Ác Lang Giường Bạn

Chương 3: Chương 3




Sau khi tan ca, Vu Tâm Lăng mời Đinh Nhã Viện đi ăn cơm, ngoại trừ vài ngày trước cô đáp ứng phải mời cô ấy đi ăn cơm, Đinh Nhã Viện cũng nói có việc muốn nói với cô.

Hai người đi vào một quán trà quen thuộc, sau khi ăn cơm xong, Vu Tâm Lăng hỏi: "Nhã viện, cậu có chuyện gì muốn nói với mình?" Vì sao ở công ty không thể nói được?

"Mình hỏi cậu, cậu thật sự rất thích Hạ Tuấn Bình sao?"

"Không phải chuyện này cậu cũng đã sớm biết rồi sao?"

"Cậu rốt cuộc thích tên kia ở điểm gì?"

Thích anh vì cái gì? vẻ mặt của Vu Tâm Lăng thật sự đang nghĩ vấn đề này.

Cô thừa nhận ngay từ đầu có chút sợ anh, tuy rằng anh đối xử với cô không tồi, nhưng lại thường xuyên kinh dễ cô, nhưng sau khi anh đi Mĩ du học, không biết vì cái gì, cô thỉnh thoảng lại nhớ tới anh, nghĩ đến anh kỳ thật đối xử với cô tốt lắm, chính là cuối cùng anh cắn môi của cô, làm cho cô rất đau.

Lúc ấy cô còn tưởng rằng do anh chán ghét cô, bởi vậy năm thứ 2 khi anh trở về tìm cô, cô mới kinh sợ đến như vậy, nhưng là trừ lần đó ra, côkỳ thật cũng cảm thấy rất vui sướng, bởi vì anh không có quên cô, tuy rằng đối với cô vẫn hung dữ như cũ.

Về sau mỗi lần nhìn thấy anh, tim cô đều đập nhanh hơn, khi đó mới hiểu được, chính mình vì sao lại thích anh, nhưng đến tột cùng thích anh lúc nào thì cô không nói được thời gian đích xác.

Càng xác định được bản thân thật sự thực sự thích Tuấn, đó là khi anh quay về Đài Loan công tác, hai người càng chặt chẽ lui tới, mỗi khi phải tách ra, trong lòng cô liền xuất hiện cảm giác mãnh liệt không muốn, khi đó cô biết bản thân đã yêu thương anh đến nỗi không thể tự kiềm chế.

Song có lẽ nhiều năm qua giống như Nhã viện hỏi, cô cùng Tuấn như thế được coi là cái gì? Cô cũng không biết, trừ bỏ ở mùa hè năm cô thi đại học đấy, anh nói anh là bạn trai của cô, về sau, Tuấn vốn không có nói lại những lời như thế.

Chính là mọi việc cứ như thế, thậm chí Tuấn cũng chưa từng nói qua là anh thích cô, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh cũng thích cô.

Chỉ là, Nhã Viện vì cái gì mà đột nhiên lại hỏi cô vấn đề này?

"Nhã viện, vì sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì mình hy vọng cậu có thể cắt đứt với Hạ Tuấn Bình." Nghĩ đến bạn tốt bị tên ác lang kia khi dễ mười năm, còn không có danh không có phận, cô liền cảm thấy không chấp nhận được.

Vu Tâm Lăng sợ run lên," Vì cái gì?"

"Hạ Tuấn Bình cũng chưa nói cái gì với cậu sao?"

"Uh?"

"Để mình nói thẳng nhé, Hạ Tuấn Bình sắp kết hôn."

"Tuấn Bình phải kết hôn?" Vu Tâm Lăng giật mình, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ run rẩy: "Nhã viện, cậu đang nói giỡn sao? Bởi vì mình không hề nghe đến chuyện anh ý muốn kết hôn......"

"Trách không được anh ta lại yêu cầu kết giao với cậu mà lại không được công khai, thì ra là anh đã sớm tính toán để lấy thiên kim tiểu thư." Đinh Nhã Viện vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một quyển tạp chí, sau đó đưa tới trước mặt bạn tốt: "Đây là tạp trí phát hành hôm trước, trên trang bì viết nhà bọn họ sắp sửa cùng với con rồng của ngành thực phẩm làm đám hỏi."

Tuấn phải kết hôn? Đây là sự thật chăng? Ngón tay Vu Tâm Lăng run rẩy mà mở quyển tạp chí, nhìn đến tiêu đề trên trang bìa cùng bài báo, trong nháy mắt, cô cảm thấy khó có thể hô hấp được.

Nhìn thấy bộ dáng chịu đả kích rất lớn của cô, Đinh Nhã Viện cảm thấy chính mình vài năm trước đây nên can ngăn sớm, ít nhất lúc đấy bạn tốt còn không có thực sự thích Hạ Tuấn Bình, bọn họ sẽ chấm dứt tất cả mọi quan hệ: "Trên Tạp chí viết cha đã chứng thật tin tức đứa con sắp sửa kết hôn, hơn nữa cha anh ta còn rất vui sướng vì đứa con lớn nhất đã cưới được vợ môn đăng hộ đối là con gái một của con rồng trong ngành thực phẩm, còn nói bọn họ rất xứng đôi."

Vu Tâm Lăng nhìn tạp chí. Tuấn thật sự phải cùng thiên kim tiểu thư của thực phẩm Long Hoa kết hôn, phải không? Cô cảm thấy đầu mình như là sắp nổ tung, bắt đầu có điểm mờ mịt.

"Tâm lăng, cậu không sao chứ?" Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, chính là cho dù hiện tại mình không nói với cô, thì về sau cô vẫn sẽ biết, hơn nữa dù sao so với ngày kết hôn của tên Hạ Tuấn Bình hỗn đản kia cô mới biết được thì tốt hơn rất nhiều.

"Mình...... Chắc là không có việc gì." Chắc là? Bởi vì đầu cô trống rỗng, cho nên cô không thể cảm giác được tâm tình của bản thân đến tột cùng là tốt hay là rất tệ.

"Hạ Tuấn Bình thật sự rất xấu xa, không muốn lấy cậu thì cũng đừng quấn lấy cậu lâu như vậy."

"Nhã Viện, kỳ thật mình cũng không nghĩ tới sẽ gả cho Tuấn Bình."

Cô thật sự cũng không nghĩ tới, hiện tại ngẫm lại, bọn họ đều đã ở cùng nhau mười năm, cô vì sao lại không nghĩ tới việc này? Có lẽ ở trong tiềm thức của cô, cô đã sớm biết thân phận địa vị bất đồng của bọn họ, tương lai có thể được ở cùng một chỗ là rất thấp, bởi vậy không muốn suy nghĩ.

Hơn nữa, anh cho tới bây giờ cũng chưa hề nói thích cô, cô cũng nghĩ bọn họ cứ thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ, đương nhiên không có nhắc tới chuyện về sau.

"Tâm Lăng, cậu dự định làm như thế nào?"

"Mình không biết." Lòng cô rối loạn: "Khó trách được mình lại cảm thấy gần đây tâm tình anh ấy không được tốt, có lẽ anh ấy không biết phải nói với mình như thế nào? Ở chung mười năm, ít nhiều mình cũng hiểu được cá tính của anh ấy, anh ấy không phải người vô tình." Mấy ngày hôm trước bọn họ thậm chí còn ôm nhiệt tình.

"Tâm Lăng, cậu hãy tỉnh táo lại đi, anh ta sẽ phải kết hôn, cậu còn muốn thay anh ta nói chuyện?" Đinh Nhã Viện đưa tay ra chỉ vào tạp chí, "Phóng viên hỏi cha anh ta, Hạ Tuấn Bình có phải cùng thiên kim của công ty thực phẩm Long Hoa kết hôn hay không, ý tứ hàm xúc bảo anh về sau sẽ là người nối nghiệp tập đoàn, cha anh không có phủ nhận, từ điểm đó nhìn ra, anh ta là vì tiền đồ của bản thân nên phải cùng thiên kim của Long Hoa kết hôn."

Là như thế này sao? Hiểu biết của cô đối với Tuấn, hẳn là không phải người như thế......

"Nhã viện, thực xin lỗi, mình cảm thấy đầu hơi choáng váng, mình muốn đi về trước."

"Được, chúng ta trở về, cậu hãy về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Mặc dù Đinh Nhã Viện còn muốn nói lời an ủi một chút, nhưng nhìn đến sắc mặt khó coi của bạn tốt, cô quyết định vẫn là trước để cho cô về nhà nghỉ ngơi, khi khác sẽ nói sau.

"Mẹ, con đã trở về."

Vu Tâm Lăng ngây ngốc về đến nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách , cô miễn cưỡng chống đỡ mà tươi cười một chút.

Trương Anh Tuyết vừa thấy con gái trở về lúc này lại có điểm buồn bực. không phải cô nói phải cùng Nhã Viện đi ăn cơm sao? Như sao sớm như vậy đã trở lại? "Sao lúc nãy đi ra khỏi nhà chưa cùng Nhã Viện ăn cơm sao?"

"Có, chỉ là con hơi đau đầu, cho nên chúng con ăn xong rồi về luôn.

"Đau đầu?" Trương Anh Tuyết khẩn trương hỏi con gái ngồi xuống, "Con làm sao lại không thoải mái? Muốn đi khám bác sỹ hay không?"

"Mẹ, mẹ không cần khẩn trương, con không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Vu Tâm Lăng nở nụ cười, bởi vì cô không muốn mẹ vì nàng mà lo lắng.

"Con phải chăm sóc bản thân cho tốt vào." Trương Anh Tuyết vuốt mặt con gái, rất may mắn mình có được một đứa con gái ngoan ngoãn từ nhỏ.

"Con đã biết, con thật sự không có việc gì." Chỉ là có chút mệt, đầu có chút mê man, còn có, ngực từ nãy tới giờ vẫn nhói đau.

"Đúng rồi, có chuyện mẹ định ngày mai sẽ nói với con, nhưng con đã ở đây thì hiện tại mẹ cũng nói luôn".

"Mẹ, mẹ muốn nói với con chuyện gì?"

" Lăng lăng, con thành thật nói cho mẹ, con hiện tại đã có bạn trai chưa?" Bởi vì cô rất thường xuyên đến nhà Nhã Viện ngủ, bởi vậy có đôi khi bà nghi ngờ con gái kỳ thật có bạn trai, chỉ là không nói, thừa dịp cơ hội này bà muốn hỏi cho rõ ràng.

Vu Tâm Lăng trở nên khẩn trương: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi con chuyện này?"

" on cũng đến tuổi nên có bạn trai rồi không phải sao? Mẹ đang suy nghĩ, nếu được hôm nào mang về cho mẹ xem xét một chút, nếu không phải sự thật, thì mẹ nghĩ muốn giới thiệu một người cũng không tồi cho con làm quen, cho nên con phải thành thật trả lời mẹ."

"Con......" Vu Tâm Lăng phun ra rồi lại nuốt vào. Tuấn vẫn là bạn trai của cô sao? Nàng không biết, bởi vì anh sẽ phải kết hôn với người khác....

Nghĩ đến đây, lòng của cô lại bắt đầu đau.

Trương Anh Tuyết không nghĩ tới con gái lại không thể trả lời được ngay, vì thế liên tưởng đến mặt không tốt: "Lăng lăng, chẳng lẽ con thật sự có bạn trai? Hơn nữa đối tượng là người không thể tiết lộ?"

"Con không có bạn trai." Nhìn thấy mẹ vẻ mặt lo lắng, Vu Tâm Lăng vội vàng lắc đầu.

"Đó là...... Có thích một người đàn ông?" Phụ nữ mà thích đàn ông cũng là rất bình thường.

"Đúng, con có thích một người." Cô gật đầu thừa nhận: "Chỉ là, con cùng Tuấn...... con là thích người kia, nhưng con cùng anh ấy không có khả năng ở cùng một chỗ."

"Vì cái gì?"

Vu Tâm Lăng không biết phải giải thích với mẹ về quan hệ của cô cùng với Hạ Tuấn Bình như thế nào. Trước kia cũng không nói gì, hiện tại nói cũng rất phức tạp, hơn nữa hình như nói cũng không quan trọng nữa, bởi vì anh phải kết hôn, nói không chừng lại làm cho mẹ lo lắng hơn?

Trương Anh Tuyết nhìn con gái cúi đầu trầm mặc không nói, không khỏi cảm thấy lo lắng cho con. Lăng lăng thoạt nhìn rất thích người kia, nhưng không thể ở một chỗ nguyên nhân là cái gì? Hay là đối phương đã có bạn gái, hay là đã kết hôn? Nhìn ra được Lăng Lăng không muốn nói.

Lăng lăng là con gái của bà, hơn nữa là một mình bà tự tay nuôi lớn, nó có bao nhiêu nhu thuận thì bà người mẹ này của nó biết rõ nên bà tin tưởng con gái tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì để cho bà người mẹ này thương tâm nhưng chỉ sợ, nó đơn thuần nhu thuận lại bị người ta lừa gạt.

Bà kéo tay con gái qua: "Con không muốn nói, mẹ cũng sẽ không hỏi lại, nhưng hy vọng con có thể đáp ứng mẹ một việc, mặc kệ đối tượng con lựa chọn điều kiện như thế nào, mẹ đều có thể chấp nhận, chỉ cần các con yêu thương nhau là tốt rồi, nhưng mà không cần làm người thứ ba ở bên ngoài, con có thể đáp ứng mẹ không?" Bởi vì cô không muốn nhìn thấy tương lai con gái sẽ bị ủy khuất gì.

Vu Tâm Lăng nhìn mẹ, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không làm như vậy."

"Uh, mẹ tin tưởng con." Con gái rất quái lạ, bởi vậy bà lựa chọn tin tưởng con mình: "Con cùng người mình thích không có khả năng ở bên nhau, như vậy bằng hữu của mẹ giới thiệu người trẻ tuổi kia gặp mặt được không? Mẹ cũng đã gặp qua người đấy, là người rất nhã nhặn".

"Con......" Nàng hiện tại không có tâm tình gì để đi thân cận.

"Đi làm quen một chút, mọi người đều là bạn bè, không có vấn đề gì." Trương Anh Tuyết nhìn thấy con gái do dự, chính là nếu nhất định không có kết quả gì, bà hy vọng con giá nhận ra được một chút, làm quen với một vài người đàn ông khác.

Nhìn thấy con gái không nói gì, bà cũng không buông tha cho.

"Lăng lăng, đừng để mẹ lo lắng chuyện của con, được không? Đi gặp mặt một chút, cho dù không thích."

Không hiểu Tuấn mà biết chuyện cô đi gặp mặt thì sẽ thế nào? Nhất định sẽ rất tức giận! Nghĩ đến bản thân còn lo lắng đến tâm trạng của anh, Vu Tâm Lăng liền cảm thấy mình thực sự quá đáng buồn, có phải giống như Nhã Viện nói, cô thật sự rất ngốc hay không?

"Vâng, con đã biết." Cô cuối cùng gật đầu đồng ý.

Hơn hai giờ buổi chiều, Hạ Chính Đức đi vào phòng làm việc của con trai trưởng.

Thân là tổng tài của tập đoàn, ông năm nay sáu mươi lăm tuổi, một đầu tóc trắng xám, trên trán kia là đôi lông mày thô rậm, làm cho biểu tình nghiêm túc của ông kiên cường hơn giống như tính cách của ông.

"Nghe nói con cùng ông chủ Đức Lợi ký hợp đồng, là thật sao?" Đức Lợi là công ty sản xuất đồ da, bởi vì ông chủ đầu tư quá độ, làm cho tài chính công ty nghiêm trọng không đủ, đành phải đóng cửa, ông không biết đứa con này mua loại xí nghiệp nhỏ này làm cái gì?

"Đúng vậy." Buổi sáng mới ký khế ước.

"Con hẳn phải biết công ty nhỏ kia đang mắc nợ bao nhiêu đi?" Tuy rằng Đức Lợi trước kia rất có danh tiếng, nhưng hiện nay ai cũng biết, trên thị trường căn bản là không ai muốn mua công ty kia.

"Chuyện này đương nhiên, trước khi mua nó, con đã từng đánh giá qua." Hạ Tuấn Bình bình tĩnh trả lời: "Tuy rằng trước mắt Đức Lợi đang mắc nợ, nhưng con đã tự mình đi xem nhà xưởng máy móc thiết bị, đều coi như mới mẻ độc đáo, không vượt qua mười năm, mà chỉ có vài năm mà thôi, tương lai ít nhất còn có thể vận hành được hơn hai mươi năm, nhưng nếu chúng ta mua hoàn toàn thiết bị mới, tiêu phí ít nhất là gấp ba số nợ mà Đức lợi mắc phải, nói sau, nếu mua Đức Lợi, chúng ta lập tức là có thể sản xuất được các loại da, không cần chờ hai năm sau mới khởi công."

Nghe đứa con cả phân tích như vậy, Hạ Chính Đức cảm thấy có lý, sở dĩ ý tưởng sẽ có bất đồng, vì ngay cả những người khác cũng không có đến tận nhà xưởng mà thăm dò, nghĩ đến đó chỉ là gian nhà xưởng cũ kỹ.

"Ba đã biết, giao cho con toàn quyền xử lý." Ông đối với năng lực của đứa con trưởng này tín nhiệm trăm phần trăm.

Trong tám đứa con, để cho ông tự hào phải nói đến lão Đại Tuấn Bình cùng đứa thứ hai Ngươi Bình, hai người tuổi cũng không cách nhau cho lắm, từ nhỏ suy nghĩ chín chắn, ý nghĩ thông minh, bất luận cá tính hoặc năng lực làm việc, đều là có thể một mình đảm đương một phía nhân tài, bởi vậy ai tới tiếp nhận vị trí của ông, đều làm cho ông có chút khó quyết định.

Nhưng trong một trận đánh golf cùng Lí lão của Long Hoa, Lí lão đột nhiên nhắc tới chuyện hai nhà kết thân, ông đương nhiên vui vẻ tán thành, hai nhà bất luận là địa vị xã hội, hay là tài lực đều mạnh ngang nhau, sau khi kết làm thông gia, song phương đều có thể giúp ích, bất quá Lí lão chỉ rõ muốn con rể là con lớn nhất Tuấn Bình, bởi vì anh là con cả mà lại do vợ cả sinh ra.

"Đúng rồi, con đừng quên, ngày mai con phải đi ăn cơm nói chuyện với Lí Thế Bá."

Nhắc tới bữa tiệc ngày mai, Hạ Tuấn Bình không giống như tinh thần sáng láng vừa rồi, lông mày hắn nhíu lại nói: "Ba, về hôn sự, con cảm thấy phải cùng ba nói chuyện rõ ràng, trên thực tế, con nhớ rõ lần trước con đã nói không đáp ứng rồi." Đối với chuyện cha đáp ứng ở tạp trí lần trước, anh kỳ thật rất có phê bình kín đáo.

"Con có vấn đề gì mà không đáp ứng được? Con bé Thi Mạn kia không phải con đã sớm quen biết sao, bộ dạng rất được thì không nói, mà không phải cũng rất hoạt bát sao?" Không biết đứa con này rốt cuộc không hài lòng Thi Mạn ở điểm nào nhất, ông xem là không thể bới móc được gì.

Hạ Tuấn Bình biết không thể cùng cha khai thông được, bởi vậy cũng không muốn nhiều lời.

"Tóm lại, con không đáp ứng chuyện hôn sự này, còn có ngày buổi gặp mặt ngày mai con đã có hẹn trước, không thể đi được." Anh biết lỡ hẹn là chuyện rất không lễ phép, nhưng bữa tiệc này không phải anh chính miệng đáp ứng.

Không hổ là con của ông, tính tình cũng giống ông, nhưng Tuấn bình còn không được phép làm chủ tất cả mọi chuyện: "Khi còn trẻ ba không hề có hứng thú với chuyện cưới xin, nhưng sau ta vẫn không phải cưới mẹ con sao?"

Hạ Tuấn Bình híp mắt lại: "Con với ba không giống nhau."

"Con trai, con là con của ba, sẽ không giống với ba sao?" Đứa con dù sao vẫn còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện đều không nghĩ đủ xâu xa như người làm cha là ta đây." Tuấn Bình, hôm nay cha con chúng ta liền đem mọi chuyện mở ra mà nói." Ông hy vọng hôm nay sẽ đem chuyện hôn sự của đứa con lớn ra thuyết phục.

Đem mọi chuyển mở ra để nói?" Nói cái gì?"

"Tuấn Bình, về chuyện của con, ba cũng không phải hoàn toàn không biết, ba biết được con có nữ hầu gái theo bên người đã nhiều năm." Chuyện cũ không hỏi, vì ông cho rằng người trẻ tuổi có mấy người hồng phấn tri kỷ cũng không đủ, ông tin tưởng con trai sẽ có khả năng tự kiềm chế.

Hạ tuấn bình không có biểu tình gì. Cha biết sự tồn tại của Tâm Lăng, anh tuyệt không kinh ngạc, bởi vì anh chưa bao giờ cố ý giấu diếm sự tồn tại của cô.

"Ba sẽ không yêu cầu con với nữ hầu gái của con chia tay, con có thể sau khi kết hôn đem cô ta lấy làm vợ hai, cái này ta sẽ không phản đối, nhưng phu nhân tổng tài tương lai của tập đoàn phải là người vợ mà ta chọn lựa." Chỉ cần đứa con này đáp ứng hôn sự, chuyện khác đều có thể thương lượng. Dù sao hiện tại anh không dám lấy vợ hai, nhưng ai nói về sau sẽ không có thích người phụ nữ khác đâu?

Lấy cô gái nhỏ bé kia làm vợ hai? Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc này.

"Tuấn Bình, người làm đại sự sẽ không thể xử trí theo cảm tính, nếu như con thật sự cố ý cùng nữ hầu gái kia ở cùng một chỗ, ba có thể nói với con rằng, ba sẽ không cho phép con thừa kế vị trí của ba." Ông tuyệt không cho phép con trai lấy cô gái không môn đăng hộ đối vào làm vợ như vậy, về sau đi ra ngoài phải giới thiệu như thế nào?

Cái gọi là đem mọi chuyện mở ra mà nói, chính là uy hiếp, mệnh lệnh? Hạ Tuấn Bình tuy rằng không ngoại trừ cha sẽ nói cự tuyệt, nhưng anh đã muốn không phải gần đây mà đã hơn mười năm rồi.

"Ba đã tuyên bố với bên ngoài, sắp cùng Lý gia kết làm thông gia, con cũng không muốn để cho ta bị người ngoài chế giễu chứ? Nói sau, nếu hiện tại con vì nữ hầu gái đó mà buông tha cho tất cả, con có thể cam đoan sẽ yêu cô ta cả một đời sao? Vật đổi sao dời, có mới nới cũ là tính trời sinh, bha nói như vậy, ba nghĩ con nghe hẳn sẽ hiểu."

Thấy đứa con không hé răng, Hạ Chính nghĩ rằng anh đã nghe lọt được.

"Tuấn bình, về sau có thể con sẽ làm tổng tài của tập đoàn, vì thế con phải lựa chọn gia cảnh của vợ mình, việc này đối với sự nghiệp tương lai của con sẽ có trợ giúp, hãy ngẫm nghĩ lại thật kỹ những lời của ba nói, buổi tối ngày mai không được đến muộn."

Tuấn Bình thông minh như thế nào, tin tưởng anh sẽ hiểu ý tứ của người làm cha như ông đây. Cơ hồ đã định liệu trước, bởi vậy Hạ Chính Đức cười cười tiêu sái ra khỏi văn phòng đứa con trưởng. Xem ra thời điểm ngày mai cùng thông gia ăn cơm, có thể thuận tiện thảo luận chi tiết kết hôn một chút.

Nhìn cánh cửa kia đóng lại, Hạ Tuấn Bình không bởi vì buổi nói chuyện hôm nay của cha mà thay đổi tâm ý, trên thực tế,anh vừa rồi vẫn nghĩ muốn cự tuyệt.

Bởi vì trên thực tế anh hiểu rõ, lấy cá tính của cô gái nhỏ kia, một khi anh kết hôn, quan hệ của bọn họ đến lúc đó sẽ khó duy trì, mà anh lại không muốn cùng người phụ nữ khác ỏ cùng một chỗ, thậm chí là kết hôn.

Sở dĩ lúc trước không có từ chối hôn sự, bởi vì anh có suy tính khác, nhưng cũng không liên quan đến chuyện không thừa kế.

Cô gái nhỏ kia không biết đã nghe nói đến tin tức anh kết hôn hay không? Vì cái gì ngay cả điện thoại cũng không có, cô không hiếu kỳ, cũng không thèm để ý sao?

Cô tốt nhất là không nên tin tưởng vào những gì trên tạp trí viết.

Buổi tối hơn chín giờ, Vu Tâm Lăng ngồi ở trên ghế trong phòng, cô đang cầm điện thoai trên tay, nghĩ có nên gọi điện cho Hạ Tuấn Bình hay không.

Từ hôm trước biết tin tức anh phải kết hôn, nàng đã muốn gọi điện thoại cho anh, kỳ thật cô rất muốn gặp anh, cô rất muốn tự mình hỏi anh, anh có thật là phải kết hôn hay không?

Chỉ là cô phải hỏi như thế nào, lấy thân phận gì để mà hỏi?

Giống như lúc trước Nhã Viện nói, bọn họ kết giao không có công khai, như vậy nàng thật là bạn gái của anh sao? Nếu không phải, vậy lấy hiện tại ra mà nói, quan hệ thân mật của bọn họ không phải chỉ là bạn giường sao?

Cho tới nay, cô cũng không để ý đến chuyện công khai việc kết giao cùng Tuấn có quan trọng hay không, chỉ cần được ở bên anh, cô liền cảm thấy thực sự vui vẻ, nhưng hiện tại, về sau hẳn là không có cách nào được như vậy.

Tưởng tượng đến phải đoạn tuyệt quan hệ với Tuấn, cô liền khổ sở giống như không thở nổi, hơn nữa hai này nay, bởi vì tinh thần cô không thể tập trung, ở công ty phạm rất nhiều sai lầm, may mắn Nhã Viện đều đã giúp cô kiểm tra đối chiếu sổ sách trước.

Vu Tâm Lăng nhìn di động. Anh một tuần không gọi điện cho cô, mười năm nay, vô tình, anh đã biến thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của cô, có lẽ trước kia là anh hay tìm tới cô, nhưng sau này, cô thậm chí muốn được nghe thanh âm của anh trong điện thoại, rất muốn nhìn thấy hắn, ở bên cạnh anh.

Mình thương yêu anh như thế, cô có thể rời xa anh sao?

Cô nghĩ rằng, nếu như Tuấn cùng nàng ở một chỗ, sẽ không được kế thừa vị trí trong công ty của cha, đến lúc đó cô nhất định sẽ rất khó qua, bởi vì anh là người đàn ông vô cùng xuất sắc, trong sự nghiệp biểu hiện rất kiệt xuất, bởi vậy, nếu anh mất đi tất cả, cô tình nguyện để anh cùng thiên kim của công ty thực phẩn Long Hoa kết hôn, mà cũng sẽ không trách anh.

Biết làm như thế nào đối với Tuấn là tốt nhất, nhưng cô cũng không quản được trái tim của mình, hy vọng hai người có thể giống như trước, không cần tách ra......

Quên đi, đừng nghĩ.

Vu Tâm Lăng đưa điện thoại di động để trên bàn, sau đó lên trên giường nằm xuống. Cô muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai không thể lại phạm sai lầm nữa, không thể bởi vì bản thân phiền muộn mà làm cho nhóm đồng nghiệp phức tạp, hơn nữa buổi tối ngày mai cô còn phải cùng người bạn của mẹ giới thiệu gặp mặt ăn cơm.

Nhã Viện biết việc này, nên vui vẻ giơ hai tay lên đồng ý nàng đi gặp mặt, bạn tốt cũng hy vọng cô nhanh kết giao với bạn trai.

Nghe thấy bạn tốt nói như vậy, cô cũng không có phản ứng quá lớn, cô cũng không muốn để cho mẹ lo lắng mới đồng ý đi gặp mặt, bởi vậy mặc kệ điều kiện đối phương như thế nào, cô đều không có hứng thú.

Trước khi tắt đèn nàng lại nhìn vào di động, cô đoán, buổi tối hôm nay Tuấn cũng không gọi điện cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.