Đêm mưa, nhàn sầu.
Tiếng mưa rơi không dứt, mang theo nhịp điệu. Trong màn mưa ánh sáng lập lòe, không thể nhìn rõ mọi vật. Ân Cốt đứng ở hành lang, tựa vào lan can nhìn về nơi xa, trong tay cầm theo một bình Túy Ngọc Thu, dù tự rót tự uống cũng thật phần thích ý.
Có điều, sự thật mà nói, trong khoảng sân này chính là cái l*ng của bọn họ.
Mộ Dung Đức Âm khoác một chiếc áo choàng trắng thuần khiết, tóc dài như tơ được đơn giản buộc lại một chút, chân trần ở trong phòng lót sàn gỗ đi ra, cũng ở hành lang ngắm nhìn cảnh mưa.
“Ngươi bị thương thì ngoan ngoãn nằm dưỡng thương ở trong đó đi, chạy lung tung làm gì.” Ân Cốt cầm chén rượu sứ trắng như tuyết, tà nghễ nhìn Đức Âm nói. “Nằm hoài không thoải mái.” Mộ Dung Đức Âm giả vờ giả vịt ôm vết thương trên bụng chậm rãi đi, trông như thật sự bị thương nặng.
“Xì.” Ân Cốt nhấp một ngụm rượu, nhãn châu xoay động nói: “Đức Âm, có muốn uống chút rượu không?”
“Tại hạ không biết uống rượu. Đa tạ ý tốt của giáo chủ.” Mộ Dung Đức Âm khách khí từ chối.
Ân Cốt cười khảy nói: “Đường đường là nhị thành chủ của Băng Tiễu Thành lại kém cỏi như vậy? Một người nam nhân lại không biết uống rượu, có phải là từ chối lấy lệ không đấy? Thật là đáng tiếc, vò rượu trăm nay Túy Ngọc Thu này ngay cả hoàng đế muốn uống ta còn chưa cho hắn nữa là!” Hừ, ai biết ngươi bỏ vào trong rượu tà môn độc dược gì. Mộ Dung Đức Âm cũng tà nghễ nhìn hắn, hai người lập tức vào thế dằng co.
Rốt cuộc Ân Cốt đánh vỡ cục diện bế tắc: ” Mộ Dung Đức Âm, ngươi không phải nghi ngờ ta bỏ dược vào trong rượu đó chứ?”
Mộ Dung Đức Âm đi đến lan can đối diện hắn ngồi xuống, tiếp lấy chén rượu Ân Cốt ném qua không đổ nửa giọt. Giờ phút này bên ngoài lan can hoa rơi lất phất, mặt hồ bị mưa lay động nhẹ nhàng, Mộ Dung Đức Âm cầm lấy chén rượu nói: “Tình cảnh này có vẻ quen mắt.”
“Im miệng!! Hồ mị tử, ngươi còn mặt mũi nhắc tới sao?” Ân Cốt nhớ tới nỗi sỉ nhục ngày đó, đột nhiên trở giọng.
“Giáo chủ, kia chẳng qua lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cần gì phải để trong lòng? Lại nói, ngươi chẳng lẽ chưa từng làm tổn thương tình cảm người khác bao giờ?” Mộ Dung Đức Âm dứt lời nâng chén rượu lên, một hơi uống sạch.
Phong cảnh tao nhã như vậy lập tức bị tiếng ho của Mộ Dung Đức Âm phá vỡ. Đức Âm dựa vào lan can khụ khụ nửa ngày, rốt cuộc khàn khàn nói: “Ân Cốt, về sau ta mà còn ăn đồ gì đó của ngươi, ta chính là heo!”
“Ngươi là heo, con heo tham ăn.” Khóe miệng Ân Cốt quỉ dị cong lên. Y rốt cuộc bắt đầu có bí quyết để thao túng Mộ Dung Đức Âm, điều này làm y cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Nói về cái Túy Ngọc Thu kia là rượu vô cùng mạnh, mà Ân Cốt lại nổi danh ngàn chén không ngã. Loại rượu trân quý này y lâu nay vẫn tư tàng bên người, vốn uống cũng không nhiều, nhưng chỉ cần chơi xỏ được Mộ Dung Đức Âm thì cũng đáng giá!
——
Mộ Dung Đức Âm thành công bị Ân Cốt chuốc say.
Túy Ngọc Thu là loại rượu mạnh đến độ chỉ cần một ly có thể khiến người ta say khướt. Huống chi Đức Âm không biết uống rượu lại uống hơn phân nửa bình, kết quả là thành ra cái cảnh nửa đêm say xỉn như vầy.
Hoàng đế và Long Sách nghe nói Đức Âm say rượu, lập tức núp vào, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài xem Đức Âm ở trong hành lang như thế nào. Bởi vì võ công của Đức Âm rất cao, uống rượu mà điên lên thì không biết tạo ra hậu quả đáng sợ cỡ nào. Nhưng kẻ gây chuyên là Ân Cốt lại bình thản ngồi ở trên lan can, không nhìn thấy hoàng đế lo lắng liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Nhưng Đức Âm chẳng qua chỉ nằm ngửa người hình chữ đại ở trên sàn của hành lang, miệng lẩm bẩm: “Ta đang bơi.”
“Ha ha ha, Mộ Dung Đức Âm, nhìn ngươi khỏe mạnh như vậy mà chỉ uống có mấy chén thành bộ dạng thật khó coi! Ngươi nên biết hiện tại ngươi đang làm trò hề đấy!” Ân Cốt cầm bầu rượu để bên cạnh mình, vươn chân đạp lên trên ngực của Mộ Dung Đức Âm.
“Tránh ra, đừng cản trở ta bơi.” Đức Âm đẩy chân của Ân Cốt ra, thật sự nằm trên đất bơi ngửa.
“Ngu ngốc, ở đây sao có thể bơi lội như vậy! Mộ Dung Đức Âm! Ngươi là tên ngu ngốc nhất thế gian!” Ân Cốt ngồi xổm xí một tiếng, sau đó nằm lên mặt đất nói: “Bơi là phải bơi như thế này!” Vì thế bắt đầu bơi tự do.
Hoàng đế lẫn Long Sách kinh hãi đến độ cằm muốn rớt xuống đất nhìn hai con ma men ở trong hành lang bắt đầu thi bơi lội với nhau.
Hồi sau, Đức Âm là người đầu tiên tỉnh rượu. Hắn sau khi tỉnh lại bình tĩnh không ngờ, nhìn Long Sách hỏi: “Ta ở trên hành lang bơi lội phải không?”
“Ừ, hơn nữa bơi rất tận hứng.” Long Sách vừa ăn điểm tâm vừa nói.
“Hừ, không sao cả, dù sao tao cũng đâu có tôn nghiêm gì.” Đức Âm tự biện hộ cho mình, rồi lập tức cười cười hiểm ác: “Ta nhớ rõ tên Ân Cốt kia cũng cùng ta thi bơi phải không?”
“Khụ, ta không nói gì hết đâu đấy.” Long Sách đáp. Loại chuyện này tốt nhất vẫn là không nên nhắc tới. Nếu chỉ có một mình Đức Âm say rượu thì hắn nhất định sẽ lấy chuyện đó ra làm trò cười hằng ngày, nhưng mà liên quan đến tiểu tình nhân của đương kim hoàng đế thì tốt nhất là cứ im đi.
Mà sau khi Ân Cốt tỉnh lại ngoại trừ đau đầu ra không nhớ được gì, hoàng đế kể lại Mộ Dung Đức Âm say rượu mà bơi trên hành lang làm cho y có vài phần đắc ý. Vì thế hoàn toàn không để ý đến cái đầu đau nhức vì say rượu của mình, lúc Mộ Dung Đức Âm ăn điểm tâm lập tức tiến tới cười châm biếm nhìn hắn.
“Ôi chà, giáo chủ, sớm an.” Mộ Dung Long Sách tựa vào khung cửa chào hỏi Ân Cốt.
“Mộ Dung Đức Âm, tối hôm qua ngươi thật thú vị.” Ân Cốt bỏ qua Long Sách, khóe miệng rộ lên nụ cười cao ngạo đầy châm biếm.
“Như nhau thôi.” Đức Âm cùng y bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy được tia lửa giao phóng từ mắt hai người, hai tên oan gia!
“Nếu để người trong thiên hạ biết được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nằm trên hành lang bơi, ta nghĩ sẽ trở thành chuyện cười cho nhà nhà lối xóm… Hahahaha…” Ân Cốt khoanh tay, cười như hồ ly giảo hoạt, rồi sau đó bắt đầu bla la blu lu các loại giả thiết về chuyện đó sẽ làm bẽ mặt Đức Âm, khiến người đời cười nhạo, vân vân và vân vân. Rốt cuộc, y lại bắt đầu trạng thái càm ràm.
Mộ Dung Đức Âm và Mộ Dung Long Sách trên mặt không chút tay đổi. Ai thèm để ý chứ? Dù sao cũng chẳng có người gặp qua Mộ Dung Đức Âm. Riêng đối với Đức Âm mà nói, hắn sớm thành thói quen bị huynh trưởng xuyên tạc thành nhược chịu công bố thiên hạ, thế nên,
Ai thèm để ý chứ?
Hoàng đế cũng đã sắp xếp trước, Mộ Dung huynh đệ cũng không lên tiếng nói lên sự thật của chuyện này để cho cao hứng một hồi. Y cao hứng rồi còn chủ động cho Mộ Dung Đức Âm dược giải rượu. Sau một giờ trước mặt Mộ Dung huynh đệ càm ràm, nội dung đơn giản chỉ là để nhục nhã Mộ Dung Đức Âm vân vân gì đó.
Có điều, Ân Cốt dù đắc ý nhưng chính mình lại cố tình lảng tránh một vấn đề. Da mặt của huynh đệ họ Mộ Dung là siêu cấp dày!!