Trong lúc chờ xe cấp cứu tới thì Hạ Thiên Kỳ đã tìm được điện thoại cũng Lãnh Nguyệt, sau đó cũng nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ như mình đã đoán trước, hơn nữa đó cũng là số điện thoại đã gọi cho hắn.
Xem ra cuộc điện thoại này chỉ để xem bọn hắn còn sống hay không, nếu còn sống thì sẽ chúc mừng trở thành nhân viên chính thức, còn nếu chết thì tất nhiên sẽ không có ai trả lời.
“Công ty chết tiệt này đúng là không coi người mới nào là người cả!”
Hạ Thiên Kỳ thầm thề rằng sớm muộn hắn cũng có lúc trâu chó lên, đến khi đó xem xem còn ai dám không nhìn thấy hắn nữa không.
Nghĩ vậy hắn lại gọi lại lần nữa, kế đó khi cuộc điện thoại được tiếp thì hắn đã tranh lời trước:
“Không chỉ ta không chết, còn có tên khốn Lãnh Nguyệt này cũng sống, nhưng thương tích khá nặng nên khó có thể tới đó trước tối mai ..”
Ba mươi phút sau, Hạ Thiên Kỳ đứng trước cổng học viện nhìn xe cấp cứu mang theo Lãnh Nguyệt và nữ sinh đi xa, đến lúc này hắn mới có thể an tâm.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”
Vì không muốn tự tìm phiền phức nên hắn cũng không đi tới bệnh viện, tất nhiên cũng có thể nói là hắn từ nhỏ đã ghét bệnh viện, ghét cái mùi thuốc nồng nặc ở trong đó.
Huồng hồ hắn cũng không bị thương nặng, cũng chỉ là vết thương ngoài da nên chút nữa chỉ cần tới hiệu thuốc mua thuốc bôi lên một chút rồi băng lại thêm một vòng thì chắc là không sao rồi.
Sống lại từ chỗ chết, cảm xúc này còn khắc sâu hơn hẳn lúc ở thư viện Hâm Hoa. Lần đó hắn còn sống chủ yếu là dựa vào may mắn, thậm chí có thể nói là hắn từ đầu đến cuối cứ mê mang đi qua.
Lần này thì khác hẳn, hắn gần như từng bước từng bước lê lết ra khỏi cái chết cận kề.
Hắn đã thực sự hiểu được thế nào là sống chết trong gang tấc.
Nếu lúc đó hắn không nghĩ ra được cái gọi là ảo cảnh thì e là tất cả bọn họ đều đã biến thành những cái xác rồi.
“Haiz, thiếu chút nữa , chỉ thiếu một chút thôi là ta đã đi theo Hàn Hy Nguyên rồi.”
Nghĩ tới việc sau khi lên chính thức thì không biết sẽ có chuyện gì nữa nên niềm vui sống sót của Hạ Thiên Kỳ lập tức biến mất. Tiền nào việc nấy, hắn không thể vì đã thành nhân viên chính thức mà không cần tham gia thêm chuyện linh di nào nữa.
Bước thấp bước cao đi tới siêu thị nhỏ gần đó mua thuốc lá, Hạ Thiên Kỳ cũng không vội đi tìm hiệu thuốc mà lập tức ngồi phịch xuống vệ đường chán nản hút thuốc.
Ngồi hút thuốc gần một giờ tới khi mỏi miệng thì hắn mới lảo đảo đứng dậy, gương mặt cũng bớt đi vẻ chán nản.
“Binh đến tướng chặn, muốn ra sao thì ra!”
Nếu nói hắn dùng quãng thời gian này để nghĩ thông mọi chuyện thì chẳng bằng bảo rằng hắn đã chấp nhận số mệnh. Đời người luôn thế, không thể nào thay đổi được, cũng không đủ sức mà thay đổi, chỉ đành phải thắng thắn chấp nhận.
Sau đó Hạ Thiên Kỳ lái chiếc xe Audi của mình rời khỏi học viện Tề Hà.
Sau khi rời đi, hắn liền đi tới hiệu thuốc mua thuốc trị thương rồi mới quay về phòng trọ nát của mình.
Dù phòng rât nát, rất bừa bộn nhưng cũng vẫn là nhà của hắn. Lần này trở về coi như là tạm biệt, dù sao có một vạn tiền lương rồi nên hắn cũng quyết định muốn tìm một nơi khác để ở.
Cởi hết đồ bẩn ra xong hắn liền đi vào phòng tắm bôi thuốc lên vết thương. Hắn vốn định ra ngoài ăn cơm nhưng khắp người mệt mỏi nên đành phải lăn ra giường.
Không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Khi Hạ Thiên Kỳ tỉnh giấc thì đã là mười giờ sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh thì người hắn vẫn đau ê ẩm, đồng thời dạ dày cung không ngừng réo vang, nếu không ăn gì nữa thì rất có thể sẽ lại tiếp tục ngất đi.
Tìm một bộ quần áo mới thay vào xong Hạ Thiên Kỳ liền thu dọn đồ đạc rồi lảo đảo đi xuống tầng.
Cuối cùng cũng cần phải tạm biệt nơi này.
Hắn cũng không cần phải đi sang nhà nghỉ phía đông để thanh toán tiền trọ cho cô chủ nhà vì đã trả xong từ trước, do đó sau khi gọi điện thông báo mình đã dọn đi thì hắn lập tức ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Hắn tìm đến một quán cơm, ăm một mạch năm bát cùng với hai đĩa rau xong mới cảm thây hết đói rồi cực kì hài lòng vuốt bụng ợ lên môt cái.
“Sống rồi!”
Lấp đầy bụng không chỉ khiến dạ dày hắn thôi kêu mà cũng giúp vết thương trên người bớt đau hơn, toàn thân cũng tràn đầy sức lực.
Sau khi trả tiền quay lại xe thì Hạ Thiên Kỳ chợt nhân ra đã tới buổi chiều từ bao giờ.
Hôm qua người trong điện thoại kia đã hẹn hắn trước tối nay, dù rằng rất mơ hồ nhưng hắn cũng không có nhu cầu hiểu cho rõ bởi lẽ hắn đã quyết định sớm qua đó gặp, dù sao hắn cũngng có rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp.
“Thành nhân viên chính thức! Thành nhân viên chính thức!..”
Hạ Thiên Kỳ dí mạnh chân ga khiến chiếc xe như một mũi tên rời khỏi cung, gầm lên một tiếng rồi vút đi.
Chỗ hẹn vẫn là tòa nhà Hoàng Kim. Khi hắn đi ra từ trong thang máy thì liền thấy một người trung niên gầy trơ xương đang đứng đó nhìn hắn.
Sau đó ông ta hỏi:
“Hạ Thiên Kỳ phải không?”
“Là ta.” Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn người này rồi hỏi lại:
“Ông tới đón ta sao?”
“Đúng.” Người trung niên này cười như không cười rồi vẫy tay với Hạ Thiên Kỳ:
“Đi thôi, đến văn phòng của ta rồi nói tiếp, ta biết ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi.”
Đi theo đằng sau người này tới một văn phòng đóng kín, bên trong cũng gần như không có gì ngoài một bàn hai ghế.
“Ngồi đi! Chúng ta từ từ nói chuyện!”
Ông ta chỉ vào cái ghế trước mặt ý bảo Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống.
“Nơi đây lớn như vậy, sao ta lại có cảm giác không có người chứ?!
Hạ Thiên Kỳ vừa ngồi xuống đã ngờ vực hỏi.
“Ngươi nói không sai, khu làm việc này vốn dĩ cũng không có ai. Nó chỉ dùng để phỏng vấn người mới, cũng như đưa người thực tập thành công thành nhân viên chính thức. Nói đơn giản thì là sau này ngươi cũng sẽ không tới đây nữa.”
“Là sao? Chẳng lẽ sau khi chuyển thành nhân viên chính thức sẽ không cần ở lại đây?”
“Ngươi phải hiểu mới đúng chứ? Ta có nghe tin rằng ngươi đã trải qua hai lần thử việc, không thể không rõ công việc này là gì.” Người trung niên nửa cười nửa không nhìn Hạ Thiên Kỳ khiến hắn cảm thấy như bị rắn độc dõi theo nên cả người đều khó chịu.
“Ta tất nhiên biết công việc là giải quyết chuyện linh dị, nói trắng ra là giết quỷ đi!”
Nói tới đó Hạ thiên Kỳ mới cố ý ngưng lại rồi chuyển đề tài.
“Việc thì ta đã biết, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết, ta phải đi đâu làm, cũng như làm thế nào chứ! Chẳng lẽ trở thành nhân viên chính thức xong cũng vẫn không biết gì như trước?”