Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
“Tôi tới tìm các người, ngoại trừ chuyện này ra còn muốn nhắc nhở các người, trước cứ tạm thời ở lại quảng trường Thanh Hải, khi nào tôi nói có thể quay về, thì các người mới có thể rời đi.
Rõ chưa?”
Ngữ khí của Hạ Thiên Kỳ hàm ý không được nghi ngờ.
“Hiểu.” Mấy tên giám đốc quảng trường kia nào dám nói nửa chữ không, chỉ cần Hạ Thiên Kỳ không hạ sát thủ với bọn họ, bọn họ cũng đã cảm ơn trời đất.
Dù sao lập trường của bọn họ và Hạ Thiên Kỳ lúc đến đây là hoàn toàn đối lập, cứ dùng công phu nói mấy câu như vậy, đồ đạc của bọn họ tức khắc bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Chờ đám người Phương Sơn rời đi, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại di chuyển vòng quanh trong quỷ vực như u linh, mãi đến khi tất cả mọi người trong quỷ vực rời đi hết, hắn mới thu hồi ý nghĩ, bắt đầu thử thu nạp mảnh quỷ vực bị tàn phá nặng nề này vào trong thân thể mình.
Loại quỷ vực đã cố định giống như thế này, nếu muốn lần nữa đưa trở về trạng thái nguyên thủy, thì nhất định phải hòa tan trước.
Nếu nói hòa tan thì chính là sử dụng quỷ khí, bao bọc trong trong ngoài ngoài, sau đó đồng thời thu vào trong cơ thể.
Đã một thời gian rất lâu rồi Hạ Thiên Kỳ chưa từng bị tiêu hao quỷ khí trong cơ thể, vừa vặn hắn cũng muốn xem một chút, quỷ khí bản thân dự trữ được rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi.
Thả toàn bộ quỷ khí ra ngoài không giữ lại chút nào, quỷ khí xanh biếc trong nháy mắt như sương mù, chậm rãi tràn đi về phía xa hơn bên trong.
Thời gian này kéo dài khoảng mười phút, Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm giác cơ thể mình đã hoàn toàn trống rỗng.
Quỷ khí cũng không quá đầy đủ như trong tưởng tượng của hắn, kỳ thực đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao một phần rất lớn quỷ khí đều đã biến thành dịch thể, vả lại cho đến bây giờ hắn không thể nào hiểu rõ, số dịch thể do quỷ khí chuyển hóa thành này có ích lợi gì.
Gia cố quỷ giáp? Hoặc là gia cố quỷ binh?
Hạ Thiên Kỳ dự định chờ hắn thu hồi hết mảnh quỷ vực này, sau đó sẽ thử xem xét một chút, nếu không thì giữ lại số dịch thể kia chẳng phải phung phí hay sao.
Quá trình thu hồi quỷ vực rất thuận lợi, khi quỷ khí hoàn toàn bao bọc mảnh không gian này, Hạ Thiên Kỳ tức khắc cảm thấy một loại cảm giác dung nhập vào thân thể mình, trong lòng khẽ động, lại thấy cảnh tượng xung quanh hắn bắt đầu vỡ nát, một lát sau, nơi này biến thành một mảnh núi rừng tràn đầy hoang vu.
Nghĩa trang quỷ vương hoàn toàn biến mất không thấy, có điều chỗ điểm cuối ánh mắt có thể phóng đến vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút sương mù, mà phía sau số sương mù này, chắc chắn là nơi hắn gặp được hai thiếu niên thiếu nữ kia.
Âm thầm ghi nhớ lại vị trí này trong đầu, Hạ Thiên Kỳ lại nhanh chóng cách xa nơi này.
Sau đó, hắn thử thả ra quỷ vực lần nữa, kết quả diện tích bao phủ của quỷ vực vậy mà đạt đến mức kinh người, gần như che phủ cả một thành phố.
Phải biết rằng mỗi thành phố của quảng trường Thanh Hải có thể lớn hơn bất cứ thành phố nào của quảng trường Quang Ảnh, quảng trường Phong Hướng, nói cách khác sau khi hắn thuận lợi tiếp nhận nghĩa trang quỷ vương, phạm vi bao phủ của quỷ vực tăng vọt lên đến mức đủ để bao phủ cả một thành phố.
Không nói lần này đi tới để thanh toán Triệu Mãn Sơn, làm cho Thạch Quỳnh đồng ý giúp hắn làm hai chuyện, chỉ nội thu hoạch trên mặt quỷ vực này, cũng đã làm chuyến đi này của hắn không tồi chút nào.
Huống chi thực lực của hắn cũng có đề thăng rất rõ ràng, khoảng cách để đẩy ra cánh cửa giám đốc cấp cao càng gần hơn từng bước.
Chờ đến khi hắn quay lại nơi ở mà Phương Sơn sắp xếp cho hắn trước đó, hắn phát hiện ngoài cổng có rất nhiều người xếp thành hàng dài.
Những người này vừa nhìn cũng biết, là các quản lý cấp cao dưới trướng Phương Sơn Phương Lâm, bày ra một tư thể xếp thành hàng hoan nghênh hắn.
Hạ Thiên Kỳ không có xuất hiện bên ngoài, mà là trực tiếp thuấn di đi vào trong nơi ở.
Trần Sinh và Tăng Vũ đều nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình, dù sao nước thuốc thuật pháp không phải vạn năng, có thể phục hồi thể lực, có thể phục hồi thương thế, thế nhưng mệt mỏi trên tinh thần thì không cách nào phục hồi.
Hắn tuy nói cũng cảm thấy hơi mệt một chút, thế nhưng nghĩ đến hắn là nên gọi điện đàm qua cho Ngô Địch ngay, nghĩ xong lập tức dùng điện đàm gọi qua cho Ngô Địch.
“Có chuyện gì?”
Không biết có phải cảm thấy cú điện đàm này hắn gọi qua có chút quá sớm hay không, Ngô Địch có vẻ có chút ngạc nhiên.
“Tôi đã ra khỏi nghĩa trang quỷ vương rồi, Triệu Mãn Sơn và một đám giám đốc đều bị giết chết, còn dư lại vài người, tôi định sau này sẽ cho làm chó săn.”
“Nhiều người như vậy đều bị chú giết?”
Sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Ngô Địch tức khắc trở nên kinh ngạc hơn.
Thậm chí nói là có chút không tin.
“Đúng vậy, có điều Thạch Quỳnh thì tôi không giết chết, tôi biết thời biết thế mà tặng cho hắn ta một nhân tình, hắn đồng ý giúp tôi hai lần.
Nhưng mà người kia tôi không quen biết, cũng không biết đáng tin hay không đáng tin.
Có điều thực lực của hắn ta thực sự rất mạnh, tôi nghĩ nếu như dùng hết toàn lực đánh hạ, ít nhất cũng ở cấp giám đốc cấp cao.
Vì hắn có một phân thân quỷ vương, đương nhiên, có lẽ không chỉ có một.”
“Anh đã nói Thạch Quỳnh là một tên biến thái, hắn quả nhiên là biến thái không sai. Có điều chú vậy mà có thể làm cho tên biến thái kia giúp chú, hiện tại anh nghĩ chú mới là biến thái thực sự.”
Ngô Địch vốn tưởng Hạ Thiên Kỳ nhiều nhất cũng chỉ tập kích đánh chết Triệu Mãn Sơn, kết quả Hạ Thiên Kỳ vậy mà ra tay tận diệt hết đám người Triệu Mãn Sơn.
Hơn mười giám đốc, đây chính là một lượng chiến lực không nhỏ, cho dù có là liên minh quân phản loạn cũng bị tổn thất không gượng dậy nổi.
“Anh Ngô, nếu anh nói như vậy, đứa em út này cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng rồi, anh hiểu rõ Thạch Quỳnh bao nhiêu, hắn đồng ý có đáng tin không?”
“Hẳn là đáng tin, chú cũng nói hắn có phân thân quỷ vương, nếu không muốn giúp chú, cũng không cần thiết hứa hẹn cái gì.
Lại nói thêm thì, phàm là loại tính cách cổ quái này, thông thường đều là tương đối đáng tin lời hứa, không giống cái loại ngọt ngào nhưng không coi ra gì.”
“Vậy xem ra chỉ có tôi đây là mơ hồ.”
Vừa nghe Ngô Địch nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ yên tâm không ít, dù sao tàn chi quỷ vương cho dù có nhỏ đi nữa, nếu như giao cho Trần Sinh, trái lại có thể cho Trần Sinh nâng cao thực lực một chút, cho nên vật này đưa ra ít nhất phải có chút hồi báo mới được.
“Đúng rồi, chú và Thạch Quỳnh đạt được giao dịch, con người hắn ta hung ác kiêu ngạo, trong liên minh quân phản loạn, chỉ cần là số người cực ít, hắn ta sẽ chấn chỉnh thái độ xử lý.”
Còn hơn việc Hạ Thiên Kỳ làm thế nào dọn sạch đám người Triệu mãn Sơn, hiển nhiên Ngô Địch cảm thấy hứng thú với việc hắn và Thạch Quỳnh liên lạc như thế nào.
Hạ Thiên Kỳ cũng không gạt Ngô Địch, lập tức nói ra chuyện của ông nội hắn, Ngô địch nghe xong không khỏi truy hỏi:
“Chú còn chưa tìm được ông nội của chú sao?”
“Vẫn chưa, đã tìm hơn hai năm, càng tìm càng không tìm ra.”
Trước kia Hạ Thiên Kỳ cũng giống như Ngô Địch, đều từng nghe qua chuyện liên quan đến Hạ Thuần, thế nhưng hắn vốn dĩ chưa từng nghe qua cái tên này, cho nên lúc này nghe Hạ Thiên Kỳ nhắc lại, hắn lại chợt nhớ lại chuyện này.
“Xem ra ông nội chú còn là một trùm sỏ của Minh Phủ rồi đi, lần này thì hay rồi, xem như chú mày có núi dựa.”
“Anh đừng trêu chọc tôi, cái núi để dựa này của tôi hiện tại chính tôi cũng không biết ở đâu, trông chờ vào ông ấy là chắc chắn không hơn cái ngón tay.
Hiện tại Triệu Mãn Sơn đã chết, liên minh quân phản loạn cho ba tên giám đốc cấp cao tới, chỉ quay về một người Thạch Quỳnh, Thạch Quỳnh cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Cho nên liên minh quân phản loạn bên kia, còn cần anh hỗ trợ nói giúp một chút, để cho Trần Sinh của quảng trường Quang Ảnh làm “tai mắt” mới cho các anh.”
“Chú không làm cái “người phát ngôn” này sao?”
Ngô Địch nghe xong, đột nhiên cười trêu chọc nói.
“Tôi vẫn nên trốn sau hậu trường là tốt hơn, vậy cũng dễ dàng cho hoạt động sau này của tôi, hoạt động trước đài không phải là phong cách của tôi.”