“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng gõ cửa đáng sợ vẫn tiếp tục vang lên, như thể không gõ nát được cánh cửa thì mãi mãi không dừng lại vậy.
Hạ Thiên Kỳ chảy mồ hôi lạnh đứng cạnh cửa, sau đó hắn lại sợ hãi nhìn vào mắt mèo.
Màu đỏ kì dị lúc nãy xuất hiện trong mắt mèo đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt!
Đó là một gương mặt của một bà già, trên mặt có vô số bọc mủ khiến người ta sợ hãi.
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
Hạ Thiên Kỳ bị dọa sợ ngã ra đất, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, người đàn bà hắn vừa nhìn thấy ở trong mắt mèo chắc chắn không phải là người!
Bởi vì cảnh vật khi nhìn qua mắt mèo đều luôn có cảm giác xa hơn, tuyệt không thể có chuyện gần trong gang tấc như vậy được.
Trừ phi người kia vẫn luôn sống ở trong mắt mèo!
“Trừ phi gõ hỏng cửa, nếu không ta tuyệt đối sẽ không mở. Oan có đầu, nợ có chủ, tìm ta làm cái gì!”
Hạ Thiên Kỳ nhớ rằng mình đã từng nghe một giả thuyết, rằng quỷ sợ kẻ ác, nếu một ngày nào đó thực sự gặp quỷ, chỉ cần tỏ vẻ ác độc một chút, cứ mắng chửi mà chẳng cần biết đó là người hay quỷ đi.
Trong tình huống không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nghĩ rằng cũng may mình gan lớn, đổi lại thành người khác thì e rằng đã bị dọa vỡ mật.
Không biết có phải việc giả làm người ác có tác dụng hay không, cửa phòng từ nãy vẫn luôn rung lên cũng đã yên lại, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi đứng nhìn một lúc, rồi mới lại ngó qua mắt mèo trông ra ngoài.
Người đàn bà trong mắt mèo đã biến mất, hành lang bên ngoài phòng cũng trở lại bình thường, bóng tối lại tiếp tục trùm lên.
“Thành công?”
Dù nhìn thì có vẻ mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không dám buông lỏng. Vì đề phòng vạn nhất, hắn tìm lấy tất cả bàn ghế trong phòng, phàm là thứ có thể di chuyển thì đều trở thành vật chặn cửa.
Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ chống tường thở dốc nghĩ rằng đã không còn việc gì nữa thì trong phòng vệ sinh bỗng vang lên tiếng nước chảy.
“Ào ào!!”
Tiếng nước chảy kì quái vang lên khiến Hạ thiên Kỳ không nhịn được mà rùng mình một cái, hình ảnh những thi thể ở trong bồn cầu hôm qua, mỗi người đều lộ ra vẻ đau đớn, dữ tợn trước khi chết, gương mặt tràn đầy máu tươi, tất cả lại hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
“Không!!!!!!!”
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn chết oan như vậy. Cuộc sống tươi đẹp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, xe hơi, nhà lầu, gái đẹp cùng với vô số thứ tươi đẹp khác hắn cũng chưa có, làm sao lại cam tâm chết ở nơi này.
Chết trong một căn phòng nhỏ thế này, lại còn bị nhét xác vào bồn cầu, Hạ Thiên Kỳ tin rằng có thành quỷ cũng sẽ rất xấu hổ, không thể ngóc đầu lên được.
Vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Hạ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn bồn cầu đang không ngừng có tiếng nước chảy, lập tức hắn lại càng sợ hãi.
Bởi vì bồn cầu vốn trắng ngà giờ đã biến thành màu đỏ.
Cảnh kì dị này đã phá tan thế giới quan trước đây của Hạ Thiên Kỳ, trên đời này thật sự có quỷ!!!
Hắn thề từ nay về sau, nếu có kẻ nào nói với hắn rằng trên đời này không có quỷ thì hắn sẽ nhất định không do dự khiến người đó có thể chạy bao xa phải chạy bấy nhiêu.
“Ầm!!”
Run rẩy úp nắp bồn cầu lại, Hạ Thiên Kỳ vừa niệm a di đà phật vừa quay lại phòng. Sau đó hắn vội vàng bới tung tất cả hành lí ra.
“Hộ thân phù, hộ thân phù... Ta nhớ là có rất nhiều mà, ở đâu hết mẹ nó rồi!”
Hạ Thiên Kỳ gần như đã lục lọi tất cả mọi nơi, cũng may không phí công, cuối cùng hắn tìm thấy một cái túi to có chữ Khôn màu đen trong một chiếc vali.
Cái này gọi là túi càn khôn, tất cả hộ thân phù không bị Hạ Thiên Kỳ nghịch mất đều nằm ở trong này. Cái thứ trước đây không đáng một đồng trong mắt hắn giờ lại chẳng khác nào một túi vàng đang không ngừng phát sáng.
Tất nhiên, điều kiện là thứ này phải có tác dụng.
Nhưng tình huống bây giờ đã không cho phép hắn nghĩ nhiều, trong bồn cầu của hắn hình như có thứ gì đó sắp đi ra ngoài!
Hạ Thiên Kỳ cầm túi càn khôn đi vào phòng vệ sinh, tiếp đó lại cắn răng nâng nắp bồn cầu lên.
Hạ Thiên Kỳ vốn định ném thử một hai miếng hộ thân phù vào bồn cầu thử xem có tác dụng không, nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng, ngay khi hắn mở nắp, có một cánh tay màu xám từ bên trong xuất hiện trực tiếp nắm vai trái hắn.
“Aaaaaaaaaaaa!!!!!”
Cảm giác lạnh lẽo lan truyền khắp toàn thân, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi hét to lên. Hắn cũng chẳng quản có chuyện gì, lập tức vơ lấy hộ thân phù trong túi càn khôn ra ném vào bồn cầu.
Ngay khi hộ thân phù rơi vào trong bồn cầu thì nơi này cũng tỏa ra một ánh xanh ấm áp, sau đó cánh tay đang nắm vai Hạ Thiên Kỳ như thể bị điện giật, vội vàng thu lại.
Thấy hộ thân phù có tác dụng, cõi lòng vừa bị kinh hãi của Hạ Thiên Kỳ cũng dần bình lại, nhưng hắn cũng không dám ở tiếp trong phòng vệ sinh mà nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra, hắn điịnh đặt hộ thân phù ở từng góc phòng, nhưng khiến hắn cực kì hối hận, là lúc nãy đã quá tiện tay nên trong túi càn khôn cũng chỉ còn lại một cái hộ thân phù..
Còn những hộ thân phù vốn ở trong túi này, lúc nãy khi sợ hãi, đều đã bị hắn quăng vào bồn cầu.
Cũng may vẫn còn một cái có thể dùng để phòng thân.
Vì không rõ con quỷ kia có còn xuất hiện hay không nên Hạ Thiên Kỳ cũng không dám ngủ, có điều không biết có phải là do tác dụng của hộ thân phù hay không mà cho tới sáng cũng không còn chuyện gì xảy ra.
Căn phòng bừa bãi lại được ánh sáng ấm áp chiếu rọi, yên bình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dùng sức vỗ má mấy cái, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhất là bả vai trái của hắn rất đau, trên đó có một dấu tay sâu tận xương.
“Đau chết mất!”
Hạ Thiên Kỳ lo lắng co thử tay trái, dù có chút đau, nhưng cũng không quá ảnh hưởng tới việc hoạt động.
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm đi vào phòng vệ sinh, sau khi kiểm tra cẩn thận, hắn thấy bồn cầu đã hoàn toàn bình thường, chỉ có điều trong bồn cầu vẫn còn một lớp tro tàn có lẽ là của bùa hộ mệnh.
Xác định phòng vệ sinh đã an toàn, Hạ Thiên Kỳ lại đi tới cửa nhìn mắt mèo, tới khi rõ ràng đã không còn uy hiếp gì nữa hắn mới kéo đồ chắn ở đó ra rồi mang theo tất cả tiền bạc chạy ra khỏi phòng.
Sau khi đi, việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm là tìm đến một quán net gần nhà.
Bưng một tô mỳ nóng hổi, Hạ Thiên Kỳ chọn bừa một máy không có người ngồi xuống.
Hắn vốn định tới thư viện Hâm Hoa lấy điện thoại di động, có điều nghĩ tới việc điện thoại của mình rất có khả năng đã bị cảnh sát mang đi, hoặc cũng bị người khác lấy mất thì hắn quyết định cứ lên mạng liên lạc với ông hắn trước.
Đăng nhập tài khoản QQ của mình, Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhận ra ông hắn đang online, vì thế hắn cũng không để ý tới việc ăn mỳ nữa, lập tức gọi sang.
Vốn nghĩ rằng ông đang bận nên không để ý tới mình, nhưng không ngờ hắn vừa gọi, bên kia lập tức có tiếng đáp lại, chỉ là.. người nói cũng không phải ông hắn, mà là mẹ hắn.
“Thiên Kỳ, đứa con hư đốn này dạo này bận gì sao? Cũng không gọi cho người mẹ xinh đẹp này, nói cho mẹ biết, có phải là có bạn gái rồi hay không? Nhóc con, tìm thấy vợ đã quên mẹ... Thôi bỏ đi, con bé ấy có đẹp không, vóc người có tốt không, nhà ở đâu.....”
“Dừng! Dừng! Con sai rồi, gần đây không có gọi về quả thực rất xấu hổ, bây giờ cứ nói chuyện chính đã, con muốn tìm ông!”
“Lần nào cũng kêu là biết sai rồi, thế mà mãi không thấy sửa! Tìm ông làm gì?”
“Nhất định lần sau con sẽ sửa.” Hạ Thiên Kỳ vội vàng đáp:
“Con tìm ông có việc! Việc rât gấp!” Lúc này hắn cũng không cố nói dối.
“Chuyện gì?”
“Mẹ xinh đẹp nhất trên đời..”
“Thôi, có bí mật cũng không nói cho mẹ, hư đốn. Kệ vậy, ông con cũng không ở nhà, đi chơi rồi.”
“Hả? Đi chơi? Vậy sao mẹ lại online nick ông?”
“Ông con bảo ta online hộ.”
“Được rồi, con gọi điện cho ông sau vậy.”
“Điện thoại của ông con.. Được rồi, nói đến điện thoại mẹ mới nhớ ra, có phải đã làm mất điện thoại không?”
Nghe mẹ nói xong, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhớ ra rằng ông hắn vì sợ phóng xạ của điện thoại nên nhất quyết không dùng. Nếu như có việc ma chay muốn tìm hắn đều phải đến nhà tìm.
Nói cách khác, xem ra sắp tới không trông cậy được vào ông rồi.
“Này, tên nhóc kia, nghe thấy mẹ nói không?”
“Nghe, nghe mà..” Nhận được tin xấu này, lòng Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên buồn bã, hắn vô tình hỏi:
“Sao mẹ lại biết con đã làm mất điện thoại?”
“Hôm qua có một người đàn ông gọi điện cho mẹ, hỏi me có phải mẹ con không, rồi bảo ta kêu ngươi tới lấy lại điện thoại. Hắn có cho ta một địa chỉ, cái gì mà tầng 33 tòa nhà Hoàng Kim, bảo ngươi tới đó lấy lại điện thoại.
Con biết chỗ đó không?”
Hạ Thiên Kỳ sao có thể không biết, vì đó chính là nơi hắn tới phỏng vấn, nên người gọi cho mẹ hắn, tám chín phần mười là người trung nhiên kia.
Việc người đó lấy được điện thoại của mình, Hạ Thiên Kỳ cũng không có gì bất ngờ, bời vì bất luận là quản lí thư viện hay cảnh sát đều có thể đưa điện thoại của mình cho hắn.
Nghĩ kĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ thấy mình vẫn nên đi, ít nhất, cũng cần lấy lại đồ của mình.
“Vậy tạm không nói nữa nhé mẹ, con đi lấy điện thoại trước, nếu như ông về, nhất định phải nói cho con biết.”
Tắt voice chat đang kết nối với mẹ, Hạ Thiên Kỳ vội vàng ăn mỳ rồi rời khỏi quán net, sau đó thuê xe đi tới tòa nhà Hoàng Kim.