Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
Trong ba mộ huyệt đá không ngừng vang lên loại âm thanh đó, nắp quan tài đóng lại kín kẽ ở phía trên cũng theo độ nhấp nhô của âm vang này mà nghiêng lệch từng chút một.
Hiển nhiên là có thứ quỷ gì muốn chui ra khỏi chỗ đó.
Bất kể bên trong là thứ gì, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn chạm mặt với nó, bởi vì hắn hoàn toàn có thể dựa vào rời khỏi mà chạy đi, hoặc tiến hành thuấn di trong phạm vi nhỏ.
Sở dĩ dùng phạm vi nhỏ để hình dung, là bởi vì cự ly thuấn di xa nhất của hắn chỉ có ba thước.
Giống như phạm vi bao phủ tối đa quỷ vực của hắn có thể đạt đến là không thay đổi.
Dù sao lúc này hắn cũng đang ở trong quỷ vực của quỷ vương, cho nên liên quan đến năng lực thuấn di cũng bị hạn chế cực lớn.
May mà căn phòng này nhìn qua cũng không quá lớn, liên tục thuấn di vài lần, muốn rời khỏi đây cũng không tính là việc khó khăn gì.
Sau ba lần thuấn di liên tục, vốn là âm thanh cào mạnh tràn ngập bên tai đã không nghe thấy nữa, thế nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Hạ Thiên Kỳ không cách nào từ trạng thái căng thẳng khôi phục lại như cũ.
Bởi vì hắn phát hiện mình vậy mà lại quay về trong tòa lầu gỗ nhỏ kia.
Vẫn là tòa lầu gỗ ba tầng, vẫn là đoạn hành lang chật hẹp đi thông linh đường kia.
Hắn lúc này đang đứng cạnh cửa phòng ngủ, ít nhiều gì có chút mờ mịt luống cuống.
“Cộp cộp cộp...”
Tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng bước lên lầu đột nhiên vọng lên, chờ đến khi Hạ Thiên Kỳ khôi phục tinh thần nhìn lại, lại thấy một người phụ nữ dáng vẻ có chút tương tự Sở Mộng Kỳ, đang mặt không thay đổi bước lên lầu.
“Chuyện gì xảy ra! Nó không phải bị mình trừ đi rồi sao!”
Người đi lên không phải là ai khác, mà chính là Sở Tĩnh Thù bị Hạ Thiên Kỳ phá hủy đồng thời với căn lầu gỗ nhỏ này.
Tuy rằng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu nữ quỷ đã lần nữa xông ra, thì cũng chứng minh lúc đó hắn đánh lén không thuận lợi.
Mức độ cảnh giác trong lòng tăng lên gấp đôi, Sở Tĩnh Thù sau khi mặt không biểu tình đi lên trên, thì trên khuôn mặt màu trắng xám đột nhiên hiện lên một nụ cười tươi khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hoảng sợ:
“Anh nhìn em như vậy làm gì, lẽ nào nhìn mặt em giống người chết lắm sao?”
Giọng của Sở Tĩnh Thù nghe vào có chút giống đùa giỡn, nhưng nghe đến trong tai Hạ Thiên Kỳ thì một chút cũng không cảm thấy đấy là một câu nói đùa.
Bởi vì Sở Tĩnh Thù kia vốn dĩ là một người chết!
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Ngay trong lúc cái cổ của Hạ Thiên Kỳ giật giật, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, từ trong phòng ngủ phía sau hắn lại đột ngột vọng ra một chuỗi tiếng vang của móng tay cào mạnh lên vách tường.
Hạ Thiên Kỳ bị âm thanh vang lên bất thình lình dọa cho hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, lại nhìn thấy ngọn đèn trong phòng ngủ ánh lên, trong lúc trắng đen đan xen, ba mộ huyệt bằng đá tản ra trận trận quỷ khí có vẻ vô cùng dày đặc.
Trước có nữ quỷ đúng là âm hồn bất tán chặn đường, sau lưng có ba mộ huyệt bằng đá uy hiếp, Hạ Thiên Kỳ tức khắc lần nữa sử dụng năng lực thuấn di không chút do dự, bóng dáng hắn lóe lên đi thẳng tới vị trí linh đường, sau đó cả người lập tức hoàn toàn biến mất.
Một loại cảm giác hoảng hốt mơ hồ xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng vỗ đầu, ngồi dậy trên mặt giường có chút lạnh như băng, tức khắc bị hoảng sợ nhảy thẳng xuống giường.
Hắn vậy mà lại trở về trong phòng ngủ của căn lầu gỗ nhỏ ba tầng kia, không những vậy, Sở Tĩnh Thù cũng đang ngủ bên cạnh hắn!
Sở Tĩnh Thù này ngủ vô cùng yên bình, giống như là chưa từng nhận ra sự hiện diện của hắn vậy, hắn cúi người nhìn đồ đạc trên người một chút, không thiếu mất cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Hắn chần chừ một chút, bước nhanh đến cạnh cửa, kết quả vừa mới cầm cửa phòng ngủ kéo ra, lập tức nhìn thấy ba mộ huyệt bằng đá mà hắn quen thuộc hết mức kia.
Bọn chúng không dời đi, mà là vừa vặn hoàn toàn phá hỏng lối ra của phòng ngủ.
Nhưng mà đó cũng không phải nguyên nhân khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, điều thực sự khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, nắp quan tài trên ba mộ huyệt bằng đá kia cuối cùng không thấy đâu nữa!
Hiển nhiên, không phải có người mở chúng nó ra, chính là thứ quỷ quái vốn bị đóng bên trong trốn thoát.
Trái tim bắt đầu vì khiếp sợ mà đập mạnh kịch liệt, lại nói tiếp thì kể từ sau khi đi tới đệ nhị vực này, hắn còn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Dù sao loại giám đốc giống như Trần Sinh này, cũng chỉ là một trong số người yếu nhất trong cấp giám đốc, vốn dĩ không cách nào cùng so sánh với đám người Trần Minh, Vương Vân Bằng trước kia.
Có thể nói thế này, loại giám đốc có thực lực giống như Trần Sinh Lữ Bân này, ngay thời điểm hắn vẫn chưa tới đệ nhị vực, nếu như liều mạng không muốn sống cũng giống như có thể chiến thắng, Cho nên sau khi hắn trở thành giám đốc, mối có thể đi đến áp chế dễ dàng như vậy.
Đám người Lữ Bân không thể gây áp lực cho hắn, các sự kiện xảy ra ở quảng trường Quang Ảnh, một phần lớn cũng chỉ là ác quỷ thông thường quấy phá, cho nên khi hắn nhận được tin tức từ chỗ Trần Sinh hoặc Tăng Vũ mà chạy đến đều không phí đi chút hơi sức nào đã có thể dễ dàng sảng khoái giải quyết.
Cái loại trải qua dễ dàng như trở bàn tay này, thậm chí khiến cho trong nội tâm của hắn có chút tăng thêm, tuy rằng không nhiều, nhưng loại cảm giác bố mày là đệ nhất thiên hạ này vẫn là có thật một phần không thể ức chế.
Nhưng kể từ sau khi hắn đi vào trong nghĩa trang quỷ vương này, quả thực chính là đủ các loại trắc trở.
Mặc dù đã sớm nghĩ đến, ở trong chỗ này thì bất cứ chuyện quỷ dị gì cũng có thể xảy ra, thế nhưng khi thật sự xảy ra không ngừng như lúc này, hắn vẫn không cách nào vừa đối mặt vừa có thể giữ mình tỉnh táo.
Dù sao tất cả lúc này thật sự là rất giống ảo cảnh, thế nhưng hắn lại rõ ràng đây vốn dĩ không phải là ảo cảnh, mà là sự thật xảy ra.
Quỷ chú lấy tư cách là ý chí của quỷ vương, trong mảnh không gian này chính là chúa tể không gì không thể làm, muốn chỉnh sửa thay đổi ảo cảnh nơi này thế nào, là có thể thay đổi y như vậy.
Chỉ khi nào chuyện giống vậy liên tục xảy ra, cho dù trong nội tâm hắn có kiên trì đến mức nào, có kiên định đến mức nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi sẽ có thời điểm dao động.
Bởi vì trước đó là hắn tự tay giết chết Sở Tĩnh Thù, thế nhưng nó hiện tại vẫn còn nằm an ổn trên giường, nếu đây không phải là ảo cảnh, vậy thì nên giải thích thế nào đây?
Trong nghĩa trang quỷ vương tuy rằng cũng có thể có quỷ vật khác tồn tại, quỷ chú cũng có thể tự phân chia bản thân, từ đó hình thành một số phân thân, thế nhưng không chỉ có một mình hắn đi vào nơi này, quỷ chú cho dù có đi đối phó hắn, cũng không đến mức cắn chết hắn không tha giống như bây giờ đi.
“Mình phải tỉnh táo lại, mọi việc đều tồn tại tất yếu xảy ra của nó. Nếu như quỷ chú cho mình là uy hiếp lớn nhất đối với nó trong số toàn bộ người đi vào nơi này, vậy thì nó chỉa mũi nhọn vào mình nhiều lần cũng có thể lý giải được.”
Nếu ý đồ đối phó với hắn của quỷ chú này đã rất rõ ràng rồi, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục mù quáng chạy thoát thân nữa, lúc này đốt một điếu thuốc thơm, một bên vừa tự xoa dịu tâm tư phập phồng khó bình của bản thân, vừa nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp.
Quỷ chú ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, đồng thời hắn hiện tại bị vây trong xào huyệt của quỷ chú, cho nên không cần biết nhìn từ mặt nào, hắn đi đối phó quỷ chú cũng không có ưu thế.
Nhưng cũng như vậy, quỷ chú là một dạng tồn tại của ý chí, đồng thời sẽ theo thời gian trôi qua mà càng lúc càng suy yếu hơn, sở dĩ hao tổn cùng hắn thế này thêm nữa, hiển nhiên cũng là không có biện pháp tóm hắn, muốn tìm một cách khác giết chết hắn.
Chưa từng thử đi công phá quỷ vực của hắn, trái lại càng giống như lợi dụng thay đổi của cảnh vật, càng không ngừng làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn.
Thế nhưng loại ảnh hưởng này, có thể đủ để gây ra tác dụng gì với hắn đây chứ?
Đơn giản chính là khiến cho hắn cảm thấy bản thân bị vùi trong ảo cảnh, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới hắn.