Đồng thời từ chỗ Tăng Vũ, Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu
được qua một quãng thời gian gần đây nhất, tần xuất sự kiện linh dị xuất hiện ở quảng trường Phong Hướng đặc biệt cao, hầu như cứ cách một, hai
hay ba ngày thì sẽ đồng loạt phát sinh, hơn nữa sức mạnh của quỷ vật
cũng không hề yếu, hầu như đều nằm ở cấp ác quỷ.
Điều này cũng khiến cho những quản lý cấp cao dưới tay hắn thương vong nặng nề, tổn thất đến mức chỉ còn gần hơn một nửa.
Hiển nhiên Tăng Vũ cảm thấy đây là một sự việc vô cùng gay go, dù sao đi nữa thì số lượng quản lý cấp cao tổn thất nhiều như vậy, tuy nói
rằng sẽ có quản lý bước vào cấp ác quỷ, thế nhưng trên số lượng thì vốn
không có cách nào bù đắp được tổn thất.
Trái lại Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cảm thấy rằng đây là một chuyện
tốt, dù sao đi nữa thì lúc này hắn vẫn đang lo lắng sẽ không gặp được
quỷ vật cấp ác quỷ đấy chứ, như ở quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng, một phần lớn quỷ vật xuất hiện trong các sự kiện linh dị ở
hai nơi này đều dừng ở cấp lệ quỷ, nói không chút khoa trương, nuốt
chửng một con lệ quỷ còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng đâu.
Đến cái trình độ của hắn bây giờ, cũng chỉ có nước phải nuốt ác quỷ mới có thể khiến thực lực của hắn tăng lên.
Cho nên hắn cũng tạm thời bỏ qua ý định quay trở về quảng trường
Quang Ảnh, nếu như sự kiện linh dị ở đây nhiều như vậy, Tăng Vũ lại cảm
thấy thương vong quá lớn, vậy thì cũng vừa đúng lúc cần thiết cho nhu
cầu của bản thân, cứ xem như là hỗ trợ nhau giàn xếp vấn đề của đối
phương.
”Quãng thời gian gần nhất này tôi sẽ tạm thời ở lại nơi này của anh,
nếu như có sự kiện cấp ác quỷ phát sinh ra nữa, tôi sẽ ra tay giúp các
anh giải quyết, không cần anh đích thân ra tay, hay hoặc là để cho những quản lý cấp cao phía dưới tham gia.”
Tăng Vũ và Hạ Thiên Kỳ lúc này mỗi người đã uống đến hơn nửa lít rượu trắng rồi, chỉ có điều nhìn qua cả hai người lúc này đều giống như
không uống chút nào, trên mặt ngay cả một chút đỏ hồng vì rượu cũng
không có.
”Anh muốn giúp giải quyết sự kiện linh dị ở nơi này?”
Đang khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói muốn tạm thời ở lại nơi này một thời
gian để giúp đỡ mình giải quyết sự kiện linh dị cấp ác quỷ trở lên, thì
trên mặt Tăng Vũ nhất thời biểu hiện vẻ khó có thể tin được.
Nhìn thấy Tăng Vũ há hốc miệng làm một biểu tình như thể muốn ăn thịt người kia, Hạ Thiên Kỳ cười hỏi:
”Giám đốc Tăng, anh không cần phải khoa trương như vậy chứ?'
”Không phải là tôi khoa trương, mà là quyết định này của anh quá mức làm cho tôi khó có thể lý giải được.
Kể từ khi trở thành giám đốc, chỉ cần người dưới quyền đi tham gia
cùng nhau giải quyết sự kiện linh dị thì sau đó toàn bộ phần thưởng đều
cũng sẽ đến trong tay của giám đốc trước, sau đó thì do giám đốc tiến
hành phân chia ra.
Cho nên khi đã lên đến cấp này rồi, hầu như có rất ít người sẽ tiếp
tục tham gia vào sự kiện, đa phần đều là ngồi mát ăn bát vàng.
Dù sao thì cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể trưởng thành đến giám đốc cấp cao, hay hoặc là cấp cao hơn nữa.”
Tăng Vũ nói ra quan điểm của hắn về cấp giám đốc với vẻ mặt nghi ngờ, lại nói tiếp thì hắn cũng không tin là một giám đốc nắm giữ ba quảng
trường, mà đến ngay cả loại chuyện trụ cột cơ bản này cũng không biết.
”Những gì anh vừa nói đương nhiên tôi biết rất rõ, thế nhưng tôi đã
từng với qua với anh rồi thôi, tôi cũng không hề giành được quyền hạn
quản lý của giám đốc.
Anh có thể nghe hiểu ý của tôi không? Tôi thì không có cách nào thu được, dù chỉ một nửa điểm danh dự.”
Tăng Vũ nghe xong thì trong lòng cũng biến thành nghi ngờ nổi lên
càng lúc càng nhiều hơn, thế nhưng hắn thấy Hạ Thiên Kỳ không hề có ý tứ cho thấy muốn nói nhiều hơn nữa, hắn cũng không cố gắng mở miệng ra hỏi nhiều hơn.
Nếu như Hạ Thiên Kỳ đã không cầu hồi báo để giúp đỡ sự kiện ở nơi
này, vậy thì tự nhiên hắn sẽ vô cùng hoan nghênh, dù sao nói đến cùng
thì Hạ Thiên Kỳ mới là người thống trị thật sự của quảng trường Phong
Hướng này.
”Bất kể có làm gì, tôi cũng vô cùng cảm ơn anh, nếu như có anh ở đây
giúp đỡ chúng tơi, tôi nghĩ nơi này sẽ đi ra khỏi khốn cảnh rất nhanh.”
Nói xong Tăng Vũ lại đứng dậy rót đầy ly rượu cho Hạ Thiên Kỳ, sau đó cầm ly lên tôn kính nói:
”Nếu như giám đốc Hạ thật sự suy nghĩ cho tương lai của nhân loại sau này, cũng thật sự tự nguyện dẹp loạn phân tranh ở khu vực thứ hai này,
như vậy thì xem như là anh muốn Tăng Vũ tôi đi vào đường chết, Tăng Vũ
tôi cũng sẽ không nói ra một chữ không.”
Tăng Vũ nói ra những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng, sở dĩ hắn còn sống đến hiện tại này vốn không phải vì ham mê hưởng thụ, hay ham
mê hưởng thụ có thể mang đến cho hắn hết thảy, mà chỉ vì một suy nghĩ
muốn phải trừ hết càng nhiều quỷ vật hơn nữa, để cho con quỷ vật đã giết chết vợ con hắn nợ máu phải trả bằng máu.
Cho nên nếu thật sự Hạ Thiên Kỳ làm xong rồi, vậy thì cho dù hắn có thể thì còn có thể như thế nào nữa đây?
Dù sao thì mỗi ngày mỗi đêm khi hắn tưởng niệm đến vợ con đã mất của
mình, sớm đã có suy nghĩ chờ đến sau khi toàn bộ đều kết thúc hết, thì
sẽ lập tức kết liễu sinh mạng của mình, để đi theo bọn họ.
Một người có phải là có đang để ý đến hay không, có thể nói rất dễ
dàng nghe ra được, Hạ Thiên Kỳ nhìn Tăng Vũ như tràn đầy ánh sáng cuối
ngày xem thường cái chết, hắn có thể cảm giác được, đối phương thật sự
có thể vì vậy mà đánh cược cà mạng sống của mình.
Nếu như nói trước kia cả hai người vẫn còn chưa quá quen thuộc với
nhau, đều nói ra một số chuyện mang tính thể hiện quan điểm của mình,
không ngừng thử thăm dò lẫn nhau. Thế nhưng đến tận lúc này, Tăng Vũ
cũng đã mở ra một phần tâm tư mình với Hạ Thiên Kỳ rồi, vì vậy con người thật sự và con người hắn thấy trước đó cũng không giống nhau.
Hắn cảm thấy mặc dù Hạ Thiên Kỳ cũng có dã tâm, cũng có ham muốn, thế nhưng từ đầu đến cuối Hạ Thiên Kỳ chưa từng vứt bỏ bản chất nhân tính
của mình.
Nói trắng ra chính là không hề quên mất nguồn gốc, cũng không tách bản thân mình ra khỏi gốc rễ của nhân loại.
Để có thể làm được một điểm này, nói thì có thể, nhưng mà thật sự
ngồi dậy quả thật là rất khó, dù sao đi nữa thì không phải bất cứ người
nào cũng có thể đang trong thời điểm huy hoàng nhất của mình mà hồi
tưởng lại hoàn cảnh chán nản năm đó.
Một bữa cơm này, hai người Tăng Vũ và Hạ Thiên Kỳ uống liên tục đến tận hừng đông mới xem như là kết thúc.
Vì thế mà Tăng Vũ cũng đặc biệt giao lại trụ sở của hắn cho Hạ Thiên
Kỳ, mà chính hắn thì lại chuyển thẳng văn phòng của mình đến nơi khác.
Thoáng một cái lại thêm rất nhiều ngày trôi qua, trong thời gian này
Hạ Thiên Kỳ cũng có dùng điện đàm gọi điện thoại qua cho Trần Sinh, nói
cho Trần Sinh biết đã chiếm được quảng trường Phong Hướng, rằng mình sẽ ở lại chỗ này trong một quãng thời gian ngắn.
Trần Sinh nghe xong cũng không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ liên tục
nịnh nọt lấy lòng Hạ Thiên Kỳ trong điện thoại, nói ra nghe thì rất êm
tai thế nhưng thật sự là vốn không có đến một chút bổ ích nào.
Cứ như vậy, Hạ Thiên Kỳ tạm thời ở lại an ổn trong một ngôi nhà.
Chỗ ở của hắn so với đại đa số những cư dân bình thường khác không có gì khác biệt, chính là ở lại trong một căn hộ chung cư, nếu phải nói
thì chỉ có một điểm duy nhất khác biệt với nhà dân bình thường, đó chính là thuộc về một gác lửng trên lầu.
Tuy rằng vách tường của căn gác lửng này thấp hơn một chút, có chỗ
không có cách nào để chống cả người đứng dậy, thế nhưng nói tóm lại có
thể xem như cũng không quá tồi.
Dù sao thì trên diện tích của gian phòng này cũng không tính là bao
lớn, chỉ một mình hắn ở nơi này, trái lại cũng sẽ không cảm thấy quá
lạnh lẽo buồn tẻ.
Vả lại, con hơn khi so sánh với quảng trường Quang Ảnh và quảng
trường Long Đằng mà nói, nơi này khiến cho hắn có cảm giác giống với
cuộc sống trước kia khi còn trong hiện thực.
***
Trong thời gian Hạ Thiên Kỳ đang tạm thời dừng chân lại ở quảng
trường Quang Ảnh, trong một mảnh khu vực tam đại Minh Phủ đang độc chiếm ở khu vực bên trong, rốt cuộc cũng đã bộc phát ra một trận xung đột vô
cùng quy mô.
Cả hai phe đều cắt cử ra gần ba mươi người là giám đốc để tham chiến, giám đốc cấp cao thì chỉ có năm người được cử đi, qua một trận đánh lớn này, nhân viên của cả hai phe đều chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng,
liên minh quân phản loạn lại lần nữa lui về khu vực bên ngoài, tam đại
Minh Phủ thì lại phong tỏa khu vực bên trong càng thêm chặt chẽ hơn
trước.
Ở trong một ngôi nhà kiểu tứ hợp viện* nhỏ nằm ở khu vực bên ngoài,
Mộc Tử Hi để mình trần lúc này đang không ngừng dùng nước ấm dội lên
những vết máu dính trên người.
*Tứ hợp viện: một kiểu kiến trúc nhà ở truyền thống Trung Quốc, với
các gian nhà được xây đối xứng thành hình vuông với một khoảng sân chung ở giữa, tên gọi của tứ hợp viện được quyết định bởi số sân.
Mà ở một bên khác, Lưu Ngôn Mẫn cũng chỉ mặc trên người một chiếc
quần đùi màu đen, hình rồng xăm ở bắp thịt trên thân có một con qủy ảnh
màu tím rõ nét có thể nhìn thấy được, lúc này liên tục lan ra đến trên
mặt của hắn.
Ngoại trừ hai người Mộc Tử Hi và Lưu Ngôn Mẫn ra, trong phòng còn có mấy người khác đang nghỉ ngơi.
Nhìn qua giống như vừa mới trả qua một trận chém giết khốc liệt.