Dịch: Hàn Phong Vũ
“Tấn công nó... Đừng để cho nó hồi phục, lại tranh thủ thêm một ít thời gian...”
Diệp Dương ngã trên mặt đất, toàn thân vì đau đớn mà co giật, nhưng hiển nhiên đầu óc vẫn còn tương đối tỉnh táo, vẫn không quên nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ đi đối phó quỷ vương.
Trên thực tế thì cho dù Diệp Dương không nói, Hạ Thiên Kỳ chắc chắn cũng không chờ con quỷ vương kia khôi phục lại.
Giẫm một bước đệm nhanh chóng xông tới, Hạ Thiên Kỳ lợi dụng khi quỷ vương bị cắt nát vụn, vốn định sử dụng năng lực nuốt chửng, nuốt hết từng khối thịt vụn của quỷ vương, thế nhưng nghĩ đến quỷ khí của quỷ vương quá mức cuồng bạo, trước đó hắn chỉ cắn xé mấy cái, cũng đã khiến hắn có một cảm giác muốn nổ tung, cho nên hắn lại bỏ qua cái ý niệm này.
Nhưng nhìn khối vụn của con quỷ vương này rơi đầy đất, trên cơ bản không khác gì quỷ vương tàn chi rơi đầy trên đất.
“Nuốt không nuốt được, vậy thì tao đây dung hợp mày.”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên sinh ra ý niệm dung hợp, tuy hắn không cách nào dung hợp toàn bộ, nhưng cho dù chỉ dung hợp có ba phần, với tự thân hắn mà nói chắc chắn là một loại bổ sung cực lớn.
Cho nên không do dự nữa, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp sử dụng năng lực dung hợp, bắt đầu hấp thụ từng chút thịt vụn cách hắn gần nhất, lần lượt dung hợp vào trong thân thể.
Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ lại dung hợp tàn thể của mình, quỷ vương tức khắc gầm hét lên, rồi cứ như vậy mà trực tiếp di chuyển cả thân thể chưa liền lại, vọt thẳng về phía Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ vừa mới dung hợp được ba khối, tàn chi quỷ vương ở trong người hình thành thứ gì đó như cái kén tằm ổn định lại, lại nhìn thấy cái đầu lâu quỷ vương to lớn kia đột nhiên đi tới trước mặt hắn, tiếp theo đột nhiên há mồm ra, từ miệng phun ra một dòng dịch thể xanh lục.
Khi số dịch thể này bắn tung tóe trên quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ, nhất thời khiến quỷ vực vốn gần như vỡ tan tành, lần nữa trở nên nát vụn.
Hạ Thiên Kỳ vội vàng thả ra quỷ vực tầng thứ hai, lúc này khó khăn lắm mới chặn lại đòn tấn công của dịch thể xanh lục kia.
“Cút cho ta!”
Quỷ khí bàng bạc bị Hạ Thiên Kỳ hút ra từ trong thân thể, sau đó hóa thành một cánh tay qủy tráng kiện, hung hăng đánh một quyền lên đầu lâu của quỷ vương, trực tiếp đánh đầu lâu của quỷ vương văng ra rất xa,
Tiếp tục, Hạ Thiên Kỳ lần nữa phát động năng lực dung hợp, một mạch dung hợp hai khối tàn thể to lớn vào trong thân thể của mình.
Lần lượt dung hợp mấy khối quỷ vương tàn chi, Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm giác xấp xỉ đã đến cực hạn hắn có thể dung hợp, vì trong cơ thể đã xuất hiện hiện tượng bài xích rất mãnh liệt.
Trên thực tế, xem như hắn có thể dung hợp thêm nữa, thì về cơ bản, quỷ vương cũng không có khả năng lại để cho hắn dung hợp.
Dù sao hắn làm như vậy quả thật không khác gì cướp đoạt trắng trợn, quỷ vương tàn chi mà người khác dung hợp đều là quỷ vương chết, tàn chi bị phong ấn. Thế nhưng quỷ vương tàn chi hắn dung hợp, lại chính là cưỡng ép cướp đoạt ngay trước mặt quỷ vương, coi như trước không có người mà sau cũng không có người.
Lúc này Diệp Dương cũng đã thông quá nước thuốc thuật pháp khôi phục lại, lần nữa bắt đầu đánh ra từng đạo thủ quyết phức tạp, xem bộ dáng là sẽ tiến hành phong ấn con quỷ vương kia.
Hạ Thiên Kỳ vì phối hợp với Diệp Dương, lập tức mở rộng quỷ vực đến mức cực đại, đồng thời còn thử bao phủ cả quỷ vương vào trong.
Thế nhưng bị ảnh hưởng vởi quỷ vực của quỷ vương, về cơ bản hắn không cách nào dùng quỷ vực bao phủ cả quỷ vương. Để phòng ngừa quỷ vương tiến hành khôi phục, hắn lại không ngừng sử dụng năng lực tan rã, dùng hết sức can thiệp quỷ vương.
“Xong chưa!”
Hạ Thiên Kỳ phát hiện mình cho dù có đang liều mạng, thế nhưng vẫn không cách nào ngăn cản quỷ vương khôi phục, nên lúc này cũng có chút nóng nảy, quay về Diệp Dương hô lớn một tiếng.
“Anh xác định để tôi phong ấn quỷ vương vào trên người anh sao?!”
“Đến đây đi!”
Mặc dù phong ấn quỷ vương lại trên người mình sẽ có mạo hiểm, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy mạo hiểm và cơ hội là ngang nhau, dù sao trong cơ thể có một quỷ vương, không thể nói lúc nào sẽ biến thành vật tư bổ sung kịp thời của tự thân mình.
Huống chi tình trạng trong cơ thể hắn đã đủ loạn, cũng không kém một con quỷ vương.
Nhận được sự khẳng định của Hạ Thiên Kỳ, Diệp Dương bên kia cũng không nói nhảm nữa, lúc này móc ra một xấp chú phù rất dày trong lồng ngực mình, sau đó vung tay thật cao, sau khi cắn đứt ngón tay thì không ngừng viết cực nhanh trên không trung.
Chú phù xoay tròn cuốn lên, tương liên trên không trung hóa thành một mặt lưới lờ mờ, tiếp theo dời thẳng về phía quỷ vương.
Mà quỷ vương vẫn luôn bị Hạ Thiên Kỳ quấy rầy, lúc này cũng đã nhận ra không ổn, sau khi đánh bay Hạ Thiên Kỳ, nó lại thử thuấn di rời đi, nhưng trước người lại xuất hiện một loạt kim quang nhàn nhạt, cứng rắn ép nó quay trở về.
Quỷ vương chưa liền lại, tự nhiên không cách nào tùy tâm sở dục giống như trước kia, mà kim quang này chắc chắn là pháp vực của Diệp Dương, Diệp Dương sợ quỷ vương chạy thoát, nên mới kịp thời dùng pháp vực để quấy rầy.
“Không được, lúc này bản thân đang ở trong quỷ vực của nó, cơ bản là không thể vây được nó!”
Mắt thấy pháp vực của mình không cách nào khiến quỷ vương dừng lại, Diệp Dương hô lên có chút nóng nảy.
Hạ Thiên Kỳ thấy vậy do dự một chút, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, vết sẹo tròn trên trán nhảy nhót vài cái, sau đó hắn lại sử dụng năng lực thiên phú triệu hoán ra mảnh quỷ môn kia.
Dù sao hắn cũng sẽ không cắn nuốt hết quỷ vương, cũng chỉ là lực hút kéo của quỷ môn tạm thời vây khốn con quỷ vương mà thôi.
Quỷ môn từ từ mở ra dưới sự điều khiển của Hạ Thiên Kỳ, sau đó bên trong bộc phát ra một luồng lực hút cực mạnh, cưỡng ép kéo con quỷ vương đã chui vào hư không, muốn lợi dụng thuấn di để chạy trốn kia ra ngoài.
Nhìn mảnh quỷ môn phía trên kia, Diệp Dương hơi giật mình, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng:
“Làm đẹp lắm! Lúc này nó hoàn toàn xong rồi!”
Chú phù phong ấn đã viết xong, lúc này nhanh chóng truy đuổi quỷ vương, sau đó xoay tròn xung quanh nó rất nhanh.
Quỷ vương không ngừng dùng quỷ trảo đánh xuống trên số chú phù kia, thế nhưng không đưa đến tác dụng gì không nói, trái lại khiến khoảng cách giữa chú phù kia với nó còn gần hơn.
“Trói!”
Diệp Dương sau khi đánh ra một chuỗi thủ quyết, trên mặt nổi gân xanh, hai tay đột nhiên tạo thành hình chữ thập, lại thấy số chú phù vốn đang vây quanh trước người quỷ vương kia, liền trực tiếp trói chặt quỷ vương lại.
Kim quang bao phủ cả quỷ vương vào trong, lúc này Diệp Dương cũng đầu đầy mồ hôi lạnh, dù sao lúc thi triển chú thuật cấm kỵ vừa rồi cũng đã tiêu hao cực lớn tinh thần tự thân, nước thuốc thuật pháp tuy có thể khôi phục thể lực và thương thế, thế nhưng lại không cách nào khôi phục tiêu hao tinh thần.
Mà loại chú thuật phong ấn này, là cực kỳ tiêu hao tinh thần, nếu không phải hắn thật sự không muốn thả con quỷ vương kia chạy mất, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm sử dụng.
Dù sao thì ai cũng không biết khi hắn không thể chống đỡ nữa, Hạ Thiên Kỳ có thể để lộ nanh vuốt hay không.
“Phong!”
Khi hai tay tạo thành chữ thập, Diệp Dương lại nhanh chóng mở ra, sau đó chìa ra hai ngón tay, làm một động tác ném đi, nhắm ngay vào Hạ Thiên Kỳ.
Trong một cái chớp mắt này, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân đều mất đi khả năng hành động, trong tầm mắt chỉ thấy một đám kim quang chói mắt, và cái mặt quỷ đang không ngừng giãy dụa trong kim quang kia.
“Hống!”
Cái mặt quỷ rốt cuộc giãy dụa ra ngoài, sau đó trong miệng con quỷ vương phát ra một âm tiết rất không rõ ràng, tiếp theo, một âm thanh như tiếng nổ đột nhiên dội thẳng vào trong tai hắn.
Hắn chỉ cảm thấy trong cổ họng ngọt một chút, tiếp theo cả người bị đánh bay ra ngoài, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Nhưng trước khi hắn mất đi chút ý thức cuối cùng, hắn biết rất rõ, quỷ vương cũng không có bị phong ấn vào trong thân thể của hắn, mà là trong nháy mắt khi sắp bị phong ấn, nó lựa chọn tự phát nổ.