tình cha nuôi cảm động trời đất
Hiên Viên Cực Ngọc ôm Đức Âm lên ngựa tự mình giục ngựa quay về kinh.
Bởi vì đường xá xa xôi, cho nên khi chạy đến cửa thành trời cũng đã sáng. Hiên Viên Cực Ngọc nghĩ đến tối qua mình sắp xếp thái giám bên người nói dối thông báo hôm nay thân thể hơi bệnh nhẹ không thể lên triều, dứt khoát ôm Đức Âm, cưỡi ngựa đi chậm rì rì dạo phố tốt lắm.
Hiên Viên Cực Ngọc là một vị thiếu niên rất đẹp, hơn nữa còn có Mộ Dung Đức Âm lại là cục cưng đệ nhất thiên hạ xinh xắn, hai người ngồi trên lưng ngựa, nhất thời trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người.
“Cục cưng, ngươi ên là gì a?” Hiên Viên Cực Ngọc trong lòng ôm cục cưng Đức Âm mềm mại ấm áp, thuận tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp kia hỏi.
“Đức Âm.” Cục cưng Đức Âm nói. “Ssao tên của ngươi lại giống y hệt tên cha ngươi?” Hiên Viên Cực Ngọc có chút kỳ quái, hắn còn muốn nói điều gì, nhưng đằng trước mặt chính là quán ăn lớn nhất nổi danh nhất kinh thành, hắn vội vàng ghìm ngựa, ôm cục cưng tiêu sái nhảy xuống, thì ra tiểu nhược thụ Hiên Viên Cực Ngọc vẫn có chút võ công, chẳng qua trước kia mỗi khi đối mặt với quỷ súc cặn bã công Mộ Dung Đức Âm, bởi vì khoảng cách chênh lệch thật sự quá lớn, cho nên chưa từng được chứng tỏ.
“Cục cưng chúng ta đi mua bánh bao Thập Lục Bảo nổi danh nhất ở đây ăn đi!” Giọng điệu của Hiên Viên Cực Ngọc hơi có vài phần đắc ý, ” Một cái bánh bao Thập Lục Bảo nơi này tận ba mươi lượng đâu, phải đặt mua trước ba tháng lận đó, ngày hôm qua cũng may là ta bảo Duệ thân vương nhường phiếu cho ta.”
Ngay lập tức hai mắt của Mộ Dung Đức Âm tỏa sáng —— vậy mà còn có nơi tốt thế này, huynh trưởng hình như chưa nói với hắn nha? 【 Mộ Dung Long Sách: ngu ngốc! Ta ở Băng Tiễu Thành mời đầu bếp làm bánh bao sẵn cho ngươi đều là ba mươi lượng hoàng kim một cái! 】
Vì thế hai người chen đến trước đài, chen giữa trong một đám quan lại quyền quý, Hiên Viên Cực Ngọc tiến đến hàng đầu, ra vẻ nhà giàu mới nổi trước mặt cục cưng nói: “Cho ta ba l*ng bánh bao!” Nào ngờ, một câu này của Hiên Viên Cực Ngọc, liền thu hút sự chú ý của rất nhiều đám thiếu gia địa vị cao quý chơi bời trăng hoa. Phải biết rằng, hiện nay ở kinh thành nam phong thịnh hành, các thiếu gia suồng sả lúc bình thường cũng thường xuyên bỡn cợt với các vị thiếu niên, không duyên cớ trồi ra một tên thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp như vậy, không khác gì việc thả một con cừu non vào giữa bầy sói mà.
Trong tầm mắt như lang như sói vồ mồi của đám người, Hiên Viên Cực Ngọc xách l*ng bánh bao cùng cục cưng, ngồi xuống trước một cái bàn.
“Cục cưng há mồm ” Hiên Viên Cực Ngọc múc một thìa cháo Bát Bảo, đưa đến trước mặt Đức Âm.
“A ” Đức Âm phối hợp há to mồm, vui sướng, phấn chấn, ngây ngất hưởng thụ Cực Ngọc hầu hạ.
Thật tốt, thích muốn chết! Hiên Viên Cực Ngọc mắt nhỏ nổ đôm đốm.
“Tiểu Ngọc a, ” Cục cưng Đức Âm cầm lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Con mèo Tiểu Bạch nhà ngươi là ta ôm đi đó há! Có điều ngươi đãi ta ăn bánh bao, ta có thể đem Tiểu Bạch trả lại cho ngươi.”
“Gì?” Cực Ngọc gần như đã quên chuyện con mèo Tiểu Bạch kia rồi, nhưng mà rất chi là để ý đến xưng hô của Đức Âm, “Cục cưng, ngươi phải kêu ta là ca ca, không nên gọi ta là Tiểu Ngọc!”
“Chính là ngươi chính là Tiểu Ngọc.” Tiểu Đức Âm lè lưỡi l**m l**m nước canh, “Ta lớn hơn ngươi đó nhé.”
“Cục cưng ngốc này, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Ta hai mươi tuổi.” Đức Âm cục cưng giọng non nớt trả lời, xem ra Đức Âm cục cưng vẫn giữ trí nhớ của Đức Âm trưởng thành, bất quá tính tình vẫn y như đứa bé năm tuổi thôi.
“Thật là cục cưng khờ mà! Cha ngươi khẳng định không có dạy dỗ ngươi nên người đây mà, hừ, cái thứ người thối nát này làm sao mà có thể trút bớt thời gian giáo d*c đứa nhỏ đây? Mỗi ngày trong đầu luôn toan tính làm sao để đoạt thiên hạ gì gì đó…” Cực Ngọc bất mãn than thở.
Mà Đức Âm thì chỉ lo bẹp bẹp ăn bánh bao.
Một gã thiếu gia nhà giàu đột nhiên dùng cây quạt gõ bả vai Cực Ngọc, Cực Ngọc xoay người, thấy vẻ mặt gã thiếu gia kia cười rất xấu xa nói: “Tiểu mỹ nhân, có hứng thú ăn bánh bao cùng đại gia không?”
“Cút ngay.” Hiên Viên Cực Ngọc lạnh lùng nói, “Đừng có để cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!”
“Không biết điều!” Gã thiếu gia tức thì lộ nguyên hình, vươn tay phải qua túm lấy cổ tay củaCực Ngọc, lại bị Cực Ngọc trở tay đẩy ra, nhất thời bị quăng ngã như chó gặm phân.
“Tiểu Ngọc rất lợi hại!” Đức Âm cục cưng vỗ tay.
“Ngươi dám đánh ngã ta! Ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Gã thiếu gia chật vật đứng lên, lập tức bỏ lại một câu ngoan ác rồi nhanh chóng rời khỏi.
Hiên Viên Cực Ngọc hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục ăn bánh bao, cho rằng có thể hù dọa tên đăng đồ tử này, không ngờ lại bị người chụp bả vai! 【tố chất của công phong lưu vốn đều rất thấp! 】
“Ai?!” Cực Ngọc hung ác quay đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Chẳng ngờ lần này vỗ bả vai hắn không ngờ là một người nam tử mặc bộ hoa phục màu đen, một thân không thể che hết khí phách bừa bãi khôi ngô tuấn tú, ẩn chứa hơi thở của một vị cường công chính nghĩa cùng bá đạo, nội công người này thâm hậu, trong nháy mắt đã điểm các đại huyệt đạo trên người Hiên Viên Cực Ngọc, phong trụ võ công của hắn!
Hiên Viên Cực Ngọc cấp bậc nhược th堮ày, quả nhiên rất dễ dàng gặp phải thiên địch!
“Mỹ nhân, ta là Long Tuyệt Thiên, vừa ý ngươi.” Nam tử gợi cằm Hiên Viên Cực Ngọc lên, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá hắn, Hiên Viên Cực Ngọc không thể động đậy, trước công chúng đành phó mặc cho nam tử trêu chọc, thật muốn tự sát quá đi mà!!
“Long Tuyệt Thiên! Chính là người đứng đầu Long Đồ các nổi danh trên giang hồ đó!” Trong đám người nhất thời vang lên một trận kinh hô, mọi người đồng loạt lui bước nhường đường.
Một đoạn tình ngược luyến giai thoại giữa đế vương thụ cùng bá chủ cường công giang hồ sắp sửa nảy sinh a!! Mọi người ánh mắt lòe lòe nhìn chăm chú tập trung để chứng kiến giờ phút có tính lịch sử phát sinh!
Ngay trong lúc môi Long Tuyệt Thiên cách đôi môi Hiên Viên Cực Ngọc càng ngày càng gần thì Đức Âm cục cưng rốt cục cũng bạo phát!!
“Khốn kiếp!! Im lặng hết đi để người ta ăn bao bao!!” Tiểu Đức Âm đột nhiên bùng nổ, lật nhào cái bàn—— chỉ thấy một màn bi kịch đã xảy ra, đột nhiên vị Long Tuyệt Thiên cường đại mị hoặc không chút đề phòng đã bị cái bàn mang theo cỗ lực đạo mạnh mẽ tràn ngập đập tới, cả người bay xéo ra ngoài ——— xác thật đã bay ra ngoài!
Nhất thời, bầu không khí ồn ào hết thảy đều an tĩnh lại.
Hiên Viên Cực Ngọc cứng ngắc giật giật cần cổ, nhìn vẻ mặt vô tội đáng yêu của cục cưng.
Quả nhiên là con của Mộ Dung Đức Âm = =
Vùng núi nơi biên thùy phủ đầy truyết trắng. Thượng Hi vẻ mặt âm trầm tìm được Phượng Vũ rồi.
“Thượng Hi, Đức Âm đâu?” Phượng Vũ lặng lẽ chạy ra ngoài, gặp Thượng Hi.
“Bị phụ hoàng bắt… Giết…” Thượng Hi sắc mặt khó coi nói, “Ta vốn muốn đem hắn khóa ở trong phòng, không ngờ chính hắn trộm chạy ra ngoài, lúc xảy ra sự cố thì ta còn đang ở nửa đường, chạy trở về thì lại nhìn thấy Đức Âm đã bị phụ hoàng dùng sét đánh hồn tan phách lạc bị hủy…”
Chim ú ngay lập tức bị sụp đổ.
“A a a a a a! Ta làm sao ăn nói với Long Sách bây giờ!” Chim ú túm tóc của mình.
“Ngươi cùng thằng nhóc Long Sách đó rốt cuộc có gian tình gì hả! Thế mà dùng loại khẩu khí này!” Thượng Hi đột nhiên nổi lòng ghen tị.
“Thiết! Bây giờ không phải là lúc ghen tuông! Mang ta tới hiện trường xem xét, ta nghĩ cách cứu cho được Đức Âm.” Phượng Vũ nói, “Cha ngươi làm sao vậy? Cơn tức lại lớn như vậy!”
“Còn không phải Phượng cha mảnh mai kia của ngươi nhìn ra Đức Âm là hậu duệ của Ảnh công tử sao, lúc này mới gặp họa!” Thượng Hi ôm tay nói.
Chim ú nghĩ nghĩ, nói: “Phải nghĩ biện pháp để cho Nhị lão hiểu và bỏ qua chúng ta, ngươi chờ một chút, ta muốn đi tìm Mộ Dung Long Sách.”
“Tìm hắn làm gì! Ngươi quả nhiên vừa ý hắn!” Thượng Hi kêu to.
“Bụng dạ ngươi sao mà hẹp hòi nhỏ nhen quá vậy! Long Sách là đại sư chuyện khổ bi kịch ngược tâm, tìm hắn giúp chúng ta biên soạn vở kịch thuyết phục Nhị lão!” Chim ý chọt chọt Thượng Hi.
Vì thế hai vị đại thần đem Long Sách đang ở trong phòng quay lưng về hướng đống lửa, khoác mền tưởng niệm Đức Âm túm đi ra.
Không ngờ theo ra tới còn có Ân Cốt cùng hoàng đế. Hai người kia chủ yếu theo đuôi là để xem náo nhiệt.
Thượng Hi cùng chim ú cũng không kiêng dè, tóm tắt rút những điểm mấu chốt thuật lại cả quá trình bọn họ thực hiện việc bắt cóc, làm cho cả đám người hoàng đế nghe mà sửng sốt không thôi, cũng nhờ Long Sách hỗ trợ viết một mẫu chuyện khổ, đả động hai người Phượng cha và Thượng cha sau này không cần khó xử Đức Âm.
Long Sách = = nói: ” Các ngươi hai cái tên đại thần không khuôn phép này, nói không giữ lời! Lại đem cục cưng của ta bỏ lại ở thiên giới!! Được rồi! Nhưng mà ta muốn gặp được Đức Âm mới có giao tập chuyện khổ cho các ngươi!”
Phượng Vũ thề thốt sắt son: “Ngươi yên tâm đi, ta đây phải đi mang Đức Âm trở về.”
Ân Cốt cùng hoàng đế thì ào ào cười rộ lên: “Mấy người các ngươi giả người giả thần làm làm cái quỷ gì! Còn thiên giới còn Nguyệt Cung gì nữa chứ, buồn cười chết người!!”
Vì thế Phượng Vũ không phục bắt đầu làm trò trước mặt hai người lại triển lãm chân thân phượng hoàng lửa thần tích!! Không tiếc bị Long Sách thượng hạng kia nhìn hết sạch bách…
Ân Cốt cùng hoàng đế hoàn toàn chấn kinh rồi, ước chừng đứng sững sừng nửa canh giờ cũng chưa phục hồi lại tinh thần, quả nhiên, vẫn là Long Sách tương đối bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc này Phượng Vũ cùng Thượng Hi cùng nhau trộm trở lại chỗ hiện trường giết người tại Nguyệt Cung điều tra vụ án mạng, đảo qua đảo lại chỗ cái hố to mà Thượng cha bổ ra nhìn mấy vòng, bày ra phong thái quyền uy ngắt lời nói: “Đức Âm không chết, trước khi sét đánh tới thì hắn đã bị người mang đi.”
“Ai mà có khả năng làm việc này? Có thể dưới mắt cha ta đang bổ sét xuống mà cứu được người?” Thượng Hi nhắm mắt suy tư một lát, “Chẳng lẽ là Lãnh Tịnh, hay là Tiêu Kỳ?”
“Theo hơi thở lưu lại trong khí quyển tại hiện trường thì xem ra là Ảnh công tử.” Phượng Vũ nói, “Quả nhiên, hắn vẫn là thanh Đức Âm.”
“Lại là cái tên kia.” Thượng Hi nghĩ đến Ảnh công tử một thân hơi thở mang điềm xấu đã cảm thấy đau đầu, “Vậy đi tìm hắn, hỏi hắn Đức Âm chạy đi đâu.”
Mà giờ phút này Ảnh công tử đang quay trở lại hoàng cung Hiên Viên hoàng triều, tìm tới chỗ Hiên Viên Cực Ngọc rồi.
Mấy ngày nay Hiên Viên Cực Ngọc dưới sự giựt giây của Đức Âm cục cưng, cùng cục cưng Đức Âm ngâm suối nước nóng, ăn mỹ thực, chơi tạt nước, trượt tuyết, leo cây móc tổ chim, tháng ngày cực kỳ vui vẻ. Thậm chí hắn nghĩ, dứt khoát đem cục cưng nuôi lớn, sau này không bao giờ trả lại cho Mộ Dung Đức Âm nữa, cũng chính là trả thù Mộ Dung Đức Âm!
Vì thế không khỏi bổ não tình cảnh mấy chục năm sau, cục cưng lớn lên thấy Đức Âm khi dễ mình, một đao đâm thẳng tới Đức Âm quỷ súc cặn bã—— trút giận là trút giận, chính là đối với cục cưng mà nói, để cho hắn chính tay đâm cha ruột của mình, mà mình chính là người đứng ở phía sau màn đạo diễn mọi âm mưu của tất cả chuyện này, có phải rất hèn hạ hay không?
Sau này khi cục cưng biết được sự thật, có oán hận mình hay không? Sau đó cũng y hệt như cha của hắn, tra tấn mình báo thù lại? Nếu thật là như vậy, hết thảy đều là do gây tội thì phải chịu tội, cục cưng cùng Đức Âm không giống nhau, là mình chính tay đem cục cưng đẩy vào vực sâu thù hận, hắn tình nguyện để cục cưng ngược đãi…
Vì thế lúc đó đang ở trên cành cây đào tổ chim, Cực Ngọc nhịn không được chìm vào trong màn chuyện khổ, không để ý từ trên cây rơi xuống, may mắn được Ảnh công tử tiếp được.
“Là ngươi!” Hiên Viên Cực Ngọc nằm ở trong lòng Ảnh công tử kinh hô.
“Ta tới nói cho ngươi biết, ta muốn mang đi đứa nhỏ ngày ấy gửi nhờ ở chỗ ngươi.” Ảnh công tử thản nhiên nói.
“Không cần!!” Vì cái gì! Vì cái gì trời cao đối đãi tàn nhẫn với Hiên Viên Cực Ngọc hắn như vậy chứ! Thật vất vả hắn mới cùng cục cưng xây dựng lên tình cảm cha con sâu nặng, thề cả đời bảo hộ cục cưng, thế nhưng người này tàn nhẫn muốn tách hắn và cục cưng ra! Hết thảy chuyện này nhất định chính là do một tay ác ma Mộ Dung Đức Âm kia tạo thành! Hết thảy đều là gian kế mà hắn bày ra nhằm tra tấn mình!!
Tức thì trên mặt Hiên Viên Cực Ngọc tích tích nước mắt sợi mì.