“Là Phùng Hòa Chương của quảng trường Hứa Viễn và Lưu Hạ của quảng
trường Chính Gian, hai người bọn họ cũng xem như là người quen cũ của
anh em chúng tôi, cho nên mới không nhận lời gia nhập với bên Triệu Mãn
Sơn.”
Phương Sơn có chút cảm khái nói xong, em trai Phương Lâm của hắn lại bổ xung thêm một câu nói:
”Giám đốc Phùng và giám đốc Lưu đến đây sớm hơn các anh một ngày, lúc này đã
được chúng tôi sắp xếp chưa đến chỗ nghỉ ngơi, chờ đến khi trễ hơn chút
nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi cùng nhau ôn lại chuyện cũ.”
Hiển nhiên Trần Sinh và Tăng Vũ cũng quen biết hai người kia, cho nên đều gật đầu đồng ý.
Sau khi vài người hàn huyên với nhau vài câu, Phương Sơn và Phương Lâm lại
đi ra ngoài, chỉ còn lại có một quản lý cấp cao vẫn còn đi theo bên cạnh Trần Sinh, hiển nhiên là do Phương Sơn đặc biệt để lại để làm theo căn
dặn của Trần Sinh.
”Giám đốc Trần, giám đốc Tăng đừng để ý, giám
đốc Phương của chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng nghỉ lại cho các vị rồi, còn có một số cô gái mặt mũi cũng không tồi nữa, nếu như các vị muốn đi xem qua một chút thì tôi sẽ dẫn các vị đi ngay bây giờ.
Còn nếu
như các vị muốn ở lại đi dạo trong trang viên này một chút, tôi có thể
dẫn các vị đến nhà rượu, vừa rồi nơi ấy có thầy chưng cất rượu riêng cho chúng tôi vừa mới pha chế ra loại rượu dành riêng cho chúng tôi, tuy
nhiên vẫn có lưu giữ lại một số loại rượu tương đối nổi tiếng và quý
giá.
Giám đốc Phương đã thông báo cho tôi rằng, nếu hai vị giám
đốc còn có thêm bất cứ yêu cầu gì, tôi đều phải nghĩ biện pháp để thõa
mãn các vị.”
Tuổi tác tên quản lý cấp cao này nhìn qua cũng không quá lớn, dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, mang dáng vẻ của một thư sinh
trẻ tuổi hào hoa phong nhã mang mắt kính, người không biết còn nghĩ hắn
là nhân viên phục vụ của nơi này đấy chứ.
Đương nhiên Trần Sinh
muốn đi đến chỗ ở mà Phương Sơn đã chuẩn bị cho bọn họ quan sát một
chút, muốn nhìn qua một chút những cô gái kia là kiểu sắc đẹp như thế
nào, thế nhưng dù sao thì ở chỗ này cũng không phải nơi gã có thể định
đoạt, vì vậy gã cười ha hả nhìn qua Tăng Vũ hỏi:
”Lão Tăng anh đang có ý tưởng gì? Là quay về nhìn mấy em gái hay là đi thăm nhà rượu của Phương Sơn một chút?”
”Cả hai nơi tôi đều không muốn đi.”
Mục đích mà Tăng Vũ đến chỗ này là vì tiến vào nghĩa trang Quỷ Vương, thử
xem mình có cơ duyên có thể thu được một hay hai món pháp khí hay không, với cái chuyện hưởng lạc thế này hắn hoàn toàn không có chút hứng thú.
Thấy gương mặt Tăng Vũ có vẻ rất đáng ghét, trong lòng Trần Sinh thầm mắng
một câu rồi cũng không để ý đến hắn nữa, lúc này đi đến bên cạnh Hạ
Thiên Kỳ nhìn qua hắn hỏi:
”Giám đốc Hạ, anh xem bây giờ chúng ta nên đi chỗ nào đây?
Bây giờ cách buổi tối vẫn còn chút thời gian, nếu như không đi dạo vòng
quanh ngắm cảnh một chút thì sợ là chỉ có thể đi về nghỉ ngơi trước.”
Trần Sinh cũng không dám tự mình làm chủ hết mọi chuyện, mặc dù thời gian
trước khi đến nơi này đã từng dặn qua hắn và Tăng Vũ, rằng ở nơi này cứ
lấy hai người bọn họ làm chủ, không cần cố ý đẩy hắn biểu hiện ra ngoài.
Tuy trước đó Hạ Thiên Kỳ nói là nói như vậy, thế nhưng hiển nhiên Trần Sinh không dám không đếm xỉa gì đến Hạ Thiên Kỳ.
”Vậy trước tiên cứ đi đến khu nhà rượu kia tham quan một chút đi, dù sao thì nhãn rỗi vẫn là nhàn rỗi.”
So với việc quay trở về đi ngủ nghỉ sớm như thế, trái lại Hạ Thiên Kỳ muốn tiến sâu vào trong tìm hiểu nơi này một chút.
Bởi vì có rất nhiều quảng trường trong thời điểm ban đầu đều là một hiện
thực nhỏ phía dưới, cho nên bất kể là nhân văn hay là cảnh sắc đều có
nhãn hiệu đặc sắc của riêng mình.
Giống như quảng trường Thanh
Hải này chính là một khu vực bốn mùa đều là xuân, cũng không có giá lạnh tàn khốc, cũng không có mùa hè nóng bức khiến người dân bị say nắng
choáng váng, nhiệt độ chỉ khoảng 20 độ, có lạnh cũng sẽ không thấp hơn
10 độ.
Trong trang viên của hai anh em Phương Sơn là một cảnh sắc rậm rạp xanh tươi.Thường thường có thể nhìn thấy một số người làm việc trong khu trồng cây cảnh, hoặc là đang kiểm tra thiết bị tưới tự động, hoặc là tự cắt tỉa một số
thảm thực vật.
”Vẫn phải nói, hoàn cảnh lẫn khí hậu của nơi này
đều rất tốt, trái lại nơi sinh sống của mình còn tốt hơn nhiều, bây giờ
thì tôi thật sự càng ngày càng hâm mộ hai anh em Phương Sơn bọn họ.”
Ba người Trần Sinh ngồi trong một chiếc xe mui trần được tên quản lý cấp
cao kia cầm lái, chạy dọc theo con đường xi măng chợt cao chợt thấp, một mặt vừa thưởng thức phong cảnh hai bên, một mặt vừa nghe tên quản lý
cấp cao kia lên tiếng giới thiệu:
”Ban đầu nơi này là một ngọn
núi hoang vu, sau này được giám đốc Phương bọn họ trang trí qua một chút cho thật đẹp, cải tạo toàn bộ chỗ dùng được trước trước sau sau mất
khoảng hai năm, mới xây dựng hoàn tất.
Phía trước là một mảnh đất trồng hoa oải hương, lui về phía sau một chút nữa chính là một vườn
nho, những cây nho này được trồng để phục vụ cho nhà rượu, không mang ra ngoài tiêu thụ, rượu làm xong rồi đều do công nhân viên chức trong nội
bộ tiêu hóa.
Nếu như có nhân viên hoàn thành sự kiện tương đối xuất sắc, giám đốc Phương sẽ phân ra ngoài mấy chai dùng để khen thưởng.”
”Tôi nói người anh em, anh không đi làm người dẫn đường thật đúng là lãng phí tài năng của anh rồi.”
Hạ Thiên Kỳ nghe quản lý cấp cao này nói thao thao bất tuyệt, hắn không khỏi cười cười nói.
”Người anh em thật sự nói rất đúng, trước kia khi tôi vẫn chưa gia nhập vào
Minh Phủ đã có làm qua công việc hướng dẫn viên du lịch. Cho nên mới
được sắp xếp đến nơi này, để tiếp đãi mọi người giống như những người
bạn thân đường xá xa xôi đến nơi này.”
Nghe tên quản lý cấp cao
xưng hô với Hạ Thiên Kỳ là “anh em”, sắc mặt của Trần Sinh tức khắc trở
nên co chút phát cáu lên, hiển nhiên đang cảm thấy hắn gọi Hạ Thiên Kỳ
là anh em, đã thuộc về gián tiếp chiếm món hời của hắn.
Chỉ có
điều ngay trong khi gã đang muốn nổi giận nói lên vài câu để phát tiết,
Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên nhìn qua hắn một cái, đồng thời trong ánh mắt
còn biểu hiện ra ý tứ ra lệnh cho gã ngoan ngoãn một chút, đừng có nhảy
mồm nhảy miệng quá nhiều.
Thấy vậy, Trần Sinh thở dài trong lòng, sắc mặt lại lần nữa khôi phục lại bình thường.
Trong khu đại trang viên này của Phương Sơn và Phương Lâm, trên diện tích nói ít chứ cũng lên đến hơn mấy chục ngàn mét vuông, điều này cũng khến cho trong lòng Trần Sinh rất hâm mộ. Tự cảm thấy rằng nếu như so sánh với
quảng trường Thanh Hải này, thì quảng trường Quang Ảnh và quảng trường
Long Đằng trên tay hắn quả thật chính là rác rưởi, hoàn toàn không đáng
nhắc đến.
Ngắm cảnh đẹp trên đường, sau đó mấy người lại đang
dưới sự hướng dẫn của tên quản lý cấp cao đi đến khu nhà rượu được
Phương Sơn đặc biệt xây dựng.
Phương Sơn rất thích uống rượu, hơn nữa còn rất thích uống rượu vang đỏ, cho nên hắn tìm rất nhiều thầy
chưng cất rượu xuất sắc đưa về đây chuyên môn sản xuất rượu ngon cho
hắn, đương nhiên danh tửu hắn sưu tầm được cũng rất nhiều, hễ có ngày lễ tết cũng sẽ lấy ra một số chai, để chia sẻ với những quản lý cấp cao và những quản lý có sẵn tiềm lực.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ biết uống
rượu, cũng có thể uống rượu, thế nhưng với rượu lại hoàn toàn mù tịt,
rượu gì vào đến trong miệng hắn cũng chỉ một vị không sai biệt nhau lắm, lại nói tiếp lý giải của hắn với rượu, thì đó chính là một loại chất
lỏng có thể uống say lòng người.
Mà trên phương diện hiểu biết về rượu, thì Tăng Vũ cao hơn hắn và Trần Sinh một đẳng cấp là không thể
nghi ngờ gì, khi vừa mới tiến vào trong hầm ủ rượu của nhà rượu và phòng cất giữ các loại rượu nổi tiếng quý giá, hắn lập tức đi ra khỏi cái
trạng thái mặt ủ mày chau, liên tục tán thưởng Phương Sơn vậy mà cũng
cất chứa không ít thứ tốt.
Hạ Thiên Kỳ thì lại đi theo sau lưng
mấy người giống như một u hồn, một câu nói cũng không buồn lên tiếng.
Toàn bộ mục đích của lần ra ngoài này là để giải sầu, còn như một chuyến đi đến nghĩa trang quỷ vương kế tiếp, hắn lại tạm thời không nghĩ đến.
Chờ ba người tham quan nhà rượu xong xươi, tên quản lý cấp cao lại lái xe đưa bọn hắn đi đến nơi ở.
Chỗ ở của bọn họ là một căn biệt thự mini có hai tầng lầu, biệt thự tuy
nhỏ, thế nhưng diện tích sân vườn mang theo lại rất lớn, bên trong không thiếu một số hòn giả sơn tạo cảnh, còn có hồ bơi các loại, hơn nữa
khoảng cách với nhà rượu cũng không xa, tự mình đi bộ khoảng năm sáu
phút đồng hồ đã đến nơi.
”Nơi này chính là chỗ ở của các vị, xin
hai vị giám đốc chờ một chút, bây giờ tôi sẽ gọi các cô gái đã chuẩn bị
cho các vị ra ngay, các vị xem xét qua trước một chút, nếu như không hài lòng, tôi sẽ cho người đi sắp xếp lại.”
Với một phần lớn giám
đốc của khu vực thứ hai này mà nói, vàng bạc châu báu, danh tửu danh
thuốc đều thua kém điều quan trọng nhất là một người phụ nữ có thể đến
khiến cho hắn động tâm, cho nên đại đa số giám đốc đều thê thiếp thành
đoàn, trẻ em càng sinh ra một đống.