Ác Hán

Chương 475: Q.1 - Chương 475: Tứ Mãnh Bát Đại Chùy (3)




Hứa Xương đã bị phong tỏa lâu ngày, tin tức của Tuân Uẩn cũng chỉ dừng lại hơn mười ngày trước. Tuân Úc cũng biết tin tức này. Nhưng Tuân Úc cũng rõ ràng, đó chẳng qua là kế sách của Tào Tháo. Lúc đó bởi vì lo lắng Hứa Xương xuất hiện ba động, Tuân Úc liền áp chế tin tức xuống.

Tuy nhiên trên đời này không có bức tường không lọt gió!

Hiện tại Hứa Xương giống như một thế giới bị phong bế, tin tức bên ngoài không lọt vào, tin tức bên trong cũng không đưa ra ngoài được.

- Tử Thiến, ngươi yên tâm đi, lấy khả năng của Viên Thiệu sao có thể là đối thủ của thừa tướng? Bại lui Cự Dã, chẳng qua là kế sách thừa tướng đã an bài từ lâu. . . Ha ha, không bao lâu, thừa tướng có thể đánh bại Viên Thiệu, đến lúc đó viện binh cũng sẽ đến.

Tuân Uẩn khẽ thở ra một hơi.

Nhưng Tuân Úc còn có một câu chưa nói ra miệng: Viên Thiệu không đáng lo, nhưng vị đó ở Quan Trung sẽ thành thật sao?

Những lời này hắn không có cách nói ra, cũng không thể nói. Ăn mau chóng cho hết bữa cơm, Tuân Úc đứng dậy, mặc nhuyễn giáp, nắm lấy bảo kiếm.

- Trễ thế này rồi phụ thân còn muốn đi đâu?

- Thừa tướng không ở đây, trong phủ chỉ còn lại mấy vị phu nhân cùng công tử. Ta phải đi xem một chút, sau đó xem xét tình hình phòng thủ. Tử Thiến, ngươi ở lại trong nhà với mẫu thân, nếu có chuyện gì thì đi lên thành tìm ta. . .A, lát nữa sẽ mời thái y đến đây xem cho mẫu thân ngươi. Mấy ngày nay ngươi vất vả một chút, mọi việc trong nhà quan tâm nhiều hơn, đừng để mấy đệ đệ đi gây phiền phức.

- Mặt khác, ngươi phái người đến chỗ thẩm thẩm đưa mẫu tử họ tới đây. Lúc này mọi người ở cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

- Hài nhi minh bạch!

'Thẩm thẩm' mà Tuân Úc nói là chỉ lão bà hài tử của Quách Gia. Quách Gia đã chết nhiều năm, hắn có một đứa con trai, tên là Quách Dịch, hiện tại 15 tuổi. Tào Tháo rất chiếu cố mẫu tử này, Tuân Úc cũng thường xuyên qua đó hỏi thăm. Vào lúc này, chính như Tuân Úc đã nói, mọi người ở chung chiếu ứng lẫn nhau sẽ dễ hơn. Trời mới biết. . . Ha ha, sẽ xảy ra chuyện gì?

Tuân Uẩn quả thật là một đứa con rất hiểu chuyện, hắn đưa phụ thân ra ngoài phủ.

Tuân Úc dẫn theo người đến phủ thừa tướng thăm Biện phu nhân, Lưu phu nhân, Hoàn phu nhân. Tào Tháo có 10 con trai 2 con gái, trưởng tử Tào Ngang hiệu lực bên người Hạ Hầu Uyên, thứ tử Tào Phi hiện giờ ở Trường An, trưởng nữ Tào Tiết làm hoàng hậu, những người khác đều ở trong phủ.

Trong đó, con thứ ba Tào Chương 15 tuổi, đứa thứ tư Tào Thực 11 tuổi. Những người khác đều còn nhỏ tuổi. Nhưng đứa con trai thứ bảy của Tào Tháo là Tào Xung thì rất thông minh. Trong đông đảo tử tự xem như là nổi tiếng. Khi Tuân Úc đăng môn đều biểu hiện rất bình tĩnh.

Ba vị phu nhân hỏi một chút tình huống của Hứa Xương hiện giờ, rồi không nói gì nữa.

Biện phu nhân nói:

- Khi thừa tướng đi từng nói qua mọi việc nghe theo Văn Nhược. Nên làm cái gì thì ngươi quyết định là được, không cần thương lượng với chúng tôi. Nếu như trong thành có yêu cầu gì cần mẫu tử chúng tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng. Chúng tôi nhất định nghe theo Văn Nhược phân phó.

Tuân Úc nói:

- Chủ mẫu yên tâm, ta còn một ngày, nhất định sẽ bảo vệ cả nhà chủ mẫu chu đáo.

- Thúc phụ, thúc phụ!

Tào Chương nhảy ra, lớn tiếng nói:

- Hiện giờ tặc nhân binh lâm thành hạ, cha ta viễn chinh Bộc Dương, ta nên bài ưu giải nạn cho cha. Xin chấp thuận ta hộ tống thúc phụ giết giặc.

Tào Chương này vạm vỡ hơn người.

Mới 15 tuổi đã cao chừng bảy xích, cao lớn vạm vỡ. Xạ thuật của hắn kinh người, lực cánh tay hùng hồn, từng tay không đấu với mãnh hổ, có thể chịu khổ nhọc, dũng mãnh cương liệt. Có một lần Tào Tháo từng hỏi sở thích của mấy đứa con trai, chỉ có Tào Chương nói:

- Ta muốn làm tướng.

Lúc đó Tào Tháo hỏi:

- Làm tướng thế nào?

Tào Chương trả lời rất đơn giản:

- Mặc áo giáp, cầm binh khí, trước khó khăn không để ý. Bất chấp trước khó khăn. Noi gương cho sĩ tốt, thưởng tất hành, phạt tất tín.

Những lời này khiến cho Tào Tháo cười to: "Hoàng tu nhi cánh đại kỳ dã!"

Ý là: Không nghĩ tới tiểu mao hài tử nhà ta lại có bản lĩnh như vậy, tương lai thành tựu nhất định bất phàm. Đáng tiếc, đến nay Tào Chương vẫn chưa có cơ hội để thi triển. Hiện tại binh mã Lưu Bị vây khốn Hứa Xương, Tào Chương đã nhịn rất lâu, rốt cuộc không nhịn được nhảy ra.

Tuân Úc nghe thế không khỏi nhíu mày.

Đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe Biện phu nhân nói:

- Con ta nguyện phân ưu cho cha, đúng là chuyện tốt. Hắn không có một thân bản lĩnh, tự xưng là vũ dũng hơn người. Mọi việc luôn noi theo Chỉ Hầu kia. Ta thấy Văn Nhược cứ dẫn hắn lên đầu thành, cũng cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.

Đổng Phi hiện nay làm Lương Vương, trước đó từng là Võ Công Hầu.

Nhưng từ lúc Đổng Trác nhập kinh, tước vị của Đổng Phi là Chỉ Hầu. Tào Tháo đối với người ngoài gọi Đổng Phi là bỉ phu, nhưng ở nhà lại gọi Đổng Phi là Chỉ Hầu. Dù sao, lúc trước khi Đổng Phi đánh cho hắn dược mã Tị Thủy chính là Chỉ Hầu. Tào Tháo cũng không thừa nhận tước vị khác của Đổng Phi.

Nghe Biện phu nhân nói như thế, Tuân Úc suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Hiện giờ trên thành cũng quả thật cần nhân thủ, Tào Chương vũ dũng hơn người, nếu có thể xuất hiện ở trên thành, không thể nghi ngờ là một loại cổ vũ đối với các sĩ tốt.

Vì vậy khi Tuân Úc rời khỏi phủ Thừa tướng phía sau lại có thêm một tiểu tướng quân toàn thân mặc giáp trụ.

Sắp đến nửa đêm, trong thành Hứa Xương vắng vẻ, nhìn qua rất tiêu điều. Ngoại trừ quân tuần tra qua lại, hầu như nhìn không thấy người nào.

Khí tức vắng vẻ đó làm cho Tuân Úc cũng cảm thấy tịch mịch.

Đột nhiên một hồi trống truyền đến, sau đó là tiếng chiêng đồng, trên đầu thành xa xa trở nên ồn ào.

- Thúc phụ, xảy ra chuyện gì?

- Có tình hình quân địch, chúng ta nhanh đi xem!

Tuân Úc thoáng cái kịp phản ứng, dục ngựa lao về phía tiếng trống truyền đến. Tào Chương cũng không dám chần chờ, dẫn theo sĩ tốt tuỳ tùng đi theo phía sau Tuân Úc. Rất nhanh liền đến Hứa Xương Quang Hoa môn. Đoàn người leo lên đầu thành, Tuân Úc lớn tiếng quát hỏi:

- Chuyện gì mà gõ la?

- Đại nhân, dưới thành có tướng địch khiêu chiến.

Tuân Úc nghe thế cảm thấy kỳ quái.

Lúc nào rồi mà còn chạy tới khiêu chiến? Hắn đi lên môn lâu, tay vịn lỗ châu mai nhìn xuống dưới thành.

Thấy dưới thành ánh lửa sáng rực, một viên đại tướng xích diện mỹ nhiêm, kim giáp lục bào, cưỡi Hồn Hồng Mã, tay cầm một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Hắn phi ngựa xoay quanh, lớn tiếng quát lên:

- Ta là Quan Vũ, chủ sự trong thành là ai nhanh trả lời!

Tuân Úc nói:

- Ta là Tư không Tuân Úc, tặc tướng, có chuyện gì thì nói đi!

Quan Vũ híp mắt, ngạo nghễ nói:

- Tuân Úc? Cũng nghe nói qua tên của ngươi. Hôm nay ta đến đây là muốn đưa cho ngươi một lễ vật!

Nói đoạn Quan Vũ vung tay lên.

Thấy dưới thành sĩ tốt môn kỳ phân ra, trên cây gậy trúc dài ba trượng móc một cái đầu máu chảy đầm đìa xuất hiện ở trước mặt Tuân Úc.

- Tuân Úc, hãy nhìn rõ ràng, đây là thủ cấp của ai?

Tuân Úc dựa vào ánh lửa nhìn kỹ. . . Hắn rùng mình, nhịn không được la lên:

- Hạ Hầu tướng quân!

Mắt Tào Chương trở nên đỏ lòm!

Quan Vũ đắc ý nói:

- Tuân Úc, Toánh Xuyên hiện giờ đã rơi vào tay huynh trưởng của ta, Hạ Hầu Uyên bị ta giết, hôm nay ngươi không còn ngoại viện nữa. . .Hừ hừ, mặt khác ta còn muốn nói cho ngươi một tin tức tốt! Tào thừa tướng nhà ngươi tại Đại Dã Trạch đã đánh bại đại quân của Viên Thiệu.

Trên đầu thành vang lên tiếng hoan hô.

Nhưng trong lòng Tuân Úc lại run lên.

Hắn biết, Quan Vũ không thể có lòng tốt như vậy, chắc hẳn phía dưới còn lời muốn nói.

Quả nhiên, Quan Vũ đợi thanh âm trên đầu thành yếu đi, mới cười lạnh nói:

- Có điều, mặc dù thừa tướng nhà ngươi thắng, nhưng không duyên cớ lại tiện nghi cho Đổng Phi.

- Cái gì?

- Đổng Phi đã đánh ra khỏi Quan Trung và chiếm Huỳnh Dương và Tân Trịnh, cũng tại mấy ngày trước đã hỏa thiêu Huỳnh Dương, giết Hứa Chử và Lỗ Túc.

Đầu Tuân Úc ông lên một tiếng, tay vịn lỗ châu mai, người khẽ lắc lư:

- Ngươi nói bậy!

- Nói bậy sao? Ngươi cứ coi như ta nói bậy đi!

Quan Vũ cười to:

- Còn có, Đổng Phi đã chiếm lĩnh Trần Lưu, tại vùng huyện Bạc giằng co với binh mã của Tào Tháo. Còn có. . . Trường Bình cũng bị Đổng Phi chiếm lấy, Hứa Xương ngươi hiện tại không có chút viện binh. Tuân Úc, huynh trưởng ta quý mến tài hoa của ngươi, nếu như hiện tại ngươi đầu hàng, ta có thể ở trước mặt huynh trưởng nói tốt cho ngươi...

- Tặc mặt đỏ, nói bậy, ăn một tiễn của ta!

Tào Chương thấy binh lính trên đầu thành sĩ khí giảm sút, nhịn không được đứng ra, giương cung cài tên, một tiễn nhắm vào Quan Vũ.

- Các huynh đệ, đừng nghe tên mặt đỏ nói bậy. Đổng Phi và cha ta đã ký hiệp nghị, trong 10 năm không giao phong, sao có thể xuất binh được?

Một tiễn này nhanh như tia chớp, đúng như lưu tinh.

Quan Vũ không có bất luận phòng bị gì, bị Tào Chương bắn trúng một tiễn, hét a lên và ngã xuống ngựa.

Tuân Úc không bỏ lỡ thời cơ, lớn tiếng quát lên:

- Các huynh đệ, kéo cung bắn cung, đừng cho tặc tướng chạy!

*****

Tên như mưa!

Quan Công dưới tình huống không hề phòng bị bị Tào Chương bắn trúng cánh tay. May mà Hiệu đao thủ đi theo đều là hãn tốt kinh nghiệm chiến trận. Tất cả đội tên kéo Quan Công trở lại. Chẳng qua một tiễn của Tào Chương đích thật đã làm cho Quan Công nhận được thương tổn không nhỏ.

Sau khi trải qua cải tiến của Đổng Phi, đầu tên hiện giờ đều mở huyết tào. Dưới đầu tên đều có răng nanh lưỡi câu, sau khi đâm vào thịt lưỡi câu sẽ mở ra, muốn nhổ xuống sẽ đau chết người. Nếu không nhổ ra, sẽ xuất hiện tình huống huyết tận nhân vong. Đương nhiên, loại tiễn với răng nanh lưỡi câu này chế tác rất phức tạp, binh lính bình thường không có khả năng phân phối, cơ bản là võ tướng chuyên dụng.

Cũng là Quan Công sơ suất, không nghĩ tới trong thành Hứa Xương còn có người xạ thuật cao minh như vậy, nên đã ăn thiệt thòi lớn.

Quan Công đã bị đánh lui, nhưng trong lòng Tuân Úc lại nặng trịch, cảm giác được một loại nặng nề chưa bao giờ từng có. Loại nặng nề này mặc dù năm đó mưu nghịch tại Biên Chiêu cũng không xuất hiện qua. Nhưng hiện tại thì sao, Tuân Úc có một loại dự cảm, Hứa Xương khả năng sẽ xong!

Nhưng trên biểu hiện Tuân Úc vẫn muốn tỏ ra hài lòng.

Mặc kệ nói như thế nào, bao nhiêu ánh mắt trên đầu thành, ở trong thành đều đang theo dõi hắn. Nếu như lộ ra một chút tuyệt vọng, như vậy toàn bộ Hứa Xương sẽ triệt để hỗn loạn. Cho nên Tuân Úc cười to:

- Quan nhị hồ ngôn loạn ngữ, chỉ nói dối, cuối cùng không đỡ nổi một tiễn của tam công tử.

- Tam công tử uy vũ, tam công tử uy vũ!

Trên thành Hứa Xương vang lên tiếng hò hét như núi gầm biển thét, sĩ khí nhất thời tăng vọt lên.

Mà Tào Chương thì mặt đang đỏ lừ.

Tuân Úc dẫn theo Tào Chương lại dò xét một phen. Tại một vài nơi rất nhỏ tăng cường phòng vệ, đồng thời còn sai người gia tăng số lần tuần tra.

Làm xong hết mọi việc thì đã làm canh năm!

Trời càng lúc càng tối, trên thành Hứa Xương vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Sĩ khí đã có đủ, nhưng Tuân Úc cũng mệt mỏi. Đám người Tào Chương thấy sắc mặt Tuân Úc có vẻ không tốt, liền mời hắn trở lại nghỉ ngơi.

Ngẫm lại cũng phải, Quan Công bị thương, có lẽ quân Từ Châu một chốc cũng không có hành động.

Tuân Úc ôm vẻ mặt mỉm cười, nhưng bụng đầy tâm sự về nhà. Sức khỏe của thê tử Đường thị đã tốt hơn, ôm ấu tử Tuân Sán đang ở thư phòng đợi hắn về nhà. Tuân Úc tổng cộng có năm con trai, trong đó tiểu nhi tử Tuân Sán vừa mới đầy một tuổi. Thê tử Đường thị cũng là xuất thân đại hộ Toánh Xuyên, là người đoan trang hiền thục, có phong phạm của tiểu thư khuê các. Phu thê hai người có thể nói là rất ân ái.

- Phu quân, trước đó Tử Thiến nghe người ta nói. . . Tào công. . .

Đường thị đợi Tuân Úc rửa mặt xong, ngồi xuống mới thấp giọng hỏi:

- Không biết có phải không? Còn có Hạ Hầu tướng quân hắn. . .

Tuân Úc thở dài, nói với thứ tử Tuân Vũ:

- Nguyên Thiến, đưa mấy đệ đệ ra ngoài chơi đi, ta có việc muốn thương lượng với mẫu thân ngươi.

Tuân Vũ rất hiểu chuyện gật đầu, dẫn theo hai đệ đệ đi ra.

Nói là đi ra ngoài, trên thực tế là ra bên ngoài hóng gió. Có một số lời đóng cửa lại có thể nói, nhưng ai có thể biết vách tường có tai hay không?

- Tử Thiến, ngươi cũng ngồi xuống!

Tuân Úc giữ trưởng tử lại, bảo Tuân Uẩn ngồi xuống bên cạnh. Hắn trầm ngâm chốc lát mới nói với Đường thị:

- Phu nhân, tình huống rất xấu. Hạ Hầu tướng quân bị giết, quân ta tại vùng Toánh Xuyên, ngoại trừ mấy nghìn nhân mã ở Dương Hương, tất cả đều bị quân Từ Châu chiếm lĩnh. Hôm nay những lời Quan Vũ nói, ta nghĩ có thể là sự thật. . . Tam công tử nói hiệp nghị cái gì, ha ha, chẳng qua là gạt người thôi. . .

- Ta nghĩ, sợ là bản thân tam công tử cũng sẽ không tin.

- Đổng Tây Bình đã xuất thủ. . . Ta nghĩ những năm gần đây, Tây Xuyên hay là kinh nam, toàn bộ hỗn loạn đều xuất phát từ tay y. Y đợi chính là một cơ hội này, đồng thời đã có dự định vạn toàn. Phu nhân, Tào công hôm nay rất khả năng sẽ không thể cứu viện được Hứa Xương.

Từ lâu đã biết đáp án, nhưng Đổng thị và Tuân Uẩn nghe Tuân Úc chính mồm thừa nhận vẫn nhịn không được trong lòng run lên.

- Thực sự không có cách nào vãn hồi sao?

Tuân Úc lắc đầu:

- Dù cho Phụng Hiếu tái sinh, đối mặt với loại tình huống này sợ cũng vô lực xoay chuyển. Hứa Xương cũng có thể cầm cự được. 10 ngày? 20 ngày, thậm chí 100 ngày, 200 ngày. . . Cũng không phải không có khả năng. Nhưng vấn đề ở chỗ, tiếp tục cầm cự thì có ý nghĩa gì? Nếu như Tào công thất bại, bất luận người thắng là Đổng Tây Bình hay là tên một tai đó, tất cả đều không còn ý nghĩa.

Trong thư phòng thoáng yên lặng.

Chỉ có âm thanh Tuân Sán thỉnh thoảng phát ra, nhưng lại đặc biệt chói tai.

Đường thị trầm mặc một hồi, cắn răng một cái:

- Phu quân, thiếp từng nghe người ta nói qua, phu quân và Trường An Lương Vương kia rất có giao tình?

Tuân Úc sao có thể không nghe ra hàm nghĩa trong lời của Đường thị!

Hắn cười khổ gật đầu, lại lắc đầu:

- Khi Tào công và Lương Vương chưa thành danh, ta quả thật có mấy lần tiếp xúc với Lương Vương. Có điều khi đó y vẫn chỉ là hạng người vô danh, lại là tiểu sư đệ của Phụng Hiếu, từng nỗ lực mời chào bọn ta, nhưng bị chúng ta cự tuyệt. Đó đã là việc của năm Trung Bình thứ nhất. Thoáng cái đã 20 năm trôi qua. . . Cảnh còn người mất, man nhi tiểu tử ngày xưa hôm nay đã có thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.