Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 139: Chương 139: Cục cưng tẻ ngắt bị vạch trần trong nháy mắt




cục cưng tẻ ngắt bị vạch trần trong nháy mắt

Mộ Dung Long Sách cùng đại thần Phượng Vũ về tới trong phòng lớn, Phượng Vũ khoác áo khoác Long Sách cho hắn, lập tức quay lại góc sáng sủa, đưa lưng về phía mọi người đổi quần áo.

Long Sách buồn bực hỏi: ” Rốt cuộc đệ đệ của ta đi nơi nào?”

“Hắn lên Nguyệt Cung.” Đại thần Phượng Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Ngươi yên tâm, hắn không có việc gì.”

“Vì cái gì lại chọn Đức Âm?” Long Sách bám riết không tha hỏi.

“Bởi vì bộ dạng của hắn giống ta thôi!” Phượng Vũ đại thần rầm rì, “Đây là vinh quang và may mắn của ngươi mà, người phàm, đệ đệ của ngươi chính là có được dung mạo của Bổn thần.” “Thế nhưng bộ dạng giống nhau…” Long Sách nhỏ giọng than thở.

“Dù sao cũng phải mất mấy ngày ngươi cứ thoải mái đi, buông lỏng tinh thần, coi ta thành đệ đệ của ngươi là tốt rồi.” Chim ý nói, “Đệ đệ của ngươi ăn cái gì, ta sẽ ăn cái đó.”

“Quả nhiên là ăn hàng giống nhau.” Long Sách = =

【 mạnh mẽ chen vào, về cái quần cộc rộng của Phượng Vũ —————— Nghe nói về sau khi quay lại, cái trò khóc lóc om sòm lăn lộn của chim ú, Thượng Hi thật sự giúp tiểu công nhà mình chế tạo một cái quần cộc phòng cháy cực lớn.

Lại nói tiểu thụ nuông chiều tiểu công như vậy cũng thật sự hiếm thấy a!

Ban đêm trăng treo trên cao, hai bóng người lặng lẽ vào chỗ vắng vẻ không có người ở thiên giới, chim ú hiện ra chân thân, hóa ra thực thân đẹp lộng lẫy.

Đương nhiên, lần này chim ú thay đổi nguyên hình, chỉ vì mặc thử cái quần cộc phòng cháy cực bự này thôi.

Thượng Hi đem cái bọc siêu nặng trên lưng mình mở ra, một cái quần cộc màu hồng thật lớn đột nhiên bay ra, phượng hoàng lửa dùng cánh đem quần cộc khoác lên, cảm giác cũng không tệ lắm.

Vì thế hỏi Thượng Hi: “Thế nào, nhìn đẹp không?”

Thượng Hi trầm mặc một hồi lâu,

Rốt cục cũng bộc phát ra tràng cười điên cuồng khiến trời cũng kinh hoàng.

Thiết! Chim ú khinh thường mặc cái quần cộc đi tham gia buổi tụ họp của thần hỗn độn.

Vì thế, mấy ngày sau, có một con kỳ lân chỉ mặc mỗi cái quần cộc siêu bự màu vàng chạy băng băng vào trong hoa viên Hồ vương, để Hồ vương triển lãm sản phẩm mới của mình.

Hồ vương Tuyết Nhan nhìn nhìn, khuôn mặt lạnh lùng hơi hơi dãn ra, cuối cùng lại càng không thể vãn hồi, phát ra trận cười điên cuồng bừa bãi nhất từ khi lọt lòng tới nay.

Còn có cái gì buồn cười hơn cái này sao!! Kỳ lân mà lại mặc quần cộc!!

Kỳ lân hiển nhiên bị chọc giận, đột nhiên xông lên trước giơ chân lên, một cước đá Hồ vương đang cười đến phun trà ngã ra đất hóa thành một con chồn bạc xinh đẹp. Mặc dù Hồ vương là người yêu của hắn nhưng kỳ lân cũng không thể nhẫn nhịn được chớp nhoáng dùng móng vuốt kỳ lân chà đạp chà đạp cái bụng của Hồ Vương.

Cho ngươi cười này! Cho ngươi cười này! Tiếp tục cười thì để cho hồ ly ngươi mặc quần cộc!

Kỳ lân oán hận nghĩ.

Trên thực tế, còn có bạch long mặc quần cộc.

Chỉ có Long thần mặc quần cộc về nhà không có bị cười nhạo, bởi vì cha của hắn Lãnh Thanh Thanh cho rằng tất cả những thứ mà Tiểu Tịnh thích hết thảy đều là đồ tốt, cho nên vui sướng, phấn chấn, ngây ngất bắt tay vào làm cho chồn trắng nhà mình làm một cái, thuận tiện cũng làm cho mình một cái quần cộc bự, chính là khi hắn biến thành nguyên hình là rắn thì mới phát hiện,

Quần cộc gì gì đó! Căn bản loài rắn không có cách nào để mà mặc!!!

Lãnh Tịnh nói: “Ngươi tốt hơn là hãy làm một cái túi vừa dài vừa hẹp khoác lên đi!”

Lãnh Thanh Thanh T0T

Sau lại, trong buổi tụ họp của ba vị đại thần hỗn độn mặc quần cộc, Ảnh công tử im hơi lặng tiếng ngồi ở một bên uống trà. Hắn luôn thần không hay quỷ không biết xuất hiện ở hội trường, mặc dù đang ở trong thần điện của hỗn độn thần, thì Ảnh công tử đại diện cho bóng tối bị lệnh cấm không được phép xông vào điện thần ánh sáng, dù ở mỗi một nơi trên thiên giới thì Ảnh công tử cái mặt hàng không rõ nguồn gốc này bị liệt vào danh sách những thứ cảnh báo mức độ nguy hiểm cao tuyệt đối bị cấm tới gần vĩnh cửu.

Kỳ thật, Ảnh công tử chính là một người mờ mịt không rõ nguồn gốc một lòng theo đuổi phong nhã mà thôi.

Phượng Vũ thực nhàm chán tiến tới, hỏi Ảnh công tử: “Muốn thay đổi nguyên hình mặc quần cộc bự không?”

Ảnh công tử nhìn hắn một cái, nói: “Ta là hóa thân của sinh linh d*c niệm.”

“Vậy thì sao? Muốn có d*c niệm mặc quần cộc vào không?” Chim ú quyết chí thề không đẩy mạnh tiêu thụ không đi.

“Không cần, ngươi không nghe người ta nói sao, d*c niệm đều là trắng trợn.” Ảnh công tử lạnh nhạt nói.

Ba vị đại thần quần cộc: “… … Quần cộc sao lại thăng lên đến trình độ triết học rồi nhỉ?”

Chim ú = = mb ngươi có bản lĩnh thì bình thường cũng trần truồng đi a!

Mạnh mẽ chen vào chấm dứt 】

Về phần, Đức Âm nho nhỏ bị Thượng Hi một đường ôm tới Nguyệt Cung, để vua nguyệt tộc thẩm duyệt.

Đức Âm bước vào Nguyệt Cung, đã bị phong cảnh sao chổi thiên giới kia hấp dẫn, tới Nguyệt Cung tráng lệ huy hoàng hai con mắt lại càng không đủ dùng, ngơ ngác ngẩng đầu lên xem xét bốn phía. Thượng Hi ôm Đức Âm đứa nhỏ nhà quê mới lên tỉnh này, trước tiên đem hắn đưa về cung y thay quần áo, một đám tỳ nữ trên tiên giới lập tức vây quanh, đùa nghịch với tiểu Đức Âm một trận, rất nhanh thì đã mặc quần áo cho hắn hào quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên là một bé phượng hoàng nhỏ.

Mộ Dung Đức Âm dùng giọng non nớt hỏi: “Lo cơm không?”

Thượng Hi vẻ mặt hắc tuyến —— đây sao lại là một tên ăn hàng nữa a!!

“Có cơm ăn, còn có thịnh yến thiên giới chờ ngươi, chỉ cần thằng nhóc ngươi cứ ngoan ngoãn phối hợp!” Thượng Hi véo cái mặt của hắn nói.

“Thiên giới có lợn sữa nướng chứ? Ta muốn ăn sườn heo nướng!” Đức Âm nói.

“Chỉ có biết ăn thôi!” Thượng Hi vỗ cái ót Đức Âm.

Nói xong ôm hắn, đi gặp phụ hoàng.

Lại nói, lúc này đây đang tổ chức tiệc mừng thọ phụ hòang, không chỉ có Thượng Hi mang theo di nhân mã của Thiên thần cung đến đây chúc thọ, ngay cả cha của chim ú cũng lại đây. Mà nói đi nói lại thì bữa tiệc này gọi là buổi gặp gỡ cho hai tộc tiên gia lớn có cơ hội trao đổi gì chứ, thực tế chính là đến thăm ông lão kia, đồng thời nhìn cháu ngoại của bọn họ.

Nghe đâu trước đó, Thượng Hi vì lấy lòng cha, để cho cha hắn nhanh nhanh đem ngôi vị Nguyệt Hoàng truyền lại cho mình, thế là truyền ra tin tức giả Phượng Vũ mang thai, thế cho nên Phượng ba ba ba lần bốn lượt phái người qua bảo Phượng Vũ quay về Phượng tộc ở cữ, sau đó Phượng Vũ bị điều dưỡng rất là nhiều ngày, người hai nhà cùng nhau đồng lòng dốc sức thúc giục, cho nên Thượng Hi không còn cách nào khác, đành phải lại truyền ra tin tức Phượng Vũ sinh nở, kéo một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được Đức Âm Bảo bảo dâng lên trình diện.

Đức Âm cũng rất thành thật, ăn cây kẹo que tiên nữ thiên giới đưa cho hắn, an phận để Thượng Hi ôm đến trong tẩm cung phụ hoàng, chỉ thấy Thượng cha và Phượng cha đang ngồi cùng một chỗ, Thượng cha còn đang ở trước mặt Phượng cha dẻo miệng dính rịt lấy lòng mỹ nhân, trong lơ đãng Thượng Hi thế mà ôm đứa nhỏ tới rồi, cũng không gõ cửa, khiến cho nhóm cha giật nảy mình, Phượng cha lại càng xấu hổ đỏ mặt.

“Kêu ông nội.” Thượng Hi nói với Đức Âm.

Đức Âm máy móc kêu lên: “Ông nội, Phượng gia gia.”

Hai lão lập tức mặt mày hớn hở, sôi nổi đi tới bồng cháu —— này nào phải là cháu của các ngươi a! Rõ ràng chính là quái thai nhặt được ở nhà Mộ Dung.

“Cục cưng thiệt là ngoan ” Hai lão vuốt ve đầu Đức Âm, hỏi: “Thượng Hi, đặt tên cho cục cưng chưa hả?”

“Kêu Đức Âm.” Thượng Hi chẳng thèm suy nghĩ tên chi cho mệt.

“Tên rất hay!” Phượng cha vội vàng lấy ra phượng bội ngũ sắc mà bản thân treo ở bên hông, nhét vào trong tay Đức Âm. Khối Phượng bội này chính là chí bảo phượng tộc, bên trong tràn ngập hơi thở ôn hòa của phượng hoàng, có thể điều dưỡng thân thể, khép lại miệng vết thương, thậm chí có thể bù lại vết rách hồn phách, là chí bảo chữa thương cực kỳ trân quý.

Lúc trước bởi vì thân thể của Phượng cha không tốt, cho nên từ lúc hắn sinh ra liền đeo vật ấy, gần đây bởi vì có thần lực hỗn độn của Phượng Vũ bảo vệ cho nên thân thể của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, thấy cháu trai liền trực tiếp đem thánh vật này làm quà gặp mặt.

Thượng cha lại nóng nảy —— “Sở Ngạo, thân thể của ngươi không tốt, sao có thể đem vật hộ mạng tùy tiện cho đi!”

“Thế nhưng, đây là quà gặp mặt ta cho cục cưng!” Phượng cha thoạt nhìn như ôn nhu, nhưng tính cách rất khăng khăng cố chấp.

“Không cần tranh chấp, quà gặp mặt, chỉ cần có lòng là được, không cần phải cho đồ vật quý giá như vậy, dung túng thói quan sống phóng túng lớn lên không tốt. Dễ dàng làm hư trẻ nhỏ.” Đức Âm giọng non nớt lại vô cùng nghiêm túc cắn kẹo que nói.

A a a a a a a a! Rốt cuộc thì đây là đứa trẻ gì vậy trời! Giọng điệu cùng với cái ánh mắt nghiêm túc như ông cụ non kia là xảy ra chuyện gì!!

Nhất thời làm tất cả mọi người ở đây phát điên.

Đứa nhỏ này rốt cuộc giống ai a!!

Ở bên ngoài ngàn dặm, Ảnh công tử hắt hơi một cái.

“Cục cưng thật đúng là hiểu chuyện… Hi nhi, ngươi có phương pháp dạy dỗ.” Thượng cha hoà giải nói.

“Ta đã sớm nói, ta sẽ không để cho nguyệt tộc phải hổ thẹn, hừ, con ta nhất định sẽ trở thành thần hoàng tam giới anh minh nhất!” Thượng Hi tự phụ nói.

Lại nói này, sao lời nói này từ trong miệng một tiểu thụ nói ra, không hiểu sao lại có vài phần thê lương đắc ý vậy cà.

Đem Đức Âm giao cho Phượng cha ôm, rốt cục Thượng Hi cũng có cơ hội cùng mình cha thân nhà mình nói chuyện riêng.

“Phụ hoàng, hiện giờ ta đã có con nối dõi, người xem, ngôi vị nguyệt hoàng có thể lựa chọn người được rồi chứ!” Thượng Hi tiến tới, âm hiểm nói.

“Hừ, ngươi thằng nhóc này, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sống trên Nguyệt Cung, không biết mấy năm nay ngươi dốc binh luyện mã, tự xây dựng cái gì mà thần hoàng tam giới gì gì đó hay sao, lại làm ra hành vi hoang đường như xây cái tổ Thiên thần cung đó sao!

Nói cho ngươi biết, thượng đế sắp tiến hành thảo phạt với ngươi đó, vị trí này của ta đây dứt khoát không thể để lại cho kẻ phản nghịch như ngươi, dù có phải lập chiếu chỉ, ta cũng chỉ sẽ thừa nhận đứa cháu Đức Âm làm nguyệt hoàng kế nhiệm, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thượng cha cười lạnh nói.

“Gì! Ngươi không thể đem ngôi vị truyền cho thằng nhóc đó!” Thượng Hi cả kinh, này còn phải nói sao, Đức Âm căn bản chính là một đứa nhỏ tùy tiện ôm tới không chút quan hệ! Sao có thể cuốn vào trong vòng phân tranh của thiên giới! Hơn nữa thế nhưng lại cùng mình tranh vương vị! Cái này tuyệt đối không cho phép!

“Hừ, ngươi cái thằng nhóc này, ngay cả con mình cũng ghen tị! Kỳ cục!” Thượng cha đánh một cái vào đầuThượng Hi, mắng: “Còn có, từ nay về sau, Đức Âm do ta cùng Sở Ngạo nuôi nấng, hai người các ngươi ở Di Thiên thần cung tạo phản, không cần liên lụy đến đứa cháu của ta!”

Tại sao có thể như vậy!

Thượng Hi đột nhiên cảm thấy mọi việc hình như càng thêm hoàn cảnh phức tạp đau đầu.

Mà Phượng cha thì cười híp mắt ở một bên trên giường ôm Đức Âm, hỏi: “Cục cưng, chân thân của ngươi là phượng hoàng hay là tiên tử nguyệt tộc? Là tiểu phượng hoàng có thêm tiên khí nguyệt linh xinh đẹp, hay là tiểu tiên tử có thêm phượng linh hỏa tức xinh đẹp a?”

Đức Âm cắn kẹo que nói: “Gì cũng đều không phải.”

Phượng cha nghĩ là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng mà lại muốn biết hỗn hợp giữa Phượng Vũ cùng Thượng Hi sinh ra tột cùng là thành tiểu phượng hoàng kiểu cách thế nào, vì thế lén lút ngay tức thời ở trên cái trán phượng hoàng dùng linh tinh thạch để đánh giá, không ngờ trong phép mầu của linh tinh thạch, Phượng cha vậy mà thấy được một đoàn hắc ám hỗn độn, mà từ trong đoàn hỗn độn kia, một cỗ tuyệt vọng thật lớn gắt gao chiếm lấy hắn, khiến cho Phượng cha nhất thời té ngã xuống.

“SởNgạo!!” Thượng cha nghe thấy động tĩnh, vội vàng quay đầu, đã thấy Phượng cha thẳng tắp té xuống, hắn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng bước nhanh ôm lấy Phượng cha, chỉ thấy Phượng cha thở hổn hển mở to mắt, mỏng manh nói: “Hắn… Hắn là tập hợp của tuyệt vọng cùng chấp niệm… Hắn không phải là cháu của chúng ta… Thật đáng sợ… Tốt và xấu lẫn xộn…”

Đức Âm thì tiếp tục ngồi ở trên thảm sàn ăn kẹo que, một bộ phong độ đại tướng, giọng non nớt nói: “Yêu vốn là chấp niệm, các ngươi yêu nhau, không phải là không có chấp niệm sao, còn dựa vào đâu nói ta xấu xí? Hừ…”

Thượng cha lập tức rõ ràng vì sao lại thế này, giận tím mặt: “Thượng Hi ngươi đồ nghiệt tử độc ác này! Vậy mà dùng một cái hàng giả đến gạt chúng ta! Còn hại Sở Ngạo! Ngươi từ chỗ này tóm đến cái đồ yêu nghiệt như vậy!”

Thượng Hi thấy sự tình bại lộ, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, nếu bị phát hiện, ta cũng không thể nói gì hơn.”

“Mau giết đồ yêu nghiệt này ngay!” Thượng cha mệnh lệnh.

“Được, để đó ta tự giải quyết.” Thượng Hi vội vàng xách áo Đức Âm lên, xách hắn đi ra ngoài.

“Thật là một cục phiền toái!” Xách Đức Âm nho nhỏ lên, Thượng Hi bất mãn nói: “Làm sao ngươi chính là con cháu của Ảnh công tử hử! Hừ! Mệt cho ta còn tưởng rằng trên người ngươi có hơi thở của Phượng Vũ mới có bộ dạng giống hắn chứ! Thôi, ngươi cũng vô dụng, một lát tìm chim ú đưa ngươi trở về tốt lắm.”

“Ngươi không phải nói bao cơm sao?” Đức Âm không thuận theo không chịu buông tha nói.

“Ăn hàng! Còn muốn ăn cái gì mà ăn!” Thượng Hi = = vì thế đem Đức Âm giấu tới một chỗ hỗn tạp trên Nguyệt Cung, khóa cửa lại, còn bản thân mình thì đi xuống tìm Phượng Vũ.

Nhưng mà ổ khóa nho nhỏ đó há có thể vây khốn Đức Âm sao chứ? Thượng Hi lại sai lầm rồi, hắn quá coi thường Đức Âm cái kẻ chuyên này gây rắc rối này rồi. Đức Âm đứng lên, tay nhỏ bé vỗ một cái tức thì làm vỡ nát tấm ván cửa yếu ớt kia, sau đó chạy về phía phòng bếp thiên giới thiên đường ở trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.