“Ta bảo này Triệu Sảng, không phải ngươi cố ý trêu ta chứ, thư viện này thì có bí mật quái gì!”
Đi theo Triệu Sảng lên lầu, nối sợ trong lòng Phùng Vĩ lại trào lên, như thể sắp có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra.
“Đừng vội, đi đến chỗ này thì sẽ biết.”
Giọng Triệu Sảng vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí lúc này nghe vào càng có vẻ giống một người máy không có tình cảm.
Sợ hãi trong lòng lại dâng lên, nhiệt độ quanh phòng dường như cũng thấp hơn. Phùng Vĩ theo bản năng ôm lấy hai vai, nhưng cũng không thấy có thể ngăn giá lạnh.
“Sao tự nhiên lại lạnh thế này, lạnh chết ta mất!”
Phùng Vĩ ôm người run cầm cập, khó chịu nói với Triệu Sảng đang đi trước.
“Nếu thấy lạnh thì chúng ta vào đây thôi.”
Không biết có phải vì nghe thấy Phùng Vĩ oán trách hay không mà Triệu Sảng đang đi phía trước bỗng dừng bước, tiếp đó mở cửa một căn phòng:
“Ở trong này, mau tới đây.”
Dù thấy Triệu Sảng có hơi khác lạ nhưng Phùng Vĩ cũng nhanh chóng tiến đến.
Thật ra trong lòng hắn cũng ít nhiều có phần chờ mong, bọn họ cô nam quả nữ ở nơi này, Triệu Sảng lại chủ động như vậy.... Hắn dù có hơi ẻo lả những cũng không là trai cong.
Đi tới cửa phòng nghỉ song song đứng cạnh Triệu Sảng, Phùng Vĩ chiếu đèn thử nhìn bên trong thì cũng không thấy có gì đặc biệt.
“Ngươi chắc chắn trong này có bí mật sao?”
Phùng Vĩ lúc này đã tin chắc chín mươi phần trăm là Triệu Sảng chỉ lừa hắn tới đây, trong này cũng không hề có bí mật gì.
Còn vì sao lại lừa hắn tới...
Phùng Vĩ nghi ngờ nhìn Triệu Sảng ở bên cạnh, vì quá ít ánh sáng, nên cũng không nhận ra sắc mặt cô ta.
Ngay lúc này, Triệu Sảng chậm rãi đi vào trong.
Thấy Triệu Sảng đã đi vào, Phùng Vĩ cũng vội vàng theo sát, nhưng khiến hắn không ngờ là, ngay khi vừa bước vào, cửa phòng đã đóng “ầm” lại.
Còn không đợi Phùng Vĩ kịp quay lại đã có hai bàn tay lạnh lẽo ôm lấy cổ của hắn.
“Triệu Sảng..”
Phùng Vĩ vẫn còn đang cầm đèn pin, vậy nên Phùng Vĩ có thể nhờ ánh sáng của nó nhìn thấy rõ mặt Triệu Sảng, một gương mặt trắng bệch.
“Ta muốn....”
Mặc dù gương mặt trắng bệch của Triệu Sảng rất dọa người, như một con quỷ hút máu, thì giọng nói tràn đầy dụ hoặc của cô cũng khiến Phùng Vĩ quên hết phòng bị.
Phùng Vĩ nhìn Triệu Sảng đang sát bên mình, hai tay không ngừng run lên, bởi Triệu Sảng quả thực quá lạnh.
“Ta muốn..”
Triệu Sảng vừa áp sát vừa nói:
Thịt đưa đến miệng, Phùng Vĩ tất nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy cũng rất phối hợp:
“Ngươi muốn gì...”
Mặt Triệu Sảng đã kề sát mặt Phùng Vĩ.
“Ngươi muốn gì?” Hai tay Phùng Vĩ cũng rất không thành thực bắt đầu cởi đồ Triệu Sảng.
“Ta muốn.. Mạng! Của! Ngươi!”
Giọng Triệu Sảng đột nhiên cao lên, ngay khi đó, Phùng Vĩ lập tức cảm thấy trong mũi ngập tràn một mùi tanh tưởi.
Nơi bậc thang tầng một, Hạ Thiên Kỳ và Vương Nhã Chi đang đứng đó.
“Ngươi nói sao? Triệu Sảng là quỷ!”
Vương Nhã Chi không biết có phải tai mình đã hỏng khộng, cô thực sự rất khó tin rằng một người đang sống sờ sờ lại là quỷ.
“Ta chỉ nói là có khả năng rất lớn là vậy, vì người trung niên kia chỉ bảo sẽ dẫn hai người tới, huống hồ, cô ta lại chỉ đến sau khi ông ta đi mất.”
Nghĩ đến việc ác quỷ đã ngụy trang thành nhân viên thư viện Trương Tiểu Thuận lừa mình, Hạ Thiên Kỳ lại càng tin chắc rằng không sai rồi.
“Nếu lời ngươi nói là thật.. vậy Phùng Vĩ... “ Vương Nhã Chi sợ hãi nói không thành lời.
Hạ Thiên Kỳ chờ cô bình tĩnh lại rồi mới lắc đầu.
“Không biết được, chỉ mong hắn gặp may, chúng ta lúc này cũng khó tự bảo vệ chính mình, không biết lúc nào sẽ bị nó tìm đến.”
Nói xong, có lẽ là không muốn Vương Nhã Chi hoàn toàn sụp đổ nên Hạ Thiên Kỳ bổ sung.
“Có điều cũng không phải là không có cách nào khác, nghe nói quỷ sợ người ác, chỉ cần chúng ta tỏ ra ác độc một chút thì chắc là không có việc gì đâu.”
“Thật sao?” Vương Nhã Chi như thấy được cọng cỏ cứu mạng.
“Ừ.” Hạ Thiên Kỳ gật đầu nói tiếp:
“Ta còn có một ý tưởng, có lẽ con quỷ kia rất sợ ánh sáng.”
“Sợ ánh sáng?”
“Đúng vậy, ngươi không thấy lạ sao, trong thư viện này không hề có ánh sáng.
Tất cả mọi khung cửa đều đã bị rèm che kín lại, ngay cả công tắc đèn cũng rất khó tìm, quan trọng nhất là, con quỷ này chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Vì thế ta mới tin là con quỷ kia rất sợ ánh sáng, hoặc có lẽ là sợ nhiệt độ cao.
Còn nữa, không phải là phim ảnh trong nước ta đều bảo ma quỷ đều sợ ánh sáng sao!”
Một mạch nói hết suy nghĩ trong lòng, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ Vương Nhã Chi có hiểu hay không đã tiếp lời:
“Vì thế bây giờ chúng ta nên chuẩn bị sẵn.”
“Chuẩn bị sẵn? Chuẩn bị làm gì?”
“Tất nhiên là nghĩ cách tạo ra chút ánh sáng, chỉ dựa vào đèn pin nhất định là không đủ. Chúng ta phải kéo rèm che ra.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không phải là kẻ thích chờ đợi, hắn cũng không thích giao mệnh cho trời hay là đưa cho người khác nắm giữ.
Dẫn theo Vương Nhã Chi, Hạ Thiên Kỳ lo lắng đi tới một ô cửa sổ. Nhưng không đợi hắn kèo rèm che ra, đã có vài giọt chất lỏng nóng bất ngờ từ trên đầu hắn rơi xuống.
“Cái gì vậy??”
Hạ Thiên Kỳ sờ chất lỏng vừa rơi lên đầu, tiếp đó ngẩng đầu rồi chiếu đèn lên.
“Hít”
Khi thấy cảnh tượng trên đầu, Hạ Thiên Kỳ và Vương Nhã Chi đều hít sâu một cái.
Vì trên đầu họ.. vậy mà có một xác chết.
Ánh đèn đột nhiên chập chờn, Vương Nhã Chi sợ hãi thét lên.
Dù chỉ ngẩng lên nhìn trong giây lát, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng nhận ra thi thể đó, không phải ai khác, chính là gã ẻo lả vừa nãy, Phùng Vĩ.
Có điều, Hạ Thiên Kỳ cũng không phải nhân ra Phùng Vĩ thông qua bề ngoài, mà là qua cách ăn mặc của hắn.
Vì Phùng Vĩ đã không còn hình người nữa, thân thể không chỉ hoàn toàn biến dạng, ngay cả đầu đã lộ rõ óc cũng chỉ còn một nửa, cực kì thê thảm treo trên tường.
Chất lỏng rơi xuống đầu họ lúc này, chính là từ đầu Phùng Vĩ rơi xuống, óc người!
“Hắn bị treo trên đó từ lúc nào!!!!!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thân thể cũng không tự chủ run lên. Còn Vương Nhã Chi vẫn đứng cạnh hắn, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lấy tay day mặt, Hạ Thiên Kỳ cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Thực tế thì Phùng Vĩ chết cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, nói thẳng ra thứ khiến hắn sợ như vậy, là do cái xác này ở quá gần.
Đây thực sự là chứng minh không thể nghi ngờ rằng, nó đang ở gần đây!
“Phải mau chạy trốn!”
Hạ Thiên Kỳ không dám do dự, liều chết chạy lên cầu thang để trốn lên tầng.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi bao xa thì trong lòng đã có cảm giác đang bị theo dõi. Cảm giác này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hắn không cần quay lại cũng biết có một vật gì đó đang ở phía sau!
Sự thực thì cảm giác của hắn cũng không sai, bởi ngay khi hắn định quay lại nhìn, thì một bên vai của hắn bị thứ gì đó nắm lấy, tiếp đó có một sức mạnh không thể kháng cự quật hắn xuống đất.
“Aaaaaaaaaaaaa!!!”
Vừa nằm xuống đất, Hạ Thiên Kỳ đã không thể kìm nèn nổi sợ hãi mà hét lên.
Đèn pin còn cầm trong tay lúc nay đã bị hắn quăng ra một góc, không biết là đã hỏng hay là hết pin mà hoàn toàn tắt đi.
Bóng tối vô tận cùng nỗi tuyệt vọng vô bờ trong giây lát đã hoàn nuốt lấy Hạ Thiên Kỳ.
Hắn sợ hãi muốn đứng lên, nhưng chợt nhận ra trên người có một chất lỏng nào đó, kế tiếp có một vật nặng đè lên người hắn.
Có vật gì đó... có vật gì đó đang đè lên người hắn!
Nhưng... hắn không nhìn thấy gì..
“Ta phải chết sao!”
Hạ Thiên Kỳ lần đầu tiên cảm thấy cảm giác tuyệt vọng rõ ràng như vậy, đó là một hỗn hợp của bất lực và bó tay.
Có điều trong lúc sợ hãi này hắn chợt nhớ tới một vật, một vật có thể tạm thời cứu mạng hắn, đó chính là lá hộ thân phù ông hắn đưa cho!
Trước đó hắn đã ngu ngốc ném gần hết hộ thân phù vào trong bồn cầu, lúc này cũng chỉ còn lại một cái đang được cất trong túi quần.
Nghĩ tới hộ thân phù, khát vọng sống trong lòng Hạ Thiên Kỳ lập tức bùng lên, hắn cố gắng vùng vằng thò tay vào túi quần lấy hộ thân phù ra, cũng không quan tâm có tác dụng gì hay không mà giơ về phía vật đang đè xuống!
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cánh tay đang cầm hộ thân phù dường như chìm vào một đám bùn, có điều rất nhanh, một ánh lửa bỗng xuất hiện trong mắt hắn.
Hắn cực kì sợ hãi nhận ra, cánh tay của mình đang cháy, nói đúng hơn là hộ thân phù trong tay mình đang cháy, nhưng càng kì lạ hơn, tay hắn hoàn toàn không thấy nóng.
Mượn ánh lửa này, hắn cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Chính là ác quỷ đã ngụy trang thành Trương Tiểu Thuận suýt giết hắn hôm đó.
Toàn thân vẫn đang thối rữa, gương mặt lở loét vô cùng đáng sợ.
Tác dụng của hộ thân phù đang bốc cháy với ác quỷ rât rõ ràng, cơ thể của nó như bị điện giật, không ngừng bị đẩy lùi, hoàn toàn rời xa Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không đần, hắn vụt đứng dậy, sắn sàng chạy trốn giữ mạng.
Bởi hộ thân phù đã cháy gần hết.
Nói cách khác, thì Hạ Thiên Kỳ đã mất đi vật bảo vệ cuối cùng, muốn tiếp tục sống thì chỉ có chạy trốn. Chỉ có điều không đợi hắn cấp tốc bỏ chạy, đã có một luồng sáng đột nhiên chiếu lên mặt hắn.
“Chỗ dựa của ngươi quả thực không đơn giản, cũng không biết là ai đã bảo vệ ngươi!”
Khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì bất ngờ, giọng nói của người trung niên kia lại đột nhiên vang lên.