“Vương Di Nhiên (tên cô gái tự sát) dù ở cùng một chỗ với chúng ta nhưng quan hệ giữa mọi người cũng không hẳn là tốt, bình thường cũng gần như không có giao tiếp, cơ hồ là việc ai người đó làm.”
Có điều quan hệ giữa nàng và phòng bên lại tốt hơn rất nhiều, đều là kiểu vừa nghịch vừa phá, hết hút thuốc lại uống rượu.
Ngày xảy ra chuyện không may đó, Vương Di Nhiên vẫn vui đùa ở phòng bên tới tận đêm. Lúc đó cũng không thấy quản lí kí túc đi kiểm tra nên sau khi về phòng thay đồ ngủ thì cô ấy lại bỏ đi. Chúng ta đã quen vói việc đó nên cũng chỉ hỏi xem muộn thế này còn muốn đi đâu.
Cô ấy nói ra ngoài chơi, chơi mạo hiểm.
Rồi cả đêm đó cũng không thấy quay lại.
Sáng hôm sau có mấy người trong kí túc lên tầng thượng phơi quần áo thì mới phát hiện nàng đã chết.
Cơ thể của nàng nằm ở gần cầu thang, nhưng.. đầu nàng lại tận cuối hành lang!
Chuyện sau đó thì ta cũng không rõ lắm. Lúc đó chúng ta đều rất sợ, nhưng trường học cũng lập tức cho chúng ta nghỉ phép về nhà vài hôm.
Chấm dứt uộc điện thoại với người chị của cô gái trông quán, Hạ Thiên Kỳ châm một điếu thuốc đồng thời ngồi xuống một góc đường suy nghĩ.
Câu chuyện của cô gái này vẫn còn cần kiểm tra lại, nhưng xem ra sẽ không khác biệt lắm.
Dựa theo ý của cô ấy, thì người gọi là Vương Di Nhiên này bị phát hiện đã chết ở tầng thượng của kí túc số hai. Nếu cô ta thật sự bị quỷ giết, thì e rằng nó cũng trốn ở ngay kí túc này, nhưng rất đau khổ là, đó chính là khu vực mà hắn đang phụ trách.
“Số phận như cái cứt. Tốt đến ỉa chảy mẹ nó rồi!”
Hạ Thiên Kỳ mắng nhỏ một câu, cũng ném điếu thuốc đã tàn trên tay đi. Có điều hắn cũng không quá bi quan, dù sao hai kí túc này cũng là một chỉnh thể chung, nên cũng không thể nói rằng ai mới là người gặp xui xẻo.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ thì hắn nhận ra trong lời của cô gái kia có vài điểm khiến hắn phải chú ý.
Tỷ như bạn bè bình thường của người chết đều sống ở phòng bên canh.
Lại như đêm người đó gặp chuyện, có báo rằng mình sẽ đi chơi mạo hiểm.
Hon nữa trước đó, người này cũng không có gì khác lạ, nên cô gái Vương Di Nhiên này chết rất có thể là do đêm đó đã chơi trò mạo hiểm với người ở phòng bên.
“Xem ra ta trước tiên vẫn nên đi kiểm tra xung quanh.”
Tìm được chi tiết có thể rất quan trọng trong chuyện này, Hà Thiên Kỳ cũng không nghĩ thêm mà lâp tức đứng dậy đi khỏi sân thể dục rồi nhanh chóng đi về ký túc xá.
Sau khi về kí túc, đầu tiên hắn ngó vào xem thử phòng trực bạn. Nó cũng nhỏ như hắn đã tưởng tượng, coi như cố lắm mới đặt nổi một cái giường cùng một tủ sách.
Cũng may là còn có wifi, ít ra cũng giúp hắn giết được chút thời gian.
Bởi vì hắn và ba người còn lại đã phân công rõ ràng, vì thế nơi này cũng chỉ có một mình hắn, còn Lãnh Nguyệt, Hàn Hy Nguyên và cô gái còn lại chắc là cũng đều đang làm quen với khu mà mình phụ trách.
Cũng phải nói tới, họ đang ở đâu, hay làm cái mẹ gì cũng chả có quan hệ chó gì tới hắn. Vì thế hắn cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn là câu nói đó, có mạng thì tự giữ lấy.
Vì kiểu giáo dục rất đặc biệt của học viện Tề Hà, nên lúc này rất có thể còn nhiều học sinh ở trong kí túc, không chừng còn có người đang ngủ nude trong phòng.
Vì bọn hắn rất đột nhiên đến đây làm quản lí, nên chắc là vẫn có học sinh chưa biết.
Tất nhiên, đó đều là thứ mà Hạ Thiên Kỳ tự sướng ra.
Hạ Thiên Kỳ đầu tiên đi một vòng ở tầng một, gần như không bỏ sót một phòng nào, đến đâu cũng đẩy cửa bước vào ngó thử. Tiếc rằng khiến hắn phải thất vọng, không hề có ai ở trong phòng, nhưng lại nhìn thấy một số đồ lót mới vừa thay ra.
Có điều hắn cũng không phải là kẻ bệnh hoạn, nên mấy thứ này cũng không thể dụ dỗ được hắn.
Cứ vậy đi lên tới tầng bảy, Hạ Thiên Kỳ không tìm thấy ai còn đang ngủ trong ký túc, tất cả đã đi sạch sành sanh.
Có điều hắn cũng không quan tâm lắm. Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn đi kiểm tra một chút, còn có nữ sinh hay không.. thì thực ra… hắn vẫn còn rất ngại.
Đứng tại đầu cầu thang tầng bảy, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn lên thì nhận ra nơi này chỉ có tám tầng, nói cách khác, tầng trên chính là nơi hôm đó phát hiện được thi thể của cô gái Vương Di Nhiên kia.
Không rõ có phải là do nghĩ tới chuyện đó hay không mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm hẳn xuống, hắn thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Móc lỗ tai vài cái, hắn mới cố gắng nghe thử lại, tới khi chắc chắn là không nghe thấy gì, thì mới lại bắt đầu đi kiểm tra nơi này.
Rất nhanh sau đó hăn đã có thu hoạch.
Khi Hạ Thiên Kỳ không mang theo bất cứ hi vọng nào mở một phòng ra thì cảnh khiến hắn muốn chảy máu mũi đã xuất hiện.
Hai cặp đùi trắng bóng thoải mái đặt ở chân giường, một làn tóc nâu tán loạn trên gối, cùng với đó là một gương mặt xinh đẹp lộ ra.
Cùng với, thứ đủ để thu hút dục vọng của đàn ông.. bộ ngực, dù hơi phẳng một chút.
Tự nhận không phải là kẻ biến thái, hơn nữa còn là một nam nhân cao thương, khi vào phòng con gái thấy nàng lộ ra thân thể, Hạ Thiên Kỳ quyết đinh… Nhìn đã rồi mới đi!
Tất nhiên là chỉ hắn nghĩ như vậy, thực tế là e ngại đã khiến hắn không dám ở lại thêm, nên vội vàng quay người bỏ đi. Ai ngờ vào lúc này, một tiếng thét chói tai bỗng phá đi bầu không khí đầy lúng túng nơi này.
Vô thức quay lại, Hạ thiên Kỳ đỏ mặt nhận ra cô gái đang ngủ lúc nãy đã tỉnh lại, đồng thời còn kêu to:
“Ngươi là ai?”
“Ngươi vào bằng cách nào???”
“Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!”
“Mau cút ra ngoài!!!!!!”
Dù rất muốn giải thích nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn chọn chạy ra ngoài, hơn nữa còn chạy một mạch lên tầng thượng. Vừa mới khiến cõi lòng đang xao động yên lại thì hắn lập tức bị cơn lạnh ở xung quanh làm giật mình.
Khiến hắn không ngờ là, tầng tám hoàn toàn là một nơi bị bỏ không, không hề có căn phòng nào, trên mặt đất cũng chỉ có đầy giá phơi quần áo.
Ngẫm lại thì xem ra trước khi có chuyện xảy ra, nơi này chỉ là một nơi treo quần áo.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang cẩn thận quan sát nơi này, thì cực kì đột ngột, ánh mắt hắn nhìn thấy một cái bóng đỏ, sau đó nó lập tức chạy vào trong một căn phòng.
Dù chỉ trong chớp mắt nhưng Hạ Thiên Kỳ tin chắc mình không có hoa mắt. vừa rồi thật sự có cái người nào đó, cũng có thể là vật nào đó, chạy vào trong một căn phòng trống gần hắn.
Cũng không quan tâm thứ chợt hiện lên đó là gì, Hạ Thiên Kỳ không nghĩ thêm chút nào lập tức xoay người chạy xuống, trong lúc chạy, hắn còn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn từ đằng sau.
Tới tận khi xuống đến phòng trực ở tầng một, Hạ thiên Kỳ mới thở dốc. Hắn cảm thấy vừa nãy thật quá liều, nếu lúc đó hắn lựa chọn đi tới kiểm tra, hoặc tiếp tục ở lại thì khó nói sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Giờ chỉ có thể hi vọng cô gái gọi là Lương Nhược Vân không lừa mình, con quỷ nơi này không đáng sợ như ở trong thư viện.”
Dù tự an ủi như vậy, nhưng Hạ thiên Kỳ cũng không có chút buông lỏng. Kể ra là con quỷ ở đây không đáng sợ như trong thư viện thì một kẻ bình thường không hề biết bắt quỷ như hắn nếu thực sự gặp phải quỷ thì cũng chỉ có một đường chết!!
Nghĩ thêm một lúc, hắn lại cảm thấy có gì không đúng.
Thử nghĩ mà xem, nếu thực sự công ty này muốn đám người mới bọn họ đều chết, thì cần gì phải phí công như vậy, kiếm bừa cái cớ nào lừa họ một chút thì chắc là họ đều sẽ rất thành thật đi nhận chết, cũng tiết kiệm được thời gian liều mạng.
Huống chi nghe Lương Nhược Vân nói thì, cô rất hy vọng người mới còn có thể sống, đồng thời cũng lộ ra rằng chính cô ta cũng từ một người mới từng bước đi lên.
Theo đó mà nói, không chừng có bắt được quỷ hay không hay cũng không phải vấn đề gì lớn với người đi thử việc.
Chẳng lẽ người thường thật sự có thể diệt quỷ?
Nhưng rốt cuộc phải làm sao?