Ác Linh Quốc Gia 2

Chương 84: Q.1 - Chương 84: Dã tâm




Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Hạ Thiên Kỳ theo mức độ tăng cao của thực lực tự thân, vị trí chỗ ở cũng tăng lên, lý giải về Minh Phủ cũng từ cái hiếu kỳ ban đầu hồ đồ, đến bây giờ đã có mức độ hiểu rõ đại khái.

Ngay từ thời điểm ban đầu, có thể vốn dĩ không hề tồn tại đệ nhị vực, thế giới chính là do tất cả hiện thực lớn nhỏ tạo thành.

Nhưng có lẽ vì gặp quỷ vật xâm lấn quá lợi hại, cho nên mới cố ý mở ra một cái đệ nhị vực, xem như là tấm vách ngăn giữa đệ tam vực và hiện thực.

Mục đích chính là vì giăng lên một tấm lưới bảo hộ cần thiết cho hiện thực phía dưới.

Cho nên nếu nói ngay từ ban đầu, Minh Phủ hẳn là chỉ tồn tại ở đệ nhị vực, theo thời gian kéo dài về sau này mới bắt đầu phân chia ra như công ty thế này, thành lập mỗi đơn vị trong mỗi hiện thực phía dưới kia.

Tuy rằng trong hiện thực cũng có Minh Phủ, thế nhưng lực lượng chủ yếu chống lại quỷ vật xâm lấn vẫn đặt trên người của Minh Phủ tại đệ nhị vực.

Minh Phủ trong hiện thực phía dưới vừa là một nơi bảo hộ nhân loại, vừa là một cách bổ sung lực lượng cho Minh Phủ ở đệ nhị vực.

Từ đó hình thành cái khóa bảo hộ hai vòng, ngăn cách thế tiến công của quỷ vật ở mức độ lớn nhất, tránh cho quỷ vật ở tất cả hiện thực phía dưới xâm lấn nhấn chìm đi.

Mà các cấp cao của Minh Phủ này, chủ yếu chính là mũi nhọn chỉa vào đám quỷ vật mạnh mẽ kia, còn như những giám đốc phía dưới kia thì dọn dẹp qua một phần quỷ vật hơi yếu một chút, các cấp các được phân công rõ ràng, cùng lúc đối ngoại.

Có thể mới đầu là hay, nhưng nhân loại là chủng tộc vốn đã có sẵn dã tâm, vả lại còn cực kỳ dễ dàng bành trướng, một khi sau đó có được lực lượng giống như của thần kia, thì một số việc trong ngày thường mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tự nhiên cũng sẽ càn rỡ đi làm.

Nhưng mà vì ban đầu có những người kia nhìn chằm chằm, cho nên mặc dù có ý nghĩ, nhưng cũng không dám đi thực hiện.

Cũng có thể chuyện toàn bộ các cấp cao đều bị phong tỏa ở đệ tam vực, số lượng quỷ vật xâm lấn chợt giảm, cuộc sống tương đối trở nên an nhàn hơn, từ đó mà dã tâm của bọn họ cũng không thể kìm chế được nữa mà dần trở nên điên cuồng hơn, bắt đầu cao giọng từng người một xuất hiện, khiến cho cả đệ nhị vực chìm ngập trong đủ thứ bẩn thỉu xấu xa.

Hệ thống đối phó quỷ vật nguyên bản trong nháy mắt hiến thành bang phái đấu đá tranh giành quyền hạn, hai bên không ai phục ai, ai cũng không nghe ai, vì vậy lại xuất hiện liên minh quân phản loạn, toàn bộ thế lực này đều là do người có quỷ vật thể chất tạo thành.

Dĩ nhiên, giữa hai phe thế lực rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, phải chăng có giống như những gì tin đồn lan truyền hay không, người có quỷ vật thể chất bị tàn niệm của quỷ vật trong cơ thể ảnh hưởng, bắt đầu giết chóc trắng trợn, cái này hắn không biết được, thế nhưng điều hắn rõ ràng là, nếu như không có tư duy chính trị, chỉ biết phá hoại và giết chóc, thì tuyệt đối không cách nào hình thành một tổ chức.

Huống chi, những người của liên minh quân phản loạn mà hắn tiếp xúc này, có một người, không phải là con rối bị giết chóc khống chế.

Sở dĩ giết chóc, chẳng qua là không biết kiểm soát dục vọng của mình một chút nào, cảm thấy những người bình thường kia đều là con kiến mà thôi.

Người của tam đại Minh Phủ cảm giác mình là chính đạo, danh chính ngôn thuận tồn tại, mà liên minh quân phản loạn đại biểu cho người có quỷ vật thể chất, thì không muốn bị người của tam đại Minh Phủ dồn ép, càng không muốn lại bị bọn họ đuổi giết, thế là hai bên ngươi tranh ta đấu, đều muốn dụ dỗ cả phe đối địch, sau đó tận diệt hoàn toàn.

Mà một phần chưa từng hoặc ít nhiều gì bị ảnh hưởng, thầm nghĩ chỉ có mấy người lão đại an an ổn ổn ở địa bàn của mình, thì lại thuộc về một số lượng đông đảo các thế lực nhỏ ở ngoại vực.

Bọn họ vốn cũng là vì thiên phú kém cỏi, thuộc về loại người bị tam đại Minh Phủ vứt bỏ ngay từ đầu.

Cho nên mặc dù sau đó có tách ra từ trong liên minh quân phản loạn, cũng bị đuổi ra khỏi nội vực, cũng không một ai cảm thấy những tên “rác rưởi” bị đuổi ra ngoại vực trước kia này sẽ có ích lợi gì.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mảnh thế lực nhỏ tập trung ở ngoại vực này mới trở thành một mảnh thiên đường của đệ nhị vực.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn lý giải tám chín phần, có thể trong đó còn có vài chỗ sơ sót, cũng vẫn còn rất nhiều sự tình hắn không biết, nhưng ít nhất hắn không còn như trước kia nữa, ngay cả hoàn cảnh lớn trong vị trí của mình cũng mơ mơ hồ hồ không rõ.

Đất tập trung những thế lực nhỏ của ngoại vực này không một ai muốn, thế nhưng kể từ sau khi hắn từng tới chỗ này, nơi này cũng biến thành không yên bình.

Không cần biết người quản lý của những thế lực nhỏ này, thực lực cuối cũng có bao nhiêu đồ ăn, thế nhưng có câu nói rất hay, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nếu cùng một cấp giám đốc, ta một người đánh không lại thì thôi, mười người còn đánh không được hay sao?

Nếu như toàn bộ giám đốc ngoại vực này đoàn kết lại, phối hợp đủ các loại trận pháp, phụ ma, trên thực lực sẽ yếu hơn liên minh quân phản loạn, nhưng chắc chắn không phải là thế lực mà liên minh quân phản loạn có thể tùy tiện đánh hạ.

Dù sao ở ngoại vực có hơn một trăm tên giám đốc, so trên số lượng có thực lực giám đốc, có thể nói là còn nhiều hơn nếu so với số giám đốc của liên minh quân phản loạn và tam đại Minh Phủ.

Đồng thời còn cái này cũng chưa tính tới, hắn sẽ phải cho người đi xuống hiện thực phía dưới đi tìm nhân tài, nếu như bọn họ còn có thêm lực lượng của từng hiện thực phía dưới nữa, khối lực lượng này chắc chắn sẽ trở nên càng lúc càng không thể khinh thường.

Cho nên mặc dù bây giờ hắn khó chịu một chút, tình hình tương đối gian nan, thế nhưng hắn vẫn phải dựng một thành lũy thật kiên cố cho thời gian sau này.

Một khi phong tỏa của đệ tam vực bị phá vỡ, đại quân quỷ vật lần nữa hạ xuống, ít nhất hắn còn có một nơi để tự vệ. Ít nhất còn có thể bảo đảm, hệ thống chống quỷ vật của hắn bên này không loạn, không đến mức vì một chút tiện nghi nhỏ ham muốn hưởng lạc, mà khiến đầu óc mê muội.

Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng nhất, đó chính là hắn phải khống chế vận mệnh của mình trong lòng bàn tay.

Không cần quản anh là tam địa Minh Phủ hay là liên minh quân phản loạn gì gì kia, bất kỳ bên thế lực nào cũng đừng nghĩ sẽ uy hiếp dược hắn cái gì.

Nếu cho hắn thời gian, hắn sẽ từng chút một đánh cả hai thế lực này trở về nguyên hình, lần nữa dọn sạch chướng khí vốn lan tràn khắp nơi trong đệ nhị vực này.

Dù sao mẹ hắn vẫn còn bị phong ấn trong cơ thể hắn, cha hắn còn mất tích không biết, những điều này đều là cần phải dựa vào chính hắn nghĩ biện pháp.

Lảo đảo lắc lư lái chiếc trực thăng của Phương Sơn hạ xuống sân đậu, nhiều lần Hạ Thiên Kỳ đều suýt nữa là không kiểm soát được mà đụng vào hạ xuống vị trí vật kiến trúc bên cạnh kia, may mà hữu kinh vô hiểm hạ xuống.

“Giám đốc Hạ, anh thật đúng là thiên tài, lần đầu tiên lái trực thăng, vậy mà lại có thể an toàn hạ cánh.”

Một người thanh niên trẻ tuổi mang kính gọng vàng, ăn mặc một thân lễ phục lúc này đi từ một bên tới, liên tục vỗ tay nói.

Người nọ là quản gia mà Phương Sơn đặc biệt bố trí phục vụ bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, ban đầu theo như ý tứ của Phương Sơn, là muốn chuẩn bị một mỹ nữ đến để giúp Hạ Thiên Kỳ tiêu khiển phục vụ thường ngày cho hắn, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ từ chối.

Mà tên quản lý cấp cao này, là do Hạ Thiên Kỳ có chút ấn tượng với hắn, cho nên mới trực tiếp để hắn đến đây.

Người này tên là Hồ Khai Lai, là một quản lý cấp cao, đồng thời thực lực có thể nói là nằm cuối đuôi xe trong số quản lý cấp cao, toàn là dựa vào sử dụng điểm vinh dự để cường hóa, cường hóa được đến cấp bậc này, có thể chỉ cần đến được cấp quản lý cấp cao, với những người thiên phú đặc biệt kém cỏi mà nói, cường hóa sẽ mất đi hiệu quả.

Mỗi lần cường hóa, sẽ chỉ có hiệu quả cực nhỏ, Hồ Khai Lai là thuộc về một loại này.

Có điều trước kia hắn học làm quản lý quán rượu, con người sẽ nói phải, nếm, là một người vô cùng tỉ mỉ, cho nên sau khi Phương Sơn phát hiện một điểm này ở hắn, lập tức để hắn quản lý mảnh trang viên này.

Hồ Lai Khai cũng rất bằng lòng với chuyện này, mình làm người quản lý của Phương sơn, cũng không cần đi tham dự sự kiện, trong nhà còn có sáu mỹ nữ, ngày ngày đều vô cùng sung sướng.

Vốn dĩ không cần suy nghĩ, cũng sẽ không suy nghĩ, nếu như trời sập xuống ở đệ nhị vực này thì sẽ làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.