Ác Linh Quốc Gia Ii

Chương 95: Chương 95: Chuyển di trận pháp




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Khu vực mà Mặt Sẹo phụ trách quản lý bao gồm hai địa phương Hồ Phong thành và Dung thành.

Trong tình huống bình thường, giám đốc cũng chỉ có thể thu được một mảnh phong địa trong nội vực, thế nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ, đó chính là người sắp tấn chức lên giám đốc cấp cao, người mà người khác hay gọi là chuẩn giám đốc cấp cao này, giống như Mặt Sẹo, Lương Nhược Vân, còn có mấy giám đốc nữa, khu vực mà bọn họ quản lý đều có hai khu thành trấn.

Không giống người vừa mới tấn chức cấp giám đốc như Lãnh Nguyệt, khu vực quản hạt cũng chỉ có một khu thành trấn.

Lấy thực lực và tiềm lực của Lương Nhược Vân, thật ra hoàn toàn có thể lăn lộn trong tam đại Minh Phủ mà mở ra, nếu không phải do mẹ cô bên kia xảy ra vấn đề, cô muốn giúp mấy người Hạ Thiên Kỳ giải quyết chuyện quyền hạn giám đốc, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng trước khi mẹ cô vẫn chưa thoát khỏi phiền toái, cô cũng chỉ có thể tạm thời thận trọng, cố gắng không cho một số người có ý đồ cơ hội.

Nội vực tuy được bên ngoài xưng tụng là thiên hạ của Minh Phủ, thế nhưng lý giải cho đúng, là thiên hạ của tam đại Minh Phủ.

Gần giống như Minh Phủ của hiện thực, đệ nhất Minh Phủ, đệ nhị Minh Phủ, đệ tam Minh Phủ, ba nhà Minh Phủ cũng không phải một thể hoàn chính, mà là tương đối độc lập tồn tại ba thế lực khác nhau.

Đừng thấy ngoại vực thế lực đông đúc, quảng trường phân bố rậm rạp, nhưng trên thực tế thì diện tích của ngoại vực và nội vực là giống nhau.

Nếu như nhìn trên bản đồ, thì sẽ nhìn ra một hình con rắn.

Trong đó đầu rắn cộng thêm một số ít thân rắn thuộc về khu vực của đệ nhất Minh Phủ, phần thân rắn còn dư lại thuộc về khu vực của đệ nhị Minh Phủ, cuối cùng phần đuôi rắn thuộc về khu vực của đệ tam Minh Phủ.

Nhưng trái ngược với chỗ ở trước kia của bọn họ trong hiện thực, ở nơi này thì đệ tam Minh Phủ là mạnh nhất, thứ hai là đệ nhị Minh Phủ, mà đệ nhất Minh Phủ là tồn tại yếu nhất.

Mà như hai người Lương Nhược Vân, Lãnh Nguyệt, đều là giám đốc thuộc quyền của đệ nhị Minh Phủ.

Về phần Mặt Sẹo mà bọn họ muốn đi tìm, thì lại là giám đốc thuộc quyền của đệ tam Minh Phủ.

Tam đại Minh Phủ nhìn như đồng thời đối ngoại, nhưng thật ra lại một chút cũng không đoàn kết.

Lấy lần tập kết nhân viên lúc trước, thời gian đại chiến với liên minh quân phản loạn, ba nhà Minh Phủ cũng vì vấn đề phái người ra, mà thiếu chút nữa xảy ra sống mái với nhau trong nội bộ.

Nguyên nhân ban đầu là vì đệ tam Minh Phủ không đồng ý phái nhiều người nhất, ngược lại, bọn họ hy vọng đệ nhất minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ có thể điều động nhiều người hơn một chút.

Nhưng giám đốc của đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ có cũng không nhiều, vì vậy hai nhà Minh Phủ liên thủ lại, liên tục xảy ra dồn ép đệ tam Minh Phủ.

Cuối cùng tuy nói rằng cả ba phía đều thối lui một bước, nhưng trên thực tế chính là đệ tam Minh Phủ dành được thắng lợi.

Bởi vì tám mươi phần trăm người đều là do đệ nhất và đệ nhị Minh Phủ phái ra, còn đệ tam Minh Phủ thì chỉ phái ra một số giám đốc không có thiên phú gì và một giám đốc cấp cao.

Mà sau khi trải qua đại chiến, đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ tổn thất thảm trọng, chỉ có đệ tam Minh Phủ là gần như không phải chịu bất cứ tổn thất nào.

Vốn là thực lực của đệ tam Minh Phủ đã mạnh hơn hai nhà Minh Phủ khác, sau khi nhận một đợt cày quét toàn diện của liên minh quân phản loạn, mức chênh lệch thực lực lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Cho nên ở nơi này sau đó, đệ nhất và đệ nhị Minh Phủ đều chuyên tâm tĩnh dưỡng phục hồi thực lực, bởi vì còn hơn cả liên minh quân phản loạn bị ngăn ở ngoại vực, thật ra bọn họ lo lắng nhất chính là dã tâm của đệ tam Minh Phủ.

Vì người cầm quyền Hậu Thái của đệ tam Minh Phủ, không chỉ là người gần với cấp tổng thanh tra nhất trong số tam đại Minh Phủ, đồng thời cũng là một người sở hữu dã tâm lớn nhất trong số những người cầm quyền.

Ngay từ lúc các cấp cao của tam đại Minh Phủ bị kẹt lại ở đệ tam vực, cũng chính vì sự dẫn đầu của Hậu Thái, nên những giám đốc cấp cao khác mới dám nhảy ra, mỗi người tiếp quản một chỗ ở Minh Phủ.

Cũng chính vì chịu ảnh hương của Hậu Thái, cho nên sự tồn tại của quỷ vật mới có thể gần như công khai ở đệ nhị vực, từ đó mới xuất hiện ra loại cục diện như hiện tại.

Mỗi người đều rất rõ ràng, Hậu Thái vốn dĩ chưa từng thỏa mãn với tình trạng hiện tại, hắn ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội nuốt trọn cả đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ.

Mà Thường Nhạc Thiên trước đó Lương Nhược Vân nhắc nhở Lãnh Nguyệt, lại chính là một thành viên trong tám đại giám đốc cấp cao thuộc hạ của Hậu Thái.

Bản thân Minh Phủ hiện tại và thế cục giữa các Minh Phủ đang rất căng thẳng, hơn nữa chính cô cũng đứng giữa vòng xoáy nguy hiểm, nên Lương Nhược Vân mới có thể cố ý nhắc nhở Lãnh Nguyệt, nhất định không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Bằng không nếu như bọn họ đánh nhau với Mặt Sẹo, như vậy rất dễ bị kẻ khác sinh lòng lợi dụng, rất khó nói cuối cùng sẽ không trở thành một cây rơm bị áp đảo thế cân bằng trước mắt.

Cho nên lần này cùng Lãnh Nguyệt đến nơi, cũng không phải nhân vật quan trọng trong lòng Lương Nhược Vân, mà là thương lượng đổi người với Mặt Sẹo, xem xem có thể bình an vô sự cứu người thành công hay không.

Suốt đoạn đường này Lãnh Nguyệt không mở miệng nói câu nào, trên mặt cũng nhìn không ra buồn vui giận hờn, thỉnh thoảng Lương Nhược Vân sẽ nhắc nhở anh ta vài câu, anh ta cũng chỉ im lặng gật đầu.

Cứ như vậy hai người quay vòng vài lần, mới sử dụng chuyển di trận pháp giữa thành chạy tới Dung thành.

Giữa những thành trấn trong nội vực này, lớn nhỏ gì đều có chuyển di trận pháp, những trận pháp này do người nào bố trí thì không cách nào biết được, thế nhưng sử dụng thì chắc chắn đặc biệt thuận tiện.

Khiến lộ trình ban đầu vốn là tiêu hao rất nhiều ngày đi, chỉ dùng vỏn vẹn vài giờ là có thể thực hiện.

Đi ra khỏi trận pháp, lập tức có các quản lý cấp cao canh giữ trước trận pháp cảnh giác hỏi:

“Các người là ai?”

“Đệ nhị Minh Phủ chuẩn giám đốc cấp cao Lương Nhược Vân, vị này là giam đốc Lãnh Nguyệt.”

Lấy ra chứng minh đặc hữu của giám đốc nội vực, ba quản lý cấp cao thủ ở nơi này lập tức cung kính nói:

“Xin hỏi hai vị giám đốc đến Dung thành có việc gì?”

“Tìm giám đốc của các người bàn bạc chút chuyện.”

“Giám đốc chúng tôi không có ở Dung thành, chắc là ở Hồ Phong thành.

Các vị chờ một chút, bây giờ tôi đi liên lạc.”

Tay quản lý cấp cao này đi trong chốc lát lại vội vã chạy về, sau đó nói với Lương Nhược Vân và Lãnh Nguyệt:

“Giám đốc chúng tôi muốn hai vị đến Dung thành tìm anh ấy.”

“Được rồi.”

Sau khi biết Mặt Sẹo vốn không ở Dung thành, Lương Nhược Vân buộc lòng phải cùng Lãnh Nguyệt đi đến một bên khác của Dung thành, sử dụng chuyển di trận pháp đi đến Hồ Phong thành.

Xấp xỉ nửa giờ sau, bóng dáng của hai người lần nữa hiển hóa ra bên trong trận pháp, hiển nhiên đã tới Hồ Phong thành.

Hồ Phong thành là đất phong Mặt Sẹo mới lấy được không lâu, cho nên cũng không bồi dưỡng được quá nhiều lực lượng phòng giữ, chỉ có một quản lý cấp cao giống như trước đó đã nhận được mệnh lệnh nào đó, cung kính đứng chờ trước trận pháp.

Đến khi nhìn thấy bọn họ bước ra ngoài, lại tiến lên nói:

“Là giám đốc Lương và giám đốc Lãnh đi, giám đốc chúng tôi đang chờ các vị, bây giờ tôi dẫn hai vị qua đó.”

Ngồi trên xe của tên quản lý cấp cao này đi băng qua một đường quốc lộ không người, sau khi vượt qua khúc quanh, xe lại lái vào một tòa biệt thự nhìn qua bên ngoài đặc biệt mới.

Xe dừng lại trong sân, sau đó tay quản lý cấp cao bước xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Lương Nhược Vân và Lãnh Nguyệt, ra hiệu nói:

“Giám đốc chúng tôi đang ở bên trong, xin hai vị vào trong.”

Bước xuống khỏi xe, Lương Nhược Vân lại nhìn Lãnh Nguyệt một cái tràn đầy ý tứ dặn dò, mãi đến khi thấy Lãnh Nguyệt hiểu ý gật đầu, Lương Nhược Vân với quay đầu, khí độ xa cách đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.