Bị vẻ này của Hạ Thiên Kỳ dọa sợ, ba cô gái nhanh chóng kể lại toàn bộ chuyện đêm đó.
“Di Nhiên dù ở phòng bên nhưng vì hợp tính nên luôn chơi với chúng ta, mỗi ngày đều ở đây đùa nghịch đến khi nào mệt lắm mới về ngủ.
Hôm đó cũng không khác gì, chúng ta luôn ở trong phòng nói chuyện liên quan tới linh dị.
Di Nhiên lớn gan nhất trong chúng ta nên thậm chí nói tới khi cả bọn đều sợ vãi ra quần thì cô ấy vẫn vô cùng hưng phấn, thậm chí còn rủ bọn ta chúng Gọi hồn.
Gọi hồn, cùng với bút tiên, điệp tiên… đều là một loại thông linh.
Còn luật chơi thì cần bốn người ngồi quay quần ở một nơi tối tăm, dù không tối đến mức giơ tay không thấy ngón nhưng cũng cần không thấy được mặt đối phương.
Đến lúc đó, bốn người sẽ luân phiên hô lên:
“Oan hồn oan hồn, mau xuất hiện…”
“Lệ quỷ lệ quỷ, mau hiện lên..”
“Ta ở nơi này, ngươi mau tới…”
“Ta ở nơi này, ngươi mau tới…”
Nếu như quanh đó thật sự có oan hồn, lệ quỷ nào đó thì sẽ bị gọi tới rồi phụ lên một người…”
“Các ngươi thật là tìm chết, nếu trò chơi này là thật, các ngươi thật sự gọi tới một con quỷ thì sao?” Nghe thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhịn nổi cau mày nói.
“Lúc đó Di Nhiên rất muốn chơi, chúng ta có quan hệ tốt như vậy, tất nhiên cũng không thể cự tuyệt, hơn nữa chúng ta cũng rất tò mò, nên cũng không nghĩ nhiều như thế.”
Cô gái đó giải thích thêm, Hạ Thiên Kỳ nghe thế thì cũngn gật đầu coi như đã hiểu, rồi tỏ vẻ để họ tiếp tục.
“Chúng ta che thật kín cửa sổ lại, thậm chí để cho bóng tối càng đậm hơn, còn che thêm một lớp chăn lên cửa.
Lúc đó đã rất tối nên bên ngoài cũng không hề có âm thanh gì, chỉ có tiếng chúng ta khẽ gọi.
Mấy người chúng ta liên tục gọi hồn, trong lúc chơi còn cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần hạ thấp, thậm chí trên người cũng bắt đầu nổi da gà.
Chúng ta lúc đó rất sợ nên nhao nhao nói không chơi nữa, nhưng Di Nhiên lại nói cho chúng ta biết, trò này một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, nếu không sẽ bị oan hồn, lệ quỷ trả thù.
Dù chúng ta không tin trên đời này có quỷ, nhưng nghe thấy cô ấy nói thế, thì trong lòng cũng rất lo sợ, nên mới cố gắng kiên trì chơi tiếp.
Nhiệt độ lại không ngừng giảm, chúng ta dường như còn nghe được từ trên tầng thượng vang lên tiếng hét. Thứ đó nghe rất thê thảm, như thể đang có người nào đó bị phân thây trên tầng thượng.
Vì quá sợ hãi, nên chúng ta đã hoàn toàn hoảng loạn, không ngừng nghĩ bậy, đồng thời còn cảm thấy trong phòng ngoại trừ chúng ta còn có thêm ai đó, bởi lẽ ta luôn cảm thấy đang bị nhìn trộm.
Ta vốn bé gan, lúc này cũng sợ tới cực điểm, có điều ngay khi ta muốn ngừng lại, thì cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, sau đó Di Nhiên lại nhanh chóng chạy ra ngoài!
Chúng ta lúc đó cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra, còn tưởng là Di Nhiên buồn tiểu nên chạy đi vệ sinh, nhưng đợi mãi không thấy cô ta quay lại nên nghĩ rằng cô đã quay về phòng ngủ nên cũng không nghĩ thêm mà đi ngủ.
Không ngờ Di Nhiên ngày hôm sau lại…
Nếu chúng ta lúc đó không để nàng đi mà giữ nàng lại, thì nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện…”
Cô gái này nói đến đó thì khóc rống lên, ba người còn lại vành mắt đều hồng lên, rõ ràng quan hệ giữa mấy người họ cùng người chết thực sự rất tốt.
Nghe được mấy cô gái này kể lại, Hạ Thiên Kỳ lại càng nhíu chặt mày hơn.
“Bốn người các ngươi hôm đó đều tham gia chơi gọi hồn sao?”
“Ừ, đều tham gia.” Bốn cô gái nhìn Hạ Thiên Kỳ rồi hoang mang gật đầu, rõ ràng là không hiểu vì sao Hạ Thiên Kỳ nói vậy.
Hạ Thiên Kỳ cũng không giải thích thêm mà chỉ hỏi tiếp:
“Khi Vương Di Nhiên rời đi, các ngươi có còn nghe thấy âm thanh gì nữa không?”
“Không có, chúng ta sau đó cũng không nghe thấy gì thêm.”
Bốn cô gái liên tiếp lắc đầu.
“Có điều ta không tin Di Nhiên sẽ tự nhiên tự sát, vì cô ấy là một người rất lạc quan, xưa nay chưa bao giờ oán hận ai. Hơn nữa, trước đó nàng vẫn rất ổn, thậm chí còn đăng kí tham gia đại hội người mẫu mùa thu này.”
Nữ sinh nói tới đây thì không rõ là nghĩ tới điều gì nên trợn mắt, run rẩy nói:
“Các ngươi nói… không chừng… không chừng… đêm đó…
Chúng ta thực sự… thực sự gọi tới cái gì đó..?”
“Đừng.. Đừng có nói bậy! Chỉ tự dọa mình!”
Cô này nói xong, ba người khác đồng thanh phản ứng.
“Nhưng các ngươi không thấy kì lạ sao, đêm đó Di Nhiên đột nhiên bỏ đi, trước đó khi gọi hồn, tiếng thét đầy thê thảm đó là sao? Trên tầng chúng ta làm gì có ai!!!!!!!”
Nếu có người thì làm sao lại có tiếng kêu như vậy??
“Đúng là… hơi lạ… Nhưng… cũng không cần liên tưởng tới chuyện ma quỷ chứ..”
“Nếu như không phải có quỷ, thì trong ký túc xá này có một kẻ giết người, bởi lẽ người ngoài rất khó vào trong học viện.””
Bốn cô gái như bốn con vịt trời, không đợi hạ Thiên Kỳ nói gì thì đã làm ầm lên. Rõ ràng các nàng đều thấy cái chết của Vương Di Nhiên rất bí ẩn, chỉ là không muốn liên hệ tois chuyện quỷ quái mà thôi.
“Có chuyện gì thì đợi ta đi đã rồi hãy nói tiếp. OK?
Hạ Thiên Kỳ thấy cũng chỉ còn mấy phút nữa là tới lúc tắt đèn, nên đành ngắt lời mấy cô gái này lại rồi hỏi tiếp:
“Chuyện của Vương Di Nhiên thì cảnh sát chúng ta sẽ tìm cách biết, không cần các ngươi lo. Việc của các ngươi là, mấy ngày nay các ngươi có thấy chuyện gì quỷ dị hay không?”
“Quỷ dị? Có ý gì?” Bốn cô gái khó hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ.
“Ví như hiện tượng linh di..”
Theo lời này của Hạ Thiên Kỳ, không khí trong phòng như ngưng lại, nhưng sau mấy phút, mấy cô gái mới trước sau đáp lời, chỉ là cũng không thể tin nổi.
“Nếu là chuyện quỷ dị, mấy hôm nay ta cảm thấy khi đi vê sịnh luôn có người theo phía sau..”
“Từ lúc chúng ta quen đến giờ, ngươi chả nói được cái gì hay ho cả! Nếu như ngươi nói, thì ta luôn cảm thấy dưới gầm giường có người cơ.”
“Các ngươi cũng đừng tự dọa mình, ta ngược lại lại thấy hai hôm nay ngủ cứ mệt mỏi sao ấy, sang sớm tỉnh dậy lồng ngực luôn thấy rất khó chịu, như thể đêm qua trong lúc ngủ có ai đó đang ép lên vậy..”
Từ phòng 703 đi ra, Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đứng dựa tường hút.
Lần đi tới phòng 703 này có thể nói là có thu hoạch lớn, không chỉ chứng thực được lời của chị người trông quán net, lại còn biết cái gọi là chơi mạo hiểm là gì.
Theo lời của cô gái kia và người trong phòng 703 thì coi như đã biết được chuyện xảy ra hôm đó.
Vương Di Nhiên trước khi tắt đèn đã trở về phòng mình, nhưng cũng chỉ thay đồ ngủ, sau đó lại quay về phòng 703 rồi bắt đầu chơi trò gọi hồn với người trong đó.
Sau đó, cô ta có lẽ là đã bị quỷ phụ thân, hoặc trên người đã có chuyện gì đó, nên đơn độc đi tới tầng tám rồi bị giết.
Sáng hôm sau thi thể bị người trong ký túc phát hiện.
Có vẻ đó là toàn bộ câu chuyện, thực ra thì trong đó còn có thứ gì đó vô cùng khủng bố xuất hiện, chỉ là sự xuất hiện này không khiến người khác chú ý thôi.
Đó là bốn cô gái trong phòng 703… đã chơi với ai?
Nên biết rằng Hạ Thiên Kỳ trước đó đã xác định rằng, lúc đó tham gia chơi chỉ có bốn người, là toàn bộ người trong phòng 703. Nếu như tính cả người chết, thì lúc đó trong này có 5 người, nhưng thực sự thì…
Chỉ có bốn người tham dự.
Nói cách khác, khi mấy người này chìm trong bóng tối gọi hồn, trong phòng luôn có một người thừa nhìn chăm chắm bọn họ!
Nhưng mà các cô lại không hề nhận ra.
“Rõ ràng thiếu một người, nhưng lại không hề có ai nhận ra là sao? Chẳng lẽ… Vương Di Nhiên trước đó đã bị quỷ phụ thân?”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Vương Di Nhiên rất có thể đã bị quỷ phụ thân từ ban ngày, sau đó mới dụ người trong phòng 703 chơi trò thông linh kia, tiếp đó lợi dụng trò đó để… gọi một con quỷ khác!”
Càng nghĩ càng thấy rất có thể la như vậy, không chừng con quỷ lúc đầu ở trong học viện Tề Hà cũng không đáng sợ, cùng lắm chỉ có thể phụ thân lên ai đó hoặc tạo ra vài thứ để mê hoặc người khác.
Nhưng xem ra nó cũng rất khó tự tay giết người., nhưng giờ thì đã khác, bởi vì rất có thể con quỷ kia đã mượn người trong phòng 703 để gọi tới một con quỷ hung ác khác.
Có lẽ Vương Di Nhiên đã bị con quỷ tới sau kia giết!
Còn con quỷ lúc đầu ở học viện Tề Hà thì lúc này rất có khả năng vẫn đang phụ thân lên một học sinh!
Có thể ở trong phòng 703 này, cũng có thể trốn trong phòng khác!
“Chết tiệt… Lại thêm lần nữa là con mẹ nó hai con quỷ! “
Hạ Thiên Kỳ thầm kêu không may, cảm thấy chuyến đi học viện Tề Hà lần này e rằng cũng sẽ khó khăn như trước.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn vô tình hướng về phía cầu thang.
Chỉ thấy nơi tối tăm nối với tầng tám kia đột nhiên hiện ra một đôi mắt đỏ như máu!
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức mở to mắt, nhưng cũng không để hắn kịp phản ứng, trong giây lát, hành lang đã lại chìm vào bóng tối!!