Sau khi nghe được lời nói của Trần Sinh, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút thất kinh với mức độ yêu mến của Lữ Bân với Mộ Bội Hạm, hắn gật đầu phụ họa theo nói:
“Không sai, Lữ Bân đây chính là đang buộc những người dưới quyền mình phản kháng lại, dù sao đi nữa thì chỉ cần là có liên quan đến chiến tranh, thì chắc chắn sẽ trải qua tử vong.
Nếu như lý do là vì sinh tồn thì rất tốt, trái lại thì vẫn không có gì để chê trách, nhưng mà Lữ Bân đây là vì một người phụ nữ, mà lại khiến cho những người dưới quyền của mình đi liều mạng, hiển nhiên là sẽ không được bất cứ người nào chấp nhận rồi.”
“Chú em nói không sai, bất quá không cần biết là Lữ Bân mắc hay không mắc bệnh ngu xuẩn, thì anh đây với chú em hai người liên thủ lại thì hắn nhất định sẽ không có cột chút cơ hội nào.
Những người là cấp dưới của hắn ta lúc này đã lựa chọn hướng về phía chúng ta quy hàng, trái lại đó cũng là cái phương pháp hành sự cực kỳ thông minh.”
Nói đến chỗ này, Trần Sinh đột nhiên nhìn về phía đầu trọc có vẻ rất khó chịu, kế đó dùng vẻ mặt âm trầm quát lớn lên với gã ta:
“Đầu trọc! Ai dám đưa cho mày lá gan để mày qua lại với người của quảng trường Long Đằng!”
Đầu trọc bị Trần Sinh quát lớn như vậy thì nhất thời sợ đến mức run cầm cập một trận, lập tức vội vàng giải thích nói:
“Lão đại, em cũng là vì muốn cho chúng ta được thuận tiện, nếu như chúng ta thật sự giết chết hết người ở bên quảng trường Long Đằng, thì nhân lực của chúng ta lúc này hoàn toàn không đủ để quản lý hết cả hai bên.
Trước đó em thật sự cũng không quen biết gì với bọn họ, anh cũng biết lần trước hai bên chúng ta xung đột, anh em của chúng ta còn chết trong tay của bọn họ. Em đều chỉ là vì...”
“Tấm lòng chân thật của chú mày thì anh hiểu rất rõ, nhưng mà lần sau không được viện ra cái lý do nào như thế này nữa.”
Trần Sinh lạnh lùng ngắt ngang lời nói của đầu trọc, dưới quan điểm của gã thì bất kể là đầu trọc có thật sự nghĩ như vậy hay là có cái tính toán nào khác, thì gã cũng cảm thấy rằng đầu trọc không đáng giá cho gã ta tín nhiệm.
Lần này là do gã đụng phải vận mệnh lớn, gần như chẳng khác nào giữa thanh thiên bạch nhật mà nhặt được Hạ Thiên Kỳ này về để giúp đỡ, nếu như trái lại, là chỗ của Lữ Bân có được một giám đốc, vậy thì đầu trọc chẳng phải là sẽ rất giống với người với người của chỗ Lữ Bân sao, mang theo người khác cùng nhau phản bội gã ta.
Đầu trọc đã nghe ra sát ý trong lời nói của Trần Sinh, gã với người của quảng trường Long Đằng bên kia sớm đã có liên hệ cùng nhau, nhưng lý do chính là sợ hãi một khi đến ngày nào đó, một khi Trần Sinh là người ngã ngựa sau này, gã cũng không đến mức bị bó buộc trên con đường cùng.
Vốn định lấy lòng Trần Sinh tự cho là mình thông minh, nhưng lại không ngờ đến rằng Trần Sinh từ đầu đến cuối vốn không có đến một chút cảm kích.
Trần Sinh bên này vừa lạnh lùng nghiêm mặt quở trách đầu trọc, mà bên kia thì lại giống như thay đổi thành một người khác hoàn toàn, nhìn qua Hạ Thiên Kỳ khách khách khí khí mà nói ra:
“Hạ lão đệ, lão ca có một yêu cầu quá đáng, vẫn hy vọng chú em có thể thỏa mãn.”
“Ông anh chẳng lẽ là muốn có Mộ Bội Hạm?”
Hạ Thiên Kỳ nhíu hai đầu chân mày lại hỏi.
“Anh vốn là nghĩ như vậy, nhưng mà xem ý tứ của chú em, nếu như chú em không muốn, thì chúng ta cứ trực tiếp đi đến đó giết chết là tiện nhất.”
“Tôi không muốn.”
Hạ Thiên Kỳ trực tiếp từ chối rất rõ ràng, Trần Sinh nghe xong không những là không xấu hổ, trái lại là bật cười lên:
“Ha ha, Hạ lão đệ quả nhiên là người trọng tình, là lão ca sai rồi.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong không nói gì, hắn không biết Trần Sinh đây là đang tính toán đánh vào cái gì khác, xem chừng giống như là đang thử thăm dò ngược lại hắn.
Trần Sinh cười ha ha nói xong, lập tức quay qua nhìn lão Hắc và đầu trọc căn dặn nói:
“Ngay buổi sáng ngày mai, lập tức chuyển lời rằng chúng ta đồng ý trao trả Mộ Bội Hạm, muốn ngày mai Lữ Bân phải tự mình đi đến nơi hẹn trước nhận người.
Địa điểm thì cứ xác định là ở thành phố Hướng Dương đi, đến lúc đó anh mày và Hạ lão đệ sẽ cho hắn có đến mà không có về!”
Chờ sau khi lão Hắc và đầu trọc bọn họ rời đi, Trần Sinh lại vừa nói chuyện phiếm qua loa vài câu với Hạ Thiên Kỳ, đơn giản chính là hỏi han trêu chọc Hạ Thiên Kỳ một chút có dự định muốn đi tìm một đứa nhỏ nào khác nữa hay linh tinh các loại gì đó hay không.
Hạ Thiên Kỳ thuận miệng đáp lại vài câu qua loa, rồi lại nhớ đến chỗ ở của mình.
Sau khi quay về, Hạ Thiên Kỳ lại thu hồi lại dáng vẻ lãnh đạm kia, cả người lại lần nữa quay về với bản tính vốn có, nhìn qua Mộ Bội Hạm đang ngồi chờ hắn nói:
“Trong ngày mai là có thể đưa cô quay về nhà, Trần Sinh vừa mới tìm tôi, đã xác định sẽ ra tay với Lữ Bân.”
“Thật vậy chăng?”
Mộ Bội Hạm nghe xong nhất thời đứng dậy khỏi ghế sô pha có vẻ rất kích động, nhưng sau đó lại có chút lo lắng nói:
“Lữ Bân rất lợi hại, Hạ đại ca... Anh có thể gặp phải nguy hiểm hay không...”
“Sẽ không, ít nhất thì mấy tên cầm đầu của các thể lực nhỏ lẻ ở vùng lân cần cũng không đến nỗi nào.”
Hạ Thiên Kỳ cũng đã quyết định chủ kiến, đợi sau khi bọn họ giết chết Lữ Bân xong, thì sẽ đề nghị Trần Sinh giao quảng trường Long Đằng ra cho hắn quản lý.
Dù sao đi nữa thì cái gọi là quản lý của hắn dưới góc nhìn của Trần Sinh cũng chỉ là hữu danh vô thực, dù sao thì không có quyền quản lý thật sự, cho nên Trần Sinh chắc chắn sẽ đáp ứng lại vô cùng sảng khoái.
Mà hắn thì lại có thể dùng quảng trường Long Đằng xem như là điểm dừng chân của hắn, để bắt đầu phát triển lên thế lực thuộc về hắn ở khu vực thứ hai này.
Đợi đến khi hắn tìm kiếm được quyền hạn quản lý của giám đốc rồi thì sẽ thu dọn Trần Sinh sau, vì vậy nên hiện tại cần nhất là thu hồi hết những thế lực chẳng khác nào là đang nuôi dưỡng theo kiểu chăn thả này thu hồi trở về.
Nếu như khu vực thứ hai này đã loạn thành một bát cháo thập cẩm, vậy thì hắn cũng không ngại đảm nhiệm vai trò một người phá rối một trận trong số đó, từng chút một, tiếp cận đến toàn bộ những con người đang đứng sau tấm màn bí ẩn kia, lôi hết toàn bộ ra ánh sáng.
***
Quảng trường Long Đằng, chỗ ở của Lữ Bân.
“Cái gì? Trần Sinh đã đồng ý trao trả Mộ Bội Hạm rồi?”
Lữ Bân khẽ vuốt cằm, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng suy tư, sau khi suy nghĩ một chút, lại nhìn qua gã quản lý cấp cao vừa mới mang cái tin tức này về hỏi:
“Mày xác định chưa?”
“Đã xác định, đám người bọn em chỉ vừa mới bước vào khu vực của quảng trường Quang Ảnh thì đầu trọc ở phía đối diện đã nói là sẽ đồng ý thả người, nhưng mà yêu cầu phải chính lão đại anh tự mình đi nhận người về.”
“Vốn còn nghĩ rằng Trần Sinh là một kẻ xương cốt cứng rắn, hiện tại chỉ vừa nhìn thôi đã thấy rõ ràng chính là một cái bánh bao, mới chỉ vậy thôi còn chưa kịp làm gì mà đã sợ rồi.”
Lữ Bân đang sau khi nhận được câu xác nhận lại của gã thủ hạ của mình, thì trên mặt lộ ra vẻ khinh thường mà châm chọc Trần Sinh vài câu, sau đó lại khoát tay áo với gã quản lý cấp cao kia ra lệnh nói:
“Mày mau cút đi, ngày mai tất cả bọn bây đi theo anh đến đó, anh đây cũng muốn nhìn ngược lại xem trần Sinh đang muốn dở cái trò bịp bợm gì ra đây.”
Lữ Bân vốn tự tin rằng trên thực lực bản thân cũng không yếu thế hơn Trần Sinh, nếu như bọn họ thật sự muốn bắt đầu liều mạng với nhau, thì chỉ sợ Trần Sinh còn yếu sức trước gã một phần.
Cho nên trái lại gã cũng không tin Trần Sinh sẽ dở trò quỷ gì với gã.
***
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên Kỳ và Trần Sinh bắt đầu lên đường đến thành phố Hướng Dương.
Thành phố Hướng Dương nếu so với Phong Thành thì nhỏ hơn rất nhiều, trên diện tích có lẽ không lớn hơn bao nhiêu so với thành phố Bắc An, nơi này cũng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề do những sự kiện thần quái phát sinh ra.
Gần như là mỗi ngày đều có những sự kiện lớn lớn nhỏ nhỏ phát sinh ra, thế cho nên dân cư ở nơi này vô cùng thưa thớt.
“Lão ca, thật ra tôi luôn cảm thấy khó hiểu một điểm, quỷ vật rốt cuộc là xâm nhập vào như thế nào.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ đang nghe Trần Sinh nói về việc nơi này là khu vực có tỷ lệ phát sinh sự kiện thần quái rất cao, hắn không khỏi hỏi một câu.
“Anh cũng không nắm được cụ thể thế nào, nhưng mà nghe nói là ở phía trên khu vực thứ hai chúng ta vẫn còn tồn tại một mảnh không gian đặc biệt khác, gọi là khu vực thứ ba.
Toàn bộ quỷ vật đều là thông qua khu vực thứ ba này xuống khu vực thứ hai, hoặc là các hiện thực ở phía dưới.”
“Khu vực thứ ba? Nhưng mà tôi nghe nói khu vực thứ ba đã bị đóng chặt lại.”
“Có thể chính là bởi vì có liên quan đến việc khu vực thứ ba bị đóng chặt, thế cho nên khu vực thứ hai cũng đã từ rất lâu rồi chưa từng xuất hiện ra quỷ vật nào tương đối mạnh mẽ.
Giống như con quỷ vật của cấp bậc giám đốc bị chú em giải quyết lần trước kia vậy, cũng đã thuộc về mức độ có thể nói là tương đối hiếm thấy.
Còn như những con quỷ vật bỉnh thường kia, hẳn đều là đang ở trong một số không gian nhỏ lẻ nào đó, theo quá trình không gian di động lên trên hoặc là hạ thấp xuống, mà sẽ phát sinh ra tình huống bị xâm nhập.
Trước kia anh có một người bạn rất thích nghiên cứu về cái phương diện này, người đó cũng cảm thấy được trong thời điểm khi mỗi con quỷ vật buông xuống, đều cũng có một cái không gian nhỏ giống hệt như một cái tổ quỷ bao bọc lấy nó.
Sau đó cái tổ quỷ này dạo chơi khắp nơi, sau khi phát sinh ra hiện tượng ăn khớp với một mảnh không gian nào đó, thì sẽ lập tức buông xuống.
Mà các cấp cao của tam đại Minh Phủ có thể thấy rõ được những con quỷ vật cấp cao kia, lúc bình thường sẽ không đợi đến khi nó kịp buông xuống thì cũng đã bắt tay vào giải quyết nó đi.
Nghe nói đâu là địa phương có thể quan sát thấy rõ quỷ vật cấp cao, chính là khu vực thứ ba.
Cho nên khu vực thứ ba còn bị một số người xem như là nghĩa trang Quỷ vương.
Nói về tàn chi của Quỷ vương ở nơi đó nhiều đến mức không thể nào đếm được, đến ngay cả thi thể của tổng thanh tra cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Chỉ có điều những người có thể ra vào nơi ấy, yếu nhất cũng là thực lực Quỷ vương, về cấp bậc thì càng nằm ở phạm trù của giám đốc cấp cao, cho nên người bạn kia của anh cũng chỉ là suy đoán ra, anh ta cũng không xác định được thật giả thế nào.”
Hạ Thiên Kỳ vô cùng cảm thấy hứng thú với khu vực thứ ba, bởi vì sự mất tích của ông nội hắn, từ đầu đến cuối hắn luôn cảm thấy có liên qua đến việc khu vực thứ ba đột nhiên bị đóng kín lại.
Nhưng mà trên lý thuyết thì khu vực thứ ba cũng là thuộc về phạm vi thế lực của Minh Phủ, vì sao mà phải đột nhiên đóng kín lại?
Đây cũng là một nguyên nhân mà từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được.
Ngay trong thời điểm Hạ Thiên Kỳ và Trần Sinh đang nói chuyện phiếm với nhau, lão Hắc đột nhiên gửi đến cho Trần Sinh một cái thông tin nói rằng, Lữ Bân đã mang theo một đám đông những tên quản lý cấp cao đến điểm hẹn.
(Ngày hôm qua Tiếu thật sự mệt đến mức biến thành con chó nên sẽ không thêm chương mới nữa, quả thực thật có lỗi, trong chốc lát nữa còn có thêm một chương.)