Ác Linh Quốc Độ

Chương 8: Chương 8: Bị bóng tối bao phủ.




Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ bảo có chuyện muốn hỏi thì ba người mới này đều rất phối hợp, dừng lại không vội đi nữa.

Thấy họ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục phí thời gian, hỏi thẳng:

“Các ngươi có biết chuyện của công ty này không? Nói cách khác, các ngươi đã hiểu gì về công ty này?”

“Là sao?” Ba người nghe vậy đều thắc mắc.

“Nói cụ thể xem nào?”

“Ý của ta là, các ngươi có biết điều gì về công ty mà chúng ta đã phỏng vấn này không? Có biết công ty làm gì không, lại vì sao mà tuyển chúng ta không?”

Hạ Thiên Kỳ nói rõ ý của mình.

“Điều này, hình như cũng không biết gì.”

Ba người này tất nhiên đã hiểu ý của Hạ Thiên Kỳ, có điều, đúng là họ cũng không biết gì.

“Cái này, Hạ tiên sinh, vậy ngươi đã biết gì về công ty?” Người có giọng ẻo lả hỏi lại.

Hạ Thiên Kỳ nhìn người này một chút, nhưng cũng không trả lời ngay câu hỏi của hắn, mà tiếp tục nói với bọn họ:

“Người phỏng vấn các ngươi, có phải là trung niên lúc nãy đưa các ngươi tới đây không?”

“Ừ, là ông ta. Nom hắn có vẻ rất ác.” Cả ba người đều gật đầu khẳng định.

“Tiền lương thử việc của các ngươi là bao nhiêu?” Hạ Thiên Kỳ tiếp tục hỏi.

“Tiền thử việc của ta là hai vạn, hơn nữa còn cho ta mượn một chiếc Audi. Các ngươi thì sao?”

“Ta cũng giống ngươi, cũng là mấy thứ này.”

“Ta cũng vậy.”

“Ta cũng y hệt.”

Ba người nhất trí đáp lại Hạ Thiên Kỳ, xem ra đãi ngộ trong thời gian thử việc của họ đều giống nhau.

Sau khi xác định việc này, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại nói:

“Trong lúc các ngươi phỏng vấn, cũng như trên đường đi tới đây sau đó, người đàn ông đó có nói gì với các ngươi không? Tựa như lúc nào thì chuyển thành chính thức, tại sao lại phải tới đây, hoặc vài điều cơ bản về công ty..?”

Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại hỏi kĩ ba người vài câu, từ đó cũng biết được tên họ.

Thì ra người có giọng ẻo lả kia tên là Tố Phùng Vĩ, ngoài ra hai cô gái còn lại, người có giọng mềm mại là Vương Nhã Chi, người còn lại là Triệu Sảng.

Nhưng cũng chỉ vậy, hắn không hề thu được tin tức hữu dụng gì.

Nói cách khác, ba người này cũng như mình, hoàn toàn không biết gì về công ty này.

Họ thoải mái ký hợp đồng, cũng như đồng ý tới đây trực đêm, cũng đều chỉ vì khoản đãi ngộ rất hấp dẫn kia. Dù cho có cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng muốn tới thử một chút.

Tất nhiên, trước khi tới đây, họ đều báo với gia đình hoặc bạn bè thân thiết, vì thế, cũng không sợ công ty này chơi chiêu gì.

Khi biết nguyên nhân ba người này ký hợp đồng, Hạ Thiên Kỳ quả thực thấy dở khóc dở cười, vì chính hắn lúc đó cũng như vậy. Có điều xem ra, hắn đã hiểu rõ, khoản đãi ngộ hấp đẫn này có ý nghĩa như thế nào, cùng với việc tối nay sẽ gặp chuyện gì.

Cúi đầu suy tư một lát, Hạ Thiền Kỳ cắn răng, quyết định nói ra chân tướng.

Điều này cũng không phải do hắn có nhiêu lòng tốt hay quá chính trực, chỉ là dù sao chuyện này cũng phải do bốn người bọn họ cùng làm, bất kể thế nào cũng hơn một mình hắn phải chịu. Dù cho hắn cũng không tin tưởng họ sẽ tin chuyện kinh khủng này bởi dù sao họ cũng chưa từng trải qua.

Trong lòng đã xác định rõ, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nghiêm túc nói với họ:

“Ta nói trước, chuyện tiếp theo ta nói, có vẻ rất giống chém gió, lại như là đang kể chuyện cổ tích cho các ngươi, nhưng tất cả đều là sự thực. Mỗi chuyện ta nói tiếp theo chắc chắn đều là thực, đều là chuyện mà ta đã thực sự gặp phải.

Các ngươi nên tin ta, nếu không, e rằng sẽ gặp chuyện không may.”

“Có đáng sợ như thế không chứ, ta không dám nghe đâu.” Vương Nhã Chi nghe xong lo lắng nói.

“Đúng thế, sợ đến nỗi khiến ta nổi hết da gà.”

Giọng ẻo lả cùng Triệu Sảng cũng phụ họa theo, nhất là người tên Tố Phùng Vĩ. Nói xong cũng sợ hãi soi đèn ra phía sau.

Thấy ba người như thể đang nghe chuyện ma, Hạ Thiên Kỳ bĩu môi, nhấn mạnh:

“Ta lnhắc lại, ta đang rất nghiêm túc.” Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu nhấn giọng.

“Công ty mà chúng ta vừa kí hợp đồng, thực ra rất ác độc và nham hiểm, thực sự là một công ty lừa đảo. Họ trả lương cao, phúc lợi tốt cũng chỉ nhằm đề chúng ta cắn câu.

Một khi chưa hoàn thành hợp đồng, chúng ta sẽ phải nghe họ mà làm việc.

Ví như bây giờ chúng ta bị sắp xếp tơi đây thử việc.”

“Tới đây thử việc thì sao, cũng không phải là tới đây trực một đêm sao?” Giọng ẻo lả ngắt lời Hạ Thiên Kỳ, rất không hợp tác nói.

Hạ Thiên Kỳ khó chịu nhìn hắn, kế đó lại càng lên giọng:

“Nếu như ở đây không có gì thì tất nhiên ở đây một đêm cũng không sao, vấn đề là, ngươi biết nơi này có chuyện gì không?”

“Có gì?” Triệu Sảng hỏi theo.

“Có quỷ! Có quỷ thích giết người!”

Hạ Thiên Kỳ gần như là hét lên, ngay khi nói những lời này thì trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi.

Nhưng đã nói đến đây thì dù sợ đến đâu hắn cũng phải nói tiếp:

“Công ty này quá bí ẩn, một khi đã ký hợp đồng với nó thì nó sẽ đưa chúng ta đến những nơi có quỷ.

Như là thư viện ban đêm có quỷ này!

Nếu như chúng ta không đến, hoặc lựa chọn bỏ chạy, thì sẽ bị ác quỷ không ngừng đeo bám, cho đến khi giết được chúng ta mới thôi.”

Càng nói rõ bao nhiêu thì họ lại càng có thể giúp đỡ nhau bấy nhiêu. Vì thế Hạ Thiên Kỳ cũng không hề có ý giấu diêm.

Hắn gần như đã kế ra hết chuyện đáng sợ xảy ra trong hai ngày nay. Nhưng khiến hắn rất không ngờ là, cả ba người này cũng không hề tin.

“Ta bảo ngươi có phải là đã tự biên ra câu chuyện này không? Chuyện này quả thực quá dọa người.”

Triệu Sảng dù cho đang sợ hãi ôm người nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.

Có Triệu Sảng đi đầu, gã ẻo lả vốn không tin hắn lại càng thêm lời:

“Ngươi có chứng cớ gì chứng minh lời mình nói là thật không?”

“Ta nếu có thể gọi quỷ, e là chúng ta chết hết rồi!”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tên này quả thực quá ngu đần nên cũng không thèm để ý hắn nữa, quay sang nói với Vương Nhã Chi và Triệu Sảng.

“Các ngươi không tin?”

“Ta không phải không tin...” Vương Á Chi thấy Hạ Thiên KỲ đã hơi bực mình nên yếu đuối nói.

“Ta chỉ thấy hơi lạ, nếu thực sự là vậy, thì nơi này quá nguy hiểm, thế sao ngươi còn quay lại?”

“Ta vừa nói rồi, chỉ có thể tuân theo sắp xếp của công ty, về đây trực đêm mới có thể còn mạng, nếu như bỏ đi, hoặc trốn kĩ trong nhà thì đều là chịu chết.”

Hạ Thiên Kỳ cũng không nề hà nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Ta thấy có vẻ hắn không nói dối....” Vương Nhã Chi dù vẫn chưa tin hẳn Hạ Thiên Kỳ nhưng cũng nói với Triệu Sảng. Nhưng giọng ẻo lả đã lập tức cắt lời:

“Ta thấy chúng ta vẫn nên chia nhau ra tìm công tắc đèn, trong này quá tối rồi.”

Hạ Thiên Kỳ sao lại không biết hắn cố ý nói thế, nên nhất quyết phủ định:

“Chúng ta không thể chia ra! Nếu không, một khi một mình đối mắt với con quỷ kia, thì chắc chắn sẽ bị giết!”

“Kệ mẹ ngươi, ngươi quả thực bị dọa sợ rồi. Cứ mở miệng là quỷ, khép miệng cũng là quỷ, trên đời làm quái có quỷ! Chúng ta cũng kệ xác ngươi, cho ngươi mặt mũi, ngươi nên biết điều ngậm miệng đi, đừng có nhắc lại chuyện này nữa!”

Triệu Sảng rất không biết điều phản bác khiến Hạ Thiên Kỳ nhất thời muốn đánh người, nhưng thấy đối phương chỉ là con gái nên cũng cố gắng nhẫn nại:

“Các ngươi tin hay không thì tùy, ta tự nhận mình không có thẹn với lòng, thảo nào chẳng ai muốn làm người tốt, người tốt đúng là không phải người!”

Hạ Thiên Kỳ xem như đã triệt để lật bài ngửa với ba người họ, càng không nói tới họ vốn không tin hắn, nói nhiều nữa cũng là vô ích.

“Chúng ta không có ý này..” Vương Nhã Chi có vẻ cũng không hy vọng thấy bọn họ bất hòa.

“Kệ hắn đi, chúng ta đi tìm công tắc.” Giọng ẻo lả nói với Vương Nhã Chi.

Vương Nhã Chi quay đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Hạ Thiên Kỳ, do dự một lúc rồi trả lời:

“Các ngươi đi trước đi, chúng ta ở lại đây.”

Nghe thấy Vương Nhã Chi muốn ở cùng Hạ Thiên Kỳ, giọng ẻo lã rất khó chịu hừ một tiếng, rồi lập tưc cùng Triệu Sảng đi tới một phía khác.

Với việc Vương Nhã Chi ở lại, Hạ Thiên Kỳ rất ngoài ý muốn. Ba người họ vốn đến đây cùng nhau, hơn nữa bên kia còn có một cô gái. Không thể phủ nhận rằng, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút an ủi.

“Sao ngươi không đi cùng họ?” Gương mặt căng thẳng của Hạ Thiên Kỳ cũng có chút giãn ra.

“Ta cảm thấy ngươi không nói dối, tất nhiên, cũng nên đề phòng vạn nhất.”

Nói xong, Vương Nhã Chi còn xấu hổ che miệng cười.

“Vậy sao, người đẹp trai như ta làm sao có thể nói dối, cũng chỉ có hai kẻ đần kia mới không tin ta.”

Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm tức với hai người kia, dù sao lúc này cũng cần bảo vệ mạng mình thì hơn, cũng không biết con quỷ kia lúc nào sẽ đến giết người.

“Đi thôi, chúng ta cũng nên đi tìm công tắc.”

Nhìn qua thì Vương Nhã Chi có vẻ mềm yếu, tướng mạo cũng chỉ bình thường, nhưng có người bên cạnh, ít nhất cũng giúp hăn chia sẻ áp lực.

****

“Nơi này thật kì lạ, ngay cả công tắc cũng không tìm được.”

Phùng Vĩ vừa khó chịu lẩm bẩm vừa chậm chạp đi lại dọc theo các ô cửa sổ, đi mấy bước lại lo lắng chiếu đèn lại phía sau.

Sự thực thì từ lúc Hạ Thiên Kỳ nói, hắn luôn cảm thấy đang bị người theo dõi, nhưng ngay khi quay lại lại không nhìn thấy gì. Hơn nữa, hắn cũng có phần lưu ý lời Hạ Thiên Kỳ, chỉ là ngoài miệng cũng không muốn tin mà thôi.

Đi qua tiếp hai ô cửa sổ, Phùng Vĩ nhận thấy tất cả rèm cửa trong này đều đã bị kéo xuống, bởi thế nơi này mới tối như vậy.

Khi đi tới ô cửa tiếp theo, Phùng Vũ cũng không tiếp tục đi nữa mà kéo rèm ra một chút, để cho ánh trăng chiếu xuyên qua cửa.

Có điều đi cùng có ...

Phùng Vĩ vô ý nhìn ra cửa sổ, lập tức ra người run lên..

'Aaaaaaaaaaaa!!”

Trong chớp mắt, một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh vốn có của nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.