Ác Linh Quốc Độ

Chương 3: Chương 3: Tầng tầng sương mù.




Hạ Thiên Kỳ có chút không tìn vào mắt mình bởi lẽ trước mắt hắn đang có quá nhiều xác người!

Nhìn thì có vẻ tất cả đều mới chết cách đây không lâu, máu vẫn còn đang theo các vết thương không ngừng trào ra.

Trái tim bắt đầu đập không ngừng, hít thở cũng khó khăn hơn, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cảm thấy mình đang dần không thở nổi.

“Không được, không thể tiếp tục như vậy được, mình phải bình tĩnh lại! Nhất định không được loạn lên! “

Hạ Thiên Kỳ dùng sức vỗ má, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

Thứ nhất hắn phải xác định rõ tình cảnh của bản thân cùng với các bước tiếp theo. Thứ hai thì là nghĩ cách hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra rồi tìm biện pháp chạy khỏi thư viện báo nguy.

Không nghi ngờ gì, nếu được lựa chọn hắn chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai.

“Trong thư viện này rất có thể có một tên giết người điên cuồng, hơn nữa cũng vừa rời khỏi nhà vệ sinh nữ ở tầng ba. Không, không thể, nếu kẻ kia có khả năng giết nhiều người như vậy, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua người vừa la hét ầm lên lúc nãy là mình.

Lẽ nào mọi suy đoán của ta đều là sai, tên giết người kia trước đó cũng không ở trong phòng vệ sinh nữ.”

Hạ Thiên Kỳ tin rằng rất có thể là như thế, nếu không, vừa nãy hắn làm ầm lên như vậy, nếu có kẻ giết người ở trong này thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.

“Có thể tên giết người đã không còn ở đây...”

Nghĩ lại việc lúc nãy tìm Trương Tiểu Thuận ở tầng dưới, Hạ Thiên Kỳ không khỏi sợ hãi. Có điều dựa vào chuyện này cũng có thể nhận ra, tên giết người có vẻ thực sự đã bỏ đi.

“Vẫn là chạy nhanh một chút thì hơn, vạn nhất, hắn vẫn còn ở đây thì...”

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức muốn chạy xuống lầu, nhưng ngay khi hắn lao ra khỏi phòng vệ sinh thì có một cái bóng xuất hiện ở bên cạnh.

“Ai!”

Hạ Thiên Kỳ sợ hãi kêu lên, cơ thể dù đã bày ra tư thế phòng ngự nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Đèn pin vẫn lấp lóe như cũ, có điều dựa vào ánh sáng chập chờn, Hạ Thiên Kỳ cũng kịp nhìn thấy một gương mặt!

Đó chính là người mà từ nãy hắn vẫn tìm, Trương Tiểu Thuận.

“Dọa chết ta!”

Hạ Thiên Kỳ khó chịu nhìn Trương Tiểu Thuận, nhưng thấy người này vẫn ổn thì cũng rất vui vẻ. Dù sao có người bên cạnh thì cũng yên tâm hơn.

Trương Tiểu Thuận có vẻ cũng bị dọa sợ nên mặt trắng bệch, vừa ôm ngực vừa nói:

“Những lời này là ta nói mới đúng!”

“Suỵt!”

Trương Tiểu Thuận còn muốn nói tiếp thì Hạ Thiên Kỳ đã ra dấu im lặng đồng thời khẽ bảo:

“Đừng lên tiếng vội, nghe ta nói đã. Trong thư viện này rất có thể có một tên giết người, trong phòng vệ sinh nữ toàn là xác chết. Ngươi có điện thoại di động không, chúng ta báo án!”

Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói, đôi mắt Trương Tiểu Thuận lập tức nhíu lại, hắn sợ hãi lắc đầu:

“Ta.. ta không có điện thoại!”

“Mẹ! Vậy cũng chỉ có thể chạy!”

Hạ Thiên Kỳ thất vọng chửi, tiếp đó bảo Trương Tiểu Thuận.

“Ngươi quen thuộc chỗ này hơn, mau dẫn ta xuống!”

“Ừ!”

Thấy Trương Tiểu Thuận gật đầu, Hạ Thiên Kỳ cũng tắt đèn pin. Dù sao ánh đèn chập chờn cũng khiến người ta thêm sợ hãi, hơn nữa cũng dễ bị địch phát hiện.

Đèn pin vửa tắt, bóng tối lại bao phủ tầm mắt của Hạ Thiên Kỳ.

Hắn theo bản năng tóm lấy áo của Trương Tiểu Thuận rồi cẩn thận đi theo sau lưng.

Vừa đi, Hạ Thiên Kỳ lập tức bắt đầu suy tưởng, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ.

Hắn chưa từng thấy hình dạng kẻ giết người, nói cách khác, đó có thể là bất cứ người nào, kể cả Trương Tiểu Thuận.

Hơn nữa Trương Tiểu Thuận cũng rất đáng nghi ngờ. Trước đó hắn la hét ở tầng dưới lâu như vậy cũng không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại, vậy mà ngay khi ra khỏi phòng vệ sinh lại gặp nhau. Trên người Trương Tiểu Thuận cũng không có điện thoại hay đèn pin, làm sao dám khẳng định người đi ra từ nhà vệ sinh là người tốt?

Hoặc là.. tốt xấu không quan trọng, vì trong mắt hắn, chỉ có người chết!

Thêm nữa, hắn cũng quá bình tĩnh, trước sau cũng không nói câu nào.

Bước chân Hạ Thiên Kỳ lập tức dừng lại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn không còn biết nên làm gì.

“Sao tự nhiên dừng lại?”

Giọng nói của Trương Tiểu Thuận vang lên.

“Ta bị tuột dây giày, đợi ta buộc lại.”

Hạ Thiên Kỳ cố gắng bình tĩnh đáp, cũng tận sức không thể hiện điều gì đặc biệt.

“Làm sao đây? Rốt cuộc Trương Tiểu Thuận có phải là tên giết người kia không?”

Tự hỏi trong giây lát, Hạ Thiên Kỳ quyết định mặc kệ Trương Tiểu Thuận, một mình chạy xuống tầng. Chỉ cần có thể rời khỏi thư viện thì hắn cũng sẽ an toàn, dù sao cũng không có tên điên nào dám đuổi giết người ngay trên đường.

Xác định trong lòng xong, Ha Thiên Kỳ muốn nhanh chóng vượt qua Trương Tiểu Thuận ở phía trước, nhưng ngay khi chuẩn bị, thì màn đêm phía trước bỗng có một bóng người!

Đó không phải ai khác, chính là người đứng cách đó không xa Trương Tiểu Thuận!

Lúc này nhìn Trương Tiểu Thuận rất lạ. Rõ ràng trên tay hắn không hề có bất kỳ dụng cụ phát sáng nào nhưng nhìn tới nhìn lui lại như đang ở trong một màn sáng, quanh thân tỏa ra vẻ u ám.

“Ngươi định làm gì?”

Trương Tiểu Thuận bỗng lạnh lùng hỏi.

“Ta đâu có làm gì.. Được rồi, sao trên người ngươi sáng thế?”

Hạ Thiên Kỳ cố gắng nói, có ý chuyển đề tài.

Nhưng Trương Tiểu Thuận cũng không để ý tới hắn, hắn chỉ tay về phía trước bảo:

“Đổi ngươi đi trước.”

“Đổi, đổi ta lên trước? Vì sao?”

Giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng run lên, hắn cảm thấy sức chịu đựng của mình cũng đã tới giới hạn, không thể tiếp tục giả vờ nữa.

Cho nên nói xong hắn lập tức xoay người, liệu mạng bỏ chạy.

Đương nhiên trong lúc chạy, hắn cũng không quên bật đèn pin, nếu không cứ đi trong bóng tối thì nhất định không tìm được đường ra.

Liều mạng chạy một lúc, Hạ Thiên Kỳ soi đèn pin về phía sau thì nhận ra Trương Tiểu Thuận đã biến mất. Có điều hắn cũng không lơ là, biết đâu Trương Tiểu Thuận đã chờ hắn ở cửa thư viện.

Rẽ một cái, Hạ Thiên Kỳ đã đi đến cửa ra cầu thang, chỉ cần tiếp tục đi xuống là tới tầng một.

Nhưng ngay khi hắn vừa đi qua cửa, cánh cửa này bống đóng sập lại!

Cùng lúc đó một bóng người đáng sợ đi từ trên trên xuống.

Thấy phía trên đã không còn đường, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi trượt chân ngã xuống cầu thang, lập tức hôn mê.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình đang nửa mơ nửa tỉnh, bởi hắn vẫn luôn có cảm giác có hơi nóng từ ngực truyền tới, giống như là có thứ gi đang bị đốt trước ngực khiến hắn đau đớn muốn thét lên, nhưng lại mãi không thể mở miệng.

Thẳng đến khi có người đánh thức hắn.

“Này, dậy mau..”

Hạ Thiên Kỳ cố gắng mở mắt, tiếp đó hắn cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Hắn thấy bên người mình có hơn chục cảnh sát.

Không chỉ vậy, còn có rất nhiều người mặc blouse trắng đang khiêng thỉ thể...

Thất thần nhìn đám cảnh sát một lúc, Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ tới chuyện tối qua nên sợ hãi kêu:

“Giết người! Khắp nơi ở tầng ba đều có xác người, hung thủ còn định giết ta..”

“Ngươi nói mình thấy hung thủ?”

Một cảnh sát to con ngắt lời Hạ Thiên Kỳ.

“Ta đã gặp. hung thủ mặc đồ của quản lí thư viện, hắn gọi là Trương Tiểu Thuận.”

“Trương Tiểu Thuận? Ngươi xác định là cái tên này?”

“Là hắn nói với ta hắn tên Trương Tiểu Thuận!”

“Phiền ngươi qua đây một chút, thư viện các ngươi có một người tên Trương Tiểu Thuận không? “ Cảnh sát gọi một người trung niên hói đầu từ đám người phía sau.

“Không có!” Người này chắc chắn khẳng định.

Hạ Thiên Kỳ thấy thế lập tức bực mình.

“Chắc chắn có, hắn mặc đồ nhân viên, ta còn nhìn thấy cả thẻ nhân viên, chắc chắn là Trương Tiểu Thuận, tóc húi cua, mắt một mí, ít nói nữa..”

“Chỗ này thực sự không có người này.” Trung niên hói tiếp tục khẳng định.

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ và trung niên tranh cãi, một cảnh sát chạy đến nói:

“Thưa chỉ huy, đã kiểm tra xong máy quay hai bên đường, chỉ có một mình hắn đến nơi này.”

“Ok, hiểu rồi.” Cảnh sát cao to gật đầu, sau đó ra lệnh cho hai cảnh sát bên cạnh còng tay Hạ Thiên Kỳ lại.

“Chúng ta nghi ngờ người có liên quan tới vụ án này, mời ngươi theo chúng ta về phối hợp điều tra.”

Nói xong cũng không để Hạ Thiên Kỳ có cơ hội phản bác, lập tức vung tay lên nói:

“Mang đi!”

“...”

Trước đây luôn nghe người ta nói rằng thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh hắn còn không thèm để ý, nhưng giờ đây Hạ Thiên Kỳ đã thực sự tin.

Mới hôm qua hắn còn sung sướng vì tìm được một công việc lương cao, đảo mắt một cái đã là một nghi can phạm tội, quả thực không thể không thừa nhận nó như một vở kịch.

Vừa tới sở cảnh sát, Hạ Thiên Kỳ đã được đưa ngay đến phòng thẩm vấn. Kiểu phòng này hắn đã thấy trên phim vô số lần, thế nhưng dây mới là lần đầu tiên ngồi vào, dĩ nhiên, hẵn cũng không muốn có lần nữa.

Ngồi trên cái ghế lạnh như băng, Hạ Thiên Kỳ nhớ lại từng chuyện, hắn nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Hắn nghĩ rằng người trung niên kia và Trương Tiểu Thuận này rất có thể là đồng bọn, vì thế mới đưa ra đãi ngộ như vậy cho hắn, cũng nhằm khiến hắn thành kẻ chết thay. Như vậy thì chuyện gì cũng có thể giải thích, là tiền để mua mạng.

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ nhớ lại chuyện này thì cảnh sát cao to kia bỗng mở cửa đến ngồi xuống đối diện hắn.

“Có gì muốn nói không?”

“Ta bị oan. Ta không có giết người, Chuyện ta nói lúc nãy ở thư viện với các người đều là sự thực. Hơn nữa ta còn biết tên giết người kia có đồng bọn, ta có số điện thoại của hắn, một ông chú cắt tóc cua..”

“Là hắn sao?”

Cảnh sát vừa nói thì lập tức có một người đàn ông mặc đồ tây tiến đến.

Thấy người này, Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi giận, lớn tiếng hét to.

“Chính là tên khốn này hại ta, hắn cùng hung thủ nhất định là một bọn!”

“Ồ, ta đã rõ, ngươi bây giờ có thể đi rồi.”

Cảnh sát cao to nói xong thì tháo còng tay dưới sự khó hiểu của Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn ông cảnh sát cùng với ông chú đang im lặng đứng ở cửa, cuối cùng sau nửa ngày mới đứng lên.

“Ta thật sự có thể đi.”

“Nếu không, ngươi muốn tiếp tục ở đây?” Cảnh sát to con nói.

“Cảm ơn...”

Dù cho không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra nhưng có thể rời khỏi đồn cảnh sát thì tốt rồi, vì thế Hạ Thiên Kỳ cũng không nói nhảm thêm nữa. Cảm ơn xong hắn lập tức rời khỏi đồn cảnh sát, còn ông kia cũng đi theo hắn.

Từ đồn cảnh sát ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ có vô số nghi ngờ muốn hỏi, nhưng lại không có cơ hội hỏi.

“Chút nữa còn có hai người thử việc tới, ta sẽ trực tiếp mang họ đi.”

Nói xong trung niên này liền lên xe định bỏ đi, nhưng đã bị Hạ Thiên Kỳ ngăn lại.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Công ty kia là công ty gì? Hôm qua trong thư viện còn có người chết, ngươi có biết không, đã chết rất nhiều người! Ta thiếu chút nữa cũng xong, thế mà bây giờ ngươi còn muốn ta quay trở lại!”

“Vậy thì sao? Không phải là bây giờ ngươi vẫn sống tốt sao? Ngươi vẫn chưa hết thử việc, nên ngươi vẫn phải quay lại làm việc.”

Nói tới đó, ông chú này hơi ngừng lại rồi tiếp lời.

“Có điều lúc này không chỉ có một mình ngươi, còn có người mới tới thử việc. Hơn nữa, ta khuyến nghị ngươi không nên về nhà, bởi điều này tương đương với việc còn có thêm càng nhiều phiền phức.

Cuối cùng, chúc ngươi may mắn, hi vọng còn có thể nhìn thấy ngươi còn sống.”

Ông chú nói xong thì mạnh mẽ quặt tay lái, lái xe đi xa.

Đồng thời cũng để lại cho Hạ Thiên Kỳ thêm nhiều ngờ vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.