Thiên lý chi đê hủy vu nghĩ huyệt!
(Con đê nghìn dặm bị hủy bởi một lỗ kiến)
Nói thật thì Chu Du không thể nói không tận tâm tận lực đối với phòng ngự
của đại chiến Lạc Dương, còn nghĩ tới các mặt có khả năng.
Nhưng hắn lại không ngờ cuối cùng hang kiến làm cả thế cục tan tác chính là tam quan nơi hắn yên tâm nhất.
Mặc kệ nói thế nào, Hiên Viên, Y Khuyết cùng Đại Cốc tam quan thuộc về trị
hạ của Tào Tháo, Chu Du cũng cho rằng là vạn vô nhất thất.
Có đôi khi cái số của nó chính là như vậy!
Toàn bộ tình huống đều suy đoán được, nhưng lại quên sự tồn tại ngay trước mắt.
******
- Tam quan mất, địch ở Lạc Dương sẽ khó gây nên nổi phong ba.
Sau khi liên thủ với Bộ Chất, giết đô úy Hiên Viên quan Bảo Huân, Lữ Mông suốt đêm đi tới Y Khuyết quan:
- Việc cấp bách là phải trước khi Tào Tháo Chu Du kịp phản ứng chiếm lấy
Yển Sư, cắt đứt liên hệ giữa Huỳnh Dương và Lạc Dương. Mạt tướng cho
rằng, Chu Du nhất định sẽ phái trọng binh chiếm Yển Sư trước, vì vậy chủ công nên nhanh chóng làm ra quyết đoán, mau chóng chiếm Yển Sư.
Thanh niên 22 tuổi trước mắt chậm rãi nói.
Đổng Phi yên lặng nghe xong Lữ Mông phân tích, sau đó hỏi:
- Tử Minh cho rằng, tam quan người nào thủ vệ mới tốt?
- Tử Sơn giỏi về chiến sự, hiện giờ dựa vào sự hiểm yếu của Hiên Viên có
thể ngăn cản Tào quân, nhưng không phải kế lâu dài. Mạt tướng cho rằng,
tam quan là trọng yếu của chiến sự Lạc Dương, nên lấy người thân tín thủ hộ. Bàng Đức tướng quân có thể thủ Đại Cốc quan, mạt tướng và Tử Minh
có thể thủ Hiên Viên quan. Về phần Y Khuyết quan, có Ngưu Cương tướng
quân trấn thủ, hô ứng với Tân Thành, sẽ không có nguy hiểm.
Nói rồi Lữ Mông nhìn sang Đổng Phi.
Phân công như vậy cũng là trong lẽ thường, Tam quan gần Nhữ Dĩnh, Tào Tháo
một khi biết được tin tức, nhất định sẽ mãnh công tam quan, để đoạt lại
thông lộ giữa Nhữ Dĩnh và Lạc Dương. Tam quan không thông, thì chiến
cuộc Lạc Dương cũng sẽ không thể vãn hồi.
Đổng Phi có thể minh bạch đạo lý này, Tào Tháo càng không thể quên.
Chỉ là như vậy, Đổng Phi không thể tránh được sẽ đối mặt với nỗi lo chia
binh, đồng thời còn phải dè chừng Lạc Dương và Toánh Xuyên giáp công.
Trầm ngâm một chút. Đổng Phi nói:
- Như vậy, ta sẽ đích thân lĩnh Nguyên Nhung, tập kích Yển Sư. Đại ca tọa trấn trung quân, làm tiếp ứng. . . Chuyện khác có thể tạm thời không
nghĩ đến, cứ theo lời của Tử Minh, việc cấp bách cần mau chóng chiếm Yển Sư trước.
Điển Vi hét lớn:
- Chủ công, sao có thể làm phiền ngài bôn ba mạo hiểm? Chỉ là Yển Sư, Điển Vi nguyện dâng cho chủ công.
Đổng Phi nở nụ cười!
Tâm tư huynh đệ nhà mình sao y lại không hiểu?
Tập kích Yển Sư, nói không có nguy hiểm là giả, chuyện chiến tranh, chưa từng có thuận buồm xuôi gió.
Điển Vi là sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng với Đổng Phi mà nói, y tuyệt đối sẽ không có chút do dự vào lúc này.
- Huynh trưởng đừng nói nữa, việc này cứ quyết định như thế. Ta lập tức
xuất phát, huynh ở Y Khuyết quan chờ binh mã của Lệnh Minh đến, sau đó
truyền quân lệnh của ta, bảo hắn tăng cường thủ vệ tam quan. Huynh lĩnh 3 vạn binh mã, sau đó đến Yển Sư là được.
Những lời của Đổng Phi như đinh đóng cột.
Điển Vi cũng biết tính tình của y, mặc dù bình thường rất dễ bảo, chỉ khi nào xác định chủ ý rồi, ai cũng không thể khuyên bảo.
Cứ như vậy, Lữ Mông suốt đêm lên đường, dẫn theo 3000 binh mã Điển Vi mang đến chạy về hướng Hiên Viên quan.
Đổng Phi thì lĩnh 1000 Nguyên Nhung sĩ, ngay đêm khởi hành đến Yển Sư. Khi
đi qua Đại Cốc quan, Đổng Phi lại điều đi 2000 Nguyên Nhung sĩ trong tay Ngưu Cương, gom đủ con số 3000, rồi ngựa không dừng vó, đón gió tuyết
chạy tới Yển Sư.
Yển Sư sau khi trải qua trận lũ đầu năm đã trở nên tan hoang.
Mặc dù sau đó Tào Tháo sai người tu sửa tường thành, nhưng bởi đại chiến
Lạc Dương đã mở màn, khiến cho Tào Tháo đành phải tạm thời hoãn lại việc tu sửa Yển Sư. Dù sao Lạc Dương mới quan trọng, so sánh thì Yển Sư cũng không tính quá trọng yếu.
Giữa trưa thì Đổng Phi đã suất binh đến Yển Sư.
Lúc này, Trần Đáo Từ Thứ đã triển khai công kích đại quy mô tại Cốc Thành,
đồng thời Trương Cáp cũng đã bắt đầu qua sông tác chiến.
Toàn bộ kinh triệu nằm trong trạng thái hỗn loạn.
Nhưng Yển Sư lại có vẻ rất an bình. Yển Sư lệnh Trần Dung đang chỉ huy người
tu sửa tường thành. Mặc dù Tào Tháo và Chu Du cũng không lưu ý nơi đây,
nhưng là quan phụ mẫu một phương, Trần Dung không thể không suy nghĩ mấy vấn đề này. Lúc trước Y Thủy vỡ đê, hủy hoại hơn phân nửa tường thành
của Yển Sư. Trải qua thời gian gần một năm, hiện giờ cũng đã tu sửa hơn
phân nửa.
Trần Dung đã qua cái tuổi nhị lập, đang ở độ tuổi hoàng kim, tinh lực dồi dào.
Xuất thân từ tiểu hộ, 10 năm trước khi Đổng Trác tại Lạc Dương phát ra đạo
cầu hiền lệnh thứ nhất, Trần Dung đã tự động tiến lên. Cũng không đợi
hắn lọt vào pháp nhãn của Đổng Trác thì đã xảy ra việc Lý Giác Quách Tỷ
ám sát Đổng Trác. . . Sau đó Tào Tháo khua binh đến Lạc Dương, dẫn đi
hơn phân nửa người Đổng Trác an trí tại Lạc Dương Cầu Hiền quán, Trần
Dung ở trong số đó.
Tào Tháo xác thực có bản lĩnh, đồng thời rất đồng tình với hàn môn sĩ tử.
Chỉ là người làm quan dưới trướng của hắn phần lớn là cao môn sĩ tử xuất
thân thế tộc, cho nên các hàn môn sĩ tử không có bối cảnh hoặc là đầu
nhập vào cao môn đại phiệt, hoặc là như Trần Dung từ tiểu lại làm lên,
từng bước lên chức.
Thời gian 10 năm, Trần Dung đã làm đến Yển Sư lệnh như hôm nay.
Binh mã của Đổng Phi còn chưa đến dưới thành Yển Sư thì Trần Dung đã nhận được tin tức.
- Phu nhân, quân tiên phong của Đổng hầu đã tới, ta nên lựa chọn thế nào?
Sau khi Trần Dung nghe được tin tức cũng không lập tức tổ chức nhân mã làm phòng vệ, mà chạy thẳng về nhà tìm thê tử của mình.
Thê tử của Trần Dung tên là Kiều thị, xuất thân từ một chi của đại tộc Đông quận.
Không chỉ hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa rất có kiến giải. Trần Dung có thể nói là cực kỳ kính trọng vị thê tử này. Khi gặp phải chuyện hắn thường sẽ
thỉnh giáo thê tử trước, nghe ý kiến của Kiều thị một chút, sau đó mới
đưa ra quyết đoán.
Kiều thị chưa đến 27, 28 tuổi, là người trầm tĩnh đoan trang, rất có phong phạm đại gia.
Nghe được Trần Dung nói, Kiều thị mỉm cười:
- Phu quân không phải thường cảm thấy tiếc nuối vì không thể hiệu lực
dưới trướng Đổng hầu sao? Hôm nay chính là cơ hội, phu quân sao lại do
dự rồi? Mặc kệ phu quân làm ra quyết định gì, thiếp thân đều sẽ đi theo.
Trần Dung trầm ngâm:
- Mặc dù ta kính trọng Đổng hầu, nhưng Đổng hầu sao biết tên ta? Nếu hiến thành đầu hàng như thế, Đổng hầu có thể coi thường ta hay không?
Kiều thị cười nói:
- Phu quân, tục ngữ có nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Hiện giờ quân
tiên phong của Đổng hầu đã đến Yển Sư, chỉ sợ Hiên Viên tam quan cũng đã nguy hiểm. Phu quân cho rằng, lấy tình huống hiện giờ của Yển Sư, cộng
thêm 800 quận binh trong tay phu quân, có thể ngăn được công kích của
Đổng hầu hay sao? Trong lòng phu quân đã có quyết đoán, cần gì phải tính toán được và mất của cá nhân?
- Việc này...
- Phu quân
không phải đã nói, Đổng hầu dùng người, không luận xuất thân sao? Cho dù ngay từ đầu Đổng hầu không coi trọng phu quân, nhưng lấy bản lĩnh của
phu quân chẳng lẽ sợ không có ngày xuất đầu? 10 năm đã đủ rồi, sao hôm
nay phu quân lại do dự?
Những lời của Kiều thị đã làm cho Trần Dung thông suốt hơn.
Không sai, chỉ cần ta có chân tài thực học, thế nào cũng được Đổng hầu thưởng thức. Dù sao thì có kém cũng không thể kém hơn tình hình tại Hứa Xương
được.
Những lo lắng của Trần Dung cũng không phải không có nguyên nhân.
Năm đó bị Tào Tháo bắt đi, hàn môn sĩ tử nào không có bối cảnh, không có
danh tiếng, không có thân phận, cuộc sống tại Hứa Xương thê thảm là thế
nào! Trần Dung rất sợ, nếu đầu nhập vào Đổng Phi rồi, có thể sẽ trải qua cuộc sống như vậy nữa hay không?
Tuy nhiên thê tử nói không sai, có kém, có thể kém hơn tình cảnh tại Hứa Xương năm đó sao?
Trần Dung lập tức đưa ra quyết đoán, mệnh bách tính tu sửa tường thành đều
về nhà mình, còn mình thì dẫn theo mấy thân tín đi nghênh đón Đổng Phi.
Đương nhiên, bên trong thành Yển Sư khẳng định có tai mắt của Tào Tháo,
trong lòng Trần Dung cũng rõ ràng. Binh mã đại quyền của Yển Sư đều nằm
trong tay Trần Dung, lường trước cũng không xảy ra sai lầm gì.
Đổng Phi vốn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến dưới thành Yển Sư. Nhưng
tuyệt đối không nghĩ đến không uổng một binh một tốt đã dễ dàng lấy được Yển Sư.
Đương nhiên, khi chiếm giữ Yển Sư cũng đã gặp phải một
số phiền toái nhỏ. Tai mắt Tào Tháo an bài tại Yển Sư cùng một số đại hộ không muốn quy thuận đã tổ chức gia binh định cướp cửa thành, nhưng bị
bộ hạ của Trần Dung dễ dàng tiêu diệt.
Sau khi Đổng Phi vào Yển
Sư đầu tiên là mệnh bộ hạ làm yên ổn lòng dân, sau đó dưới sự dẫn dắt
của Trần Dung đi thị sát tình huống của Yển Sư.
Đứng trên đầu
thành Yển Sư, thấy ngoài thành là cảnh vũng lầy đen thui. Tường thành
sứt mẻ, còn có nhiều chỗ chưa được tu sửa, bên cạnh môn lâu còn có một
lỗ hổng rất lớn.
Trần Dung cười khổ:
- Đổng hầu, tình
huống của Yển Sư ngài cũng thấy đấy. . . Từ đầu năm thừa tướng đào Y
Thủy, sau khi thủy yêm Yển Sư, tình huống nơi này trở nên rất xấu. Hơn
nữa chiến sự Lạc Dương đã kéo dài gần hơn, thừa tướng căn bản vô lực tu
sửa nơi đây, toàn bộ vật tư đều đưa hết tới Lạc Dương, thật sự khiến
người khác đau lòng.
Đổng Phi hơi nhíu mày.
Y ngờ tới tình huống của Yển Sư rất xấu, nhưng không nghĩ đến sẽ tồi tệ như vậy.
Tường thành như vậy làm sao có thể ngăn chặn phía Lạc Dương và Huỳnh Dương
phản công? Chí ít theo Đổng Phi thấy, một khi đại chiến kéo tới, Yển Sư
tuyệt đối không thể làm lá chắn. Có được Yển Sư, hôm nay trái lại biến
thành một phiền toái.
Chỉ hy vọng Điển Vi có thể mau chóng dẫn binh mã đến đây trợ giúp, bằng không sẽ xảy ra đại sự.
- Mậu Tiên, theo ngươi thấy, nếu như Tào Tháo phái binh đánh Yển Sư, chúng ta có thể thủ nơi này được không?
Trần Dung lắc đầu nói:
- Lấy tình huống hiện nay, sợ là rất khó. Hiện nay thời tiết đã bắt đầu
ấm hơn, mùa xuân sắp đến. . . Nếu sớm một chút, chúng ta còn có thể tham khảo biện pháp của chủ công tại Huỳnh Dương lúc trước, tạo ra một tòa
băng thành. Nhưng hiện tại. . . Chủ công phải sớm có dự định. Theo Dung
thấy, chậm nhất là sáng sớm ngày mai nhất định có Tào quân đến.
Tính thời gian, nếu như Chu Du làm ra phản ứng thì cũng gần như vậy!
Đổng Phi cau mày khẽ vỗ hai gò má. Binh mã của Điển Vi sớm nhất cũng phải giữa trưa ngày mai mới đến.
Mặc dù chỉ có mấy canh giờ, nhưng mấy canh giờ này cũng rất khó khăn.
Đúng lúc này, có tiểu giáo vội vã leo lên đầu thành:
- Chủ công, việc lớn không tốt. . .
- Chuyện gì mà kinh hoảng?
- Phía bắc Yển Sư hơn 30 dặm phát hiện tung tích của Tào quân. Theo thám
mã tính toán, cũng phải có vạn binh mã, lĩnh binh là Lưu Bị, dự tính
chậm nhất là chạng vạng sẽ đến dưới thành Yển Sư. Xin chủ công nhanh đưa ra quyết định!
Lưu Bị. . .
Đổng Phi nghe được tên này cảm thấy giật mình.
Đương nhiên, cái này cũng không phải là y sợ đối phương, mà không nghĩ đến
nhanh như vậy đã phải đấu với Lưu Bị rồi! Hừ, ta và Lưu Huyền Đức này
cũng có duyên thật. Hôm qua mới giết Tư Mã Ý tại Y Khuyết quan, ngày hôm nay đã lại đấu với hắn rồi.
Trần Dung cũng lấy làm kinh hãi:
- Chủ công, sao Tào quân tới nhanh như vậy?
Hắn hơi khẩn trương!
Lần này Đổng Phi đến Yển Sư chỉ dẫn theo 3000 binh mã, cho dù cộng thêm binh mã của Yển Sư cũng không đến 4000.
Nhưng dưới trướng Lưu Bị lại có hơn 3 vạn người!
Dựa thành mà thủ? Lấy tình huống hiện giờ của Yển Sư, căn bản không có biện pháp thủ được, huống chi còn phải đối mặt với Tào quân phía Huỳnh
Dương.
Trong lòng Đổng Phi cũng rất khẩn trương.
Nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc, khiến cho người ta có một loại cảm thụ rất yên bình.
Trận chiến này nên đánh thế nào?
Là dựa thành mà thủ, hay là giao phong ở ngoài thành?
Mặc kệ là dựa thành mà thủ hay là giao phong ở ngoài thành. . . Hiển nhiên
kết quả cũng sẽ không quá tốt. Lưu Huyền Đức đó sợ là muốn liều lĩnh
đoạt lại Yển Sư. Mặc kệ nói thế nào, Yển Sư này là lối ra duy nhất của
kinh triệu, hắn há có thể buông tha?
Yển Sư chết tiệt này. . .
Nó giống như một cứ điểm quan trọng không bố trí phòng vệ, cho dù không có sự xuất hiện đột nhiên của Lưu Bị, ngày mai chỉ sợ cũng rất gian nan.
Chậm đã, không bố trí phòng vệ?
Đổng Phi xoay người, đi tới bờ thành, lẳng lặng quan sát tình huống bên trong thành Yển Sư.
Đầu tiên là có đại quân tập kích, sau đó lại xảy ra một trận phản loạn, cả
Yển Sư giống như một tòa thành chết, vắng vẻ không tiếng động.
Dân chúng đều trốn ở trong nhà, không dám thò đầu ra.
Trên con đường vắng lặng ngoại trừ binh lính tuần tra, không còn nhìn thấy người nào khác.
Có rồi!
Đổng Phi linh cơ khẽ động, mặt khẽ mỉm cười. Đã như vậy, vừa lúc có trò hay để diễn rồi. . .