nồng đậm. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ hiện tại đang ở địa phương nào?”
“Phu nhân, thời điểm trời hửng đông thì thám mã báo cáo, công tử và mọi người đã đi qua Vị thuỷ hà, phỏng chừng rất nhanh tới.”
Lời còn chưa dứt thì từ cuối đường chân trời xuất hiện một đoàn người ngựa. Bọn họ cưỡi ngựa hướng mục trường chậm rãi đi tới, không đầy một lát thì mọi người đã thấy thân ảnh của người dẫn đầu.
“Bà nội, là A Sửu, A Sửu đã trở lại!”
Đổng Viện hưng phấn kêu to, hai má của lão phu nhân hiện ra sự co rút, nhẹ giọng nói: “Trở về là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!”
Đúng vậy, Đổng Phi đã trở lại! Sau khi rời đi Bạch mã khương hắn mang mọi người nhanh chóng chạy đi, đi Hán Dương, qua Vị thuỷ, rốt cục về nhà.
Nhưng càng tới gần nhà, tâm trạng của Đổng Phi không hiểu sao có một loại sợ hãi. Hắn rất sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy bà nội cùng với mẫu thân thì không biết mở miệng như thế nào. Khi rời đi Lâm Thao thì đầy đủ, nhưng bây giờ trở lại thì chỉ có mỗi mình hắn.
Ôm ấp bình chứa tro cốt tỷ tỷ, Đổng Phi thất hồn lạc phách cưỡi trên lưng Tượng long. Rất xa đã nhìn thấy thân ảnh của người nhà, tốc độ của hắn ngược lại càng ngày càng chậm, khi cách mục trường khoảng một trăm bước thì Đổng Phi trên ngựa nhảy xuống, Đổng Phi thân là chủ công đã xuống ngựa thì tất nhiên mọi người phía sau cũng không dám tiếp tục kỵ mã, cho nên một đám từ trên lưng ngựa nhảy xuống theo Đổng Phi đi bộ tới mục trường. Phía xa lão phu nhân cũng dẫn mọi người đi tới đón chào.
“Bà nội!”
Đổng Phi quỳ gối trước mặt lão phu nhân, nước mắt rơi như mưa, “ A Sửu vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho tỷ tỷ, mong bà nội trách phạt.”
“ Mời lão phu nhân trách phạt!”
Đi theo Đổng Phi hai ba trăm người đồng thời quỳ xuống đất lớn tiếng nói. Lão phu nhân run rẩy đứng lên, được Đổng Viện nâng đỡ đến bến người Đổng Phi, bàn tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt của hắn, môi mấp máy một lúc mới nói: “A Sửu, khổ cho con!”
Một câu nói kia làm cho Đổng Phi khóc lớn.
Những người phía sau cũng không phát ra tiếng động, lẳng lặng nhìn Đổng Phi giống như một hài tử đang khóc. ở trên chiến trường thì bộ mặt dữ tợn hung ác Cự Ma Nhi, nhưng trên thực tế hắn chỉ là một hài tử. Đương nhiên những tâm phúc của hắn thì không để ý đến niên kỷ của Cự ma nhi, tuy rằng tâm trí của Đổng Phi đã thành thục, nhưng nỗi đau mất thân nhân vẫn làm cho hắn đau khổ không thôi. Hắn khóc không phải uỷ khuất mà là khóc vì hắn cảm thấy áy náy.
Đổng phu nhân nhảy xuống ngựa, tiến lên.
"A Sửu, Đại muội … Thật sư….”
Đổng Phi cũng không trả lời, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ, đem cái bình qua tới, hắn thậm chí không dám nhìn Đổng phu nhân, bởi vì hắn cảm thấy áy náy.
Đổng phu nhân cầm lấy bình, một tay nhẹ nhàng sờ. Nàng giống như khóc, giống như cười, đột nhiên bi thiết hét lên: “Đại muội của ta !”
Nàng ngửa mặt lên trời hét lớn, sau đó ngất đi. Không quản nói như thế nào, Đổng Ngọc là thân sinh nữ nhi của nàng, là miếng thịt trên người nàng a, sau khi nhận được thư tín của Đổng Phi, Đổng phu nhân tuy rằng khổ sở nhưng vẫn còn có thể kiềm chế. Nhưng hiện tại sau khi nàng ôm bình tro cốt thì rốt cục nhịn không được sự đau khổ trong lòng.
Đổng phủ cao thấp đều thất thanh khóc rống lên.
Đổng Viện khóc giống như một người nước, suýt nữa cũng chết ngất.
Người duy nhất vẫn giữ tỉnh táo là lão phu nhân, bà chờ mọi người khóc một lát rồi mới quát lên: “Đều câm miệng cho ta, khóc cái gì mà khóc? Khóc, Đại muội có thể sống lại sao? A Sửu, các ngươi một đường vất vả, hãy để bọn họ trước tiên nghỉ ngơi… Con đi theo ta đến phòng khách. Hoa Man, con cũng tới, mọi người Đổng Gia cũng tới cho ta.”
*****************************
Một lát sau, trong đại sảnh phòng khách của mục trường, người của Đổng phủ chia thành hai phía ngồi xuống.
Lão phu nhân cùng với Đổng phu nhân ngồi chính giữa, bất quá Đổng phu nhân nhìn qua thì có điểm mất đi hồn vía.
Đổng Phi quỳ ở đại sảnh, phía sau là Đổng Triệu, Đổng Thiết, Bùi Nguyên Thiệu cùng với Lục Y bốn người.
“A Sửu, đem sự tình trải qua từ đầu chí cuối nói qua một lần, không được nửa câu giấu giếm.”
“Vâng!”
Đổng Phi hít sâu một hơi, bắt đầu kể từ khi bọin họ đến Kim thành mãi cho đến khi xuyên qua lòng chảo, rồi chạy tới Bạch Mã khương.
“Ba nội, tôn nhi bất hiếu, không thể bảo vệ cho Đại tỷ, tội đáng chết vạn lần…Nhưng xin bà nội hãy lưu cho tôn nhi một mạng, thỉnh cấp cho tôn nhi năm nghìn nhân mã, tôn nhi sẽ mang ngựa đạp Kim thành, lấy đầu chó của Hàn Toại để tế anh linh của Đại tỷ.”
Đổng Phi nghiến răng nghiên lợi, song quền nắm chặt.
Sự việc mà Đổng Phi mấy tháng trải qua quả thật là kinh tâm động phách, làm cho trên dưới Đổng phủ nghe được đều hết hồn, Đổng Viện sắc mặt đỏ lên, ánh mắt lộ ra sát khí. Mà ngay cả Đổng Chiếu cũng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Đổng Phi, mặc dù không thích hắn nhưng cũng không khỏi bội phục sự lớn gan của hắn.
Mang theo hơn một trăm người, mấy ngày mấy đêm liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dậm, làm cho tây bắc trời đất như bị đảo lộn. Nếu đúng như thế thì chỉ sợ cho dù Đổng Trác dũng mạnh cũng sợ không làm được, A Sửu quả thật đáng sợ.
Nhưng trên đời này thường là có người thích làm cho lớn chuyện.
Đang trong lúc mọi người và Đổng phu nhân lâm vào sự phẫn nộ thì nghe được có người âm dương quái khí nói: “A Sửu, ngươi nói việc này không thể tin được, bằng vào ngươi cùng với năm mươi người cũng có thể ngựa đạp Kim thành? Lấy một trăm người có thể từ mười vạn khương kỵ vây quanh giết ra…Ha hả, loại chuyện tình hoang đường này ta mới nghe lần đầu.”
Đổng Phi nghe thấy thanh âm, ánh mắt khẽ nhíu lại.
“Biểu ca, ngươi có ý gì?”
Người nói chuyện là Đổng Hoàng, mấy năm không thấy, Đổng Hoàng nhìn qua càng thêm tuấn tú, dáng người cao ngất, mặt như bôi phấn, ánh mắt hắn nhìn Đổng Phi không chút nào che dấu cừu hận. Hắn đứng lên khom mình hành lễ nói: “Bà nội, không phải là Hoàng châm ngòi, nhưng những lời nói này của hắn có thể tin sao? Ai có thể chứng minh lời nói của hắn là sự thật?”
Đổng Phu nhân ngẩng đầu, nhưng ánh mắt không nhìn Đổng Hoàng mà là nhìn vào hai mắt của Đổng Phi.
Đổng Phi cũng không lùi bước, nhận đón ánh mắt của Đổng phu nhân, bốn mắt tương giao, khuôn mặt của Đổng phu nhân trầm như nước, cũng không nói gì.
“A Tú biểu ca, ngươi có lời gì thì cứ nói, làm gì mà ngấm ngầm hại người, che che đậy đậy?” Đổng Viện mất hứng, vỗ án đứng dậy.
Đại tỷ chết làm cho nàng rất khó tiếp thụ, nhưng không quản như thế nào A Sửu cũng đã bình an quay lại, vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Nhưng Đổng Hoàng nói những lời này, không phải là châm ngòi khiêu khích sao? Đổng Viện rất rõ ràng, trong bốn tỷ muội, ngoài trừ tam tỷ yểu mệnh thì Đổng phu nhân thương nhất là Đổng Ngọc, khi còn nhỏ Đổng Ngọc thông minh lanh lợi, sau khi lớn lên lại rất có khí khái tu mi, là người cho Đổng Trác niềm vui.
Đổng Hoàng cười nhạt một tiếng: “Tứ muội, ngươi cần gì phải bênh vực. Lời của ta chỉ sự thực mà thôi! A Sửu tự xưng là dũng mãnh, nhưng lại không cách nào bảo hộ đại tỷ, còn bịa ra cái gì là liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm….Ha, các người có thể tin tưởng sao? Ta thấy là hắn sợ chết, buông bỏ đại tỷ một mình chạy trốn, nói không chừng tro trong bình kia là xương cốt của chó hoang đốt mà ra….”
Lời còn chưa dứt thì đám người Đổng Triệu toàn bộ đứng lên. Mà ngay cả Lục Y cũng đằng đằng sát khí, những người này trải qua mười vạn khương binh giết ra, sát khí vừa hiển lộ Đổng Hoàng làm sao có thể chống cự. mà ngay cả Đổng Chiếu ngồi bên Ngưu Phụ cũng là sắc mặt tái nhợt.
“Các ngươi làm gì!”
Đổng Phi quát lớn: “Nơi này còn có bà nội cùng với mẫu thân, khi nào thì đến lượt các ngươi nói chuyện?”
“Chủ công, ta ngàn dặm chiến đấu, không cần cầu ban thưởng, nhưng nếu hắn cứ vậy nói hươu nói vượn thì những huynh đệ chết đi làm sao mà nhắm mắt a?”
“Quỳ xuống!”
Đổng Phi âm trầm khuôn mặt quát, đợi cho bốn người quỳ xuống, hắn mới nhìn thoáng qua Đổng Hoàng, ánh mắt híp lại, sau đó phất tay nói: “Bà nội, thứ cho A Sửu vô lễ…Lục Y, ngươi thối lui sang một bên. Nguyên Thiệu, cởi xuống của ngươi ý giáp.”
Trong phòng ngoại trừ lão phu nhân thì nữ nhân cũng đã chiếm đa số, Đổng Chiếu, Đổng Viện đám người đầu tiên là xấu hổ, nhưng sau khi nhìn thấy các vết sẹo trên người của Bùi Nguyên Thiệu lúc này mới hít một hơi lạnh, sợ hãi than.
“Ngày đó ta cho Nguyên Thiệu bảo vệ cửa thành, hắn mặc dù không có hoàn thành sứ mệnh, nhưng cũng liều mạng tử chiến, nếu không phải gặp được Bạch mã khương Đằng Lệ Nhi thì Bùi Nguyên Thiẹu bây giờ cũng đã là người chết… Đổng Triệu, ngươi cũng đem y giáp cởi ra cho ta!”
Cố nén trong lòng tức giận, Đổng Triệu cởi xuống y giáp.
Lúc này đám người Đổng Chiếu không có xấu hổ nữa, giật mình nhìn những vết sẹo của Đổng Triệu.
“Vết sẹo này là khi chúng ta tập kích Tây Hải bị Phá khương nhân bắn bị thương, nơi này là khi chúng ta tập kích Đốt đương nhân, bị một khương nhân chém….Không chỉ có Nguyên Thiệu cùng với Đổng Triệu mà còn có những người theo ta chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm may mắn còn sống được ba mươi bảy người? Từ chỗ chết giành lấy sự sống? Đổng Hoàng, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình đi hỏi.”
Đổng Thiết lớn tiếng nói: “Đâu chỉ như thế, chủ nhân lúc xông ra Kim thành suýt nữa kiệt sức mà chết, mà ngay cả toạ kỵ cũng…”
“Tiểu Thiết im miệng!”
Lời nói của Đổng Thiết làm cho tim của Đổng Phi đáu nhói, nổi giận gầm lên một tiếng, giuống như sét đánh ở trong đại sảnh, làm cho mặt mọi người trắng bệch như tờ giấy.
Lục Y giận giữ nói: “Hoàng thiếu gia nếu còn chưa tin thì phái người đi hỏi thăm, Gã Hàn Toại xưng công tử là Cự Ma nhi, nghe thấy tên công tử mà trong lòng run sợ, nếu ngươi không tin thì có thể sai người đi ba mươi sau khương bộ, nghe xem bọn hắn nói như thế nào.”
“Ta…” Đổng Honàg thẹn quá hoá giận, nguyên tưởng rằng có thể làm nhục Đổng Phi để nhổ ra một ngụm ác khí, nhưng nhục thì chưa đòi được lại bị một nô tỳ giáo huấn.
“Đủ rồi!”
Đổng phu nhân đứng dây, ôm lấy cái bình tro, run giọng nói: “A Sửu không cần phải nói, nương….Tin lời của con!”
Đổng Hoàng cảm thấy mất hết mặt mũi, xoay người về chỗ ngồi. Nào biết Đổng Phi đột nhiên đi tới cầm lấy cánh tay của hắn.
Tay của Đổng Phi có bao nhiêu khí lực? Mà ngay cả Đổng Trác nói về sự vũ dũng của Đổng Phi cũng tựu lén mặc cảm không bằng, huống chi là Đổng Hoàng, hắn mặc dù ở Hà Đông mấy năm ở trong quân doanh có tập luyện một thời gian, nhưng so với Đổng Phi thì cách biệt quá xa, không biết Đổng Phi có hay là không cố ý, khí lực đưa ra không nhỏ suýt nữa đem cánh tay đổng hoàng bóp nát.
“Ngươi làm gì?”
“Ngươi có thể nhục ta, nhưng ngươi không thể nhục tro cốt đại tỷ… Ngươi vừa rồi nói cái gì? Trong bình tro kia là cái gì?”
Đổng Hoàng đau đến nhe răng, không ngừng hít một ngụm lương khí.
Mà Đổng phu nhân cùng với mấy tỷ muội cũng nhất loạt hướng hắn nhìn lại,làm cho hắn không biết tìm lời gì để giải thích.
Đổng Phi nói: “Nếu ngươi không cho ta một cái công đạo, ta sẽ đem ngươi xé..”
“A Sửu đủ rồi!”
Lão phu nhân mở miệng, “Buông biểu ca của ngươi ra…Đổng Hoàng, ngươi đi ra ngoài, quỳ ở từ đường, không có mệnh lệnh của ta không được ăn uống, không được đứng dậy, không được mở miệng nói chuyện, Hào Phóng, ngươi đích thân nhìn hắn, ngươi hiểu được lời của ta không?”
Ngưu Phụ đứng dậy chắp tay nói: “Hào Phóng hiểu được.”
“Tốt lắm, tất cả tan đi thôi…Ít ngày nữa tìm ngày tốt, đem Đại muội an táng!”
Đổng Phi vừa nghe như vậy chợt nóng lên, “Bà nội, chuyện mà con vừa nói với ngài, ngài thấy thế nào?”
“Chuyện gì?”
“Chính là cho con năm ngìn nhân mã, con muốn báo thù cho đại tỷ.”
Lão phu nhân cầm long đầu quải trượng, trầm mặc một lát rồi thở dài một tiếng, “A Sửu, việc này không cần nhắc lại, không được.”
“Vì cái gì không được?”
Đổng Phi kinh sợ không thôi, nhịn không được hét lớn: “Khó phải không, chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại tỷ chết ? Khó phải không, để cho tỷ tỷ cùng với tỷ phu trên trời có linh thiêng cũng không được yên? Bà nội, vì cái gì không được, vì cái gì không được?”
Lão phu nhân đập mạnh long đầu quải trượng xuống mặt đất làm phát ra một tiếng vang nặng nề.
“Ta nói không được là không được, cần gì phải hỏi nhiều!”