Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc đi tới boong thuyền, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Ba mươi danh cao thủ thủ thế chuẩn bị, nhưng không một ai ra tay. Mộ Dung Đức Âm thật nhẹ nhàng đứng ở đầu thuyền hoàn toàn không có sát khí, thậm chí còn đưa lưng về phía họ. Nhưng dựa vào trực giác của cao thủ, ba mươi đều lựa chọn yên lặng chờ đợi. Không ai nói với họ Đức Âm lợi hại đến cỡ nào, đây chẳng qua là một loại trực giác, hoặc có thể nói là một loại linh cảm nguy hiểm không tên. Cũng chỉ có những cao thủ đứng đầu, thân kinh bách chiến mới có thể sở hữu được loại trực giác mẫn tuệ như vậy. Cao thủ sỡ dĩ được gọi là cao thủ không chỉ vì bọn họ giỏi về tấn công, mà còn là giỏi về bảo vệ tính mạng của mình.
Nhưng thành chủ đã có lệnh, không thể có trường hợp giằng co kiểu này mãi.
Thân là thống lĩnh sát thủ của ba mươi người, người cầm đầu rốt cục quyết định tấn công. Gã nắm chặt kiếm trong tay, cơ thể toàn thân buộc chặt. Ba mươi người ở đây đều là ý chí sắt đá, cho dù đối phương là một đứa trẻ sơ sinh tay không tấc sắt đi nữa bọn họ cũng sẽ không chút do dự giết chết.
Mộ Dung Đức Âm đột nhiên có động tác. Hắn tuyệt đối không thể cố ý được, cố ý ở ngay khoảng khắc đám sát thủ muốn động thủ liền nhún thân hình, phiêu dật tuyệt trần đứng lên trên đỉnh cột buồm cao mấy trượng. Khinh công phiêu lượng khiến bọn sát thủ không khỏi tán thưởng, quả nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ! Đầu gỗ của đỉnh cột buồm chỉ to bằng nắm tay, Mộ Dung Đức Âm lại thoải mái mà đứng. Thân thuyền có chút bập bềnh vì sóng lớn nhưng hắn lại đứng vững ở một vị trí như thế, như thể dính luôn trên đó.
Dù cho hắn đứng ở nơi cao như vậy trong đám sát thủ vẫn có những kẻ chuyên dùng sát khí, với khoảng cách đó vẫn có thể phóng ra ám khí trí mạng.
Mộ Dung Đức Âm đứng sừng sững ở trên cột buồm cao cao, lại không khác gì tự mình thành mục tiêu của kẻ khác, thật sự khiến cho người ta không hiểu được hành động của hắn.
Khi hắn đưa kiếm ra trước ngực, đám sát thủ trong bóng tối hơi khẩn trương. Có điều Đức Âm đứng trên cao như vậy, đến tuột cùng thì muốn làm gì đây? Mỗi người trong tay đều thủ sẵn ám khí, chuẩn bị phóng đi. Đột nhiên, Đức Âm dơ tay lên, ném đi vỏ kiếm, kiếm quang như sương, thân kiếm toát vỏ phát ra một tiếng thanh thúy, ngân vang một lúc mới dứt. Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái đặt tại mũi kiếm, cất cao giọng: “Muốn xem bản lĩnh của ta cần gì phải tạo ra thương vong. Tới đây, hãy cảm thụ nước sông mát rượi đi!”
Dứt lời, hắn lại nhảy cao lên, tay áo phần phật trong gió giống như tiên tử bay lên trời. Thế nhảy này cao đến mấy trượng, giữa không trung có thể quan sát mọi chuyện phía dưới. Nhìn thấy được những đợt sóng kéo dài bất tận, nhìn bao quát được toàn bộ con thuyền. Thân hình hắn giống như phi điểu.
Đức Âm khóe miệng hơi nhếch lên, người giãn ra, trường kiếm trong tay vung lên rồi chém xuống!! Kiếm thế như cầu vồng. Đám sát thủ tuy nhiên đều hiểu rõ, bạch sắc quang hồ kiếm quang kinh diễm như vậy, chỉ sợ kiếp này chưa từng thấy qua!!
Có điều, hắn rốt cuộc là đang nhắm vào cái gì!!! Bọn sát thủ đều ngưởng cổ nhìn Đức Âm đang ở không trung thật cao, khoảng cách như thế muốn nhắm ám khí cũng rất khó khăn, tại sao phải nhảy cao đến vậy!!!
Ngay sau động tác tay của Đức Âm, một đạo kiếm khí dày đặc như Thái Sơn áp đỉnh giáng xuống. Mọi người nhất thời cảm thấy hô hấp như ngừng lại, kiếm phong không khác gì bạo phong làm cho tóc áo của bọn họ bay lên! Thật sự khó có thể tin!!! Chỉ một chiêu kiếm có thể tạo ra uy lực như thế sao!!! Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy Đức Âm lăng không chém xuống một kiếm rồi lại vững vàng hạ xuống cột buồm, dương tay phóng trường kiếm găm chặt vào bong thuyền, khoanh tay mà đứng nói: “Chú ý, muốn nhảy sông hay muốn sống thì cứ việc nhảy sông mà sống. Còn nếu không biết bơi thì kiếm lấy một miếng gỗ ôm đi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy giữa tàu phát ra một tiếng nổ, lập tức chiến thuyền lớn kia bắt đầu kịch liệt lay động nứt ra, là bị một kiếm lúc nãy của hắn chặt đứt, chia làm hai nửa!!!!
Thuyền lớn hoa lệ không ngừng những tiếng gãy đứt rầm rầm, dần dần muốn lật úp. Mọi người đều bị chấn động mà hoảng sợ la ó. Vừa rồi đám Mộ Dung Long Sách ở trong sảnh thuyền, suy nghĩ Đức Âm đối địch kiểu gì. Long Sách thậm chí còn nghĩ ra một vài kế sách để viện trợ cho Đức Âm. Không ngờ một bá đạo kiếm khí đánh vào nóc nhà, trong khoảng khắc chấn động khắp nơi. Mọi người không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn đạo kiếm khí kia tàn phá bừa bãi. Nháy mắt cái bàn trước mắt họ gãy làm đôi, Ân Cốt và hoàng đế đều bị đánh bay. Kiếm khí kia cũng cực kì ảo diệu, lực đạo phân ra hai bên trái phải, kết quả Long Sách vẫn ngồi thật vững vàng ngồi trên ghế, lông tóc không chút tổn hại, không thể không nói là do Đức Âm cố tình. Mà Long Sách ngơ ngác ngồi một chỗ, còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự thay đổi đột ngột thì thân tàu ở trước mặt hắn gãy! Dưới chân của hắn chính là một nửa thân tàu bị gãy ngang, hắn sợ tới mức ngã xuống đất. Ngay lúc đó, thuyền lớn bắt đầu rung lắc dữ dội, đồ vật rơi vỡ, sắp lật úp!!!
——
Ngay trong lúc hỗn loạn, một nửa thân tàu vì Đức Âm đứng ở cột buồm lấy lực đạo mạnh mẽ áp chế ổn định lại, không đến mức lập úp. Có điều vị trí của Ân Cốt và hoàng đế lại là ở chỗ nguy hiểm nhất của nửa thân còn lại. Thân tàu đó mất đi cân bằng không ngừng lay động, nhất thời sẽ lật!!
Lúc này, một đạo thân ảnh bất phàm đột nhiên phiêu dật xuất hiện từ thân tàu gãy kia, đứng vững vàng ở đỉnh lầu các. Dáng người nọ thon dài cao ngất, phong tư tuấn dật, một thân kim văn hắc bào xa hoa, khuôn mặt hắn uy nghiêm tuyệt tình, khí độ ung dung, tuyệt không phải là người bình thường, nhất định là Tuyệt Ảnh thành chủ nổi danh thần bí!
Tuyệt Ảnh thành chủ cùng Đức Âm xa xa đối mặt. Sắc mặt y âm trầm nhìn Đức Âm nói: “Ngươi có biết chiến thuyền của ta bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực hay không?”
“Băng Tiễu Thành có thể chi ra.” Đức Âm thong dong nói.
“Ha ha, giỏi! Thật sự giỏi!” Tuyệt Ảnh thành chủ thét dài một tiếng vang vọng cửu thiên đủ để những người không có nội lực bị chấn trọng thương. Y thúc d*c thâm hậu nội lực trụ lại thân thuyền làm nó ổn định lại. Một con thuyền to lớn bị cắt làm đôi, lại ở dưới chân hai gã tuyệt thế cao nhân ổn định không lật úp. Tình huống này thật sự tạo thành một kỳ quan hy hữu!
“Mộ Dung Đức Âm! Ngươi làm cho ta phải kính trọng vài phần đấy!” Âm thanh thuần hậu của thành chủ vang vọng mặt sông. Hai đại cao nhân liền lấy phương pháp này mà bắt đầu buổi nói chuyện của những kẻ ứ phải người.
“Vinh hạnh của ta.” Mộ Dung Đức Âm cười nhẹ. Trong đêm mưa gió, nếu sông nước thật sự có thần linh thì nụ cười này đủ để câu động Hà Bá, làm nhật nguyệt vô quang.
Tuyệt Ảnh thành chủ nhìn hắn chăm chú, một lát sau rốt cục nói: “Ta chỉ hỏi ngươi. Ngươi chọn hợp tác với Tuyệt Ảnh thành, hay làm địch với cả thiên hạ?”
“Ha, lại là đe dọa sao?” Mộ Dung Đức Âm nói. Ánh mắt của hắn quét qua người Tuyệt Ảnh thành chủ một vòng, nói: “Dám đe dọa ta, ngươi có mấy phần nắm chắc được mạng sống?”
“Quá cuồng vọng rồi đó!” Tuyệt Ảnh thành chủ nắm tay siết chặt. Hắn từ trước đến nay thâm trầm thế nhưng lại dễ dàng bị thanh niên này chọc cho nổi giận!