“Nghe ngóng được rồi sao?”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút mong đợi hỏi.
“Hỏi thăm thì đúng là nghe ngóng được, nhưng không biết là có thể tin tưởng được hay không.”
Câu trả lời của Sở Mộng Kỳ lúc này lại trở nên có chút không xác định.
“Là có ý gì?”
“Bởi vì cấp bậc của tôi và sư huynh tôi không đủ, cho nên rất khó lên tiếng nói chuyện với những giám đốc khác ở đây, vì vậy nên tôi đã nói lại chuyện này cho chị Lương, là do chị ấy hỗ trợ hỏi thăm giúp.
Kết quả chị ấy biết được từ chỗ một người mà chị ấy vô cùng chán ghét mà biết được, tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ có tên gọi là Hạ Thuần.
Ông nội anh... Cũng sẽ không lợi hại như vậy đấy chứ.”
Cái không xác định này của Sở Mộng Kỳ, hiển nhiên là bởi vì không tin được ông nội của Hạ Thiên Kỳ cuối cùng lại là một người ở cấp bậc tổng thanh tra.
Dù sao đi nữa thì những nhân vật của cấp bậc tổng thanh tra này, với những nhân viên thuộc các cấp bậc phía dưới mà nói, gần như là thuộc về hàng những nhân vật trong truyền thuyết.
Đương nhiên, cái này cũng không thể trách Sở Mộng Kỳ không thể tin được, bởi vì thấy cả một đoạn đường mà Hạ Thiên Kỳ rất gian khổ để đến được nơi này, cũng rất khó đưa ông ấy liên hệ đến với cùng một tổng thanh tra đứng ở đỉnh cao giữa các kẻ mạnh được.
“Trước kia tôi còn có chút không xác định, nhưng mà hôm nay nghe cô nói như vậy, vị tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ kia, hẳn chính là ông nội của tôi.”
Đến tận bây giờ thì trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã rất xác định rồi, ông nội hắn chính là tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ, dù sao đi nữa thì khi đã nhìn thấy đủ các loại bố trí từ chỗ ông nội hắn, cũng không quá khó để nghĩ đến cái mạnh mẽ của ông nội hắn.
Trước đó hắn đã đoán rằng, sức mạnh của ông nội hắn yếu nhất cũng sẽ là giám đốc cấp cao, cho nên sau khi nghe Sở Mộng Kỳ nói đó là một vị tổng thanh tra, thì cũng không khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
“Ông nội anh thật sự lợi hai như vậy sao? Chính là tổng thanh tra sao, đó chính là kẻ mạnh tuyệt đối của cái thế giới này, nhưng vì sao mà... Anh vẫn luôn rất tả tơi o ép vậy.”
“Bây giờ chắc là ông nội tôi và những cấp cao khác của Minh Phủ đang bị kẹt lại ở khu vực thứ ba không có cách nào để thoát ra được, hẳn chính là trong đêm trước ngay khi tôi vừa mới gia nhập vào Minh Phủ, cho nên đến tận sau này tôi vẫn luôn không có cách nào để liên lạc với ông nội.”
Nếu như án theo một cái logic như bình thường mà suy nghĩ, hắn hoàn toàn có thể ỷ vào danh tiếng của ông nội hắn, để hoành hành ngang dọc ở khu vực thứ hai, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng những cấp cao vốn là nắm quyền thống trị của tam đại Minh Phủ kia đều đã chết.
Cho nên chỉ một mình nói bọn họ có tin hắn là cháu trai của Hạ Thuần hay không thì không nói, cứ coi như là thật sự có người tin đi nữa, thì tuyệt đối cũng sẽ không vì một kẻ mạnh đã chết, mà còn đối xử với hắn nhún nhường lịch sự cái gì.
“Thì ra là như vậy, ai, nếu như ông nội anh vẫn còn đang ở khu vực thứ hai thì tốt biết bao nhiêu, như vậy thì chúng ta đã có núi để tựa rồi.”
Sở Mộng Kỳ thở dài, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chút buồn bực, sau đó lại nghe cô nói tiếp:
“Gần đây cuối cùng vẫn có một con người rác rưởi chạy đi đến nơi ở của chị Lương, không những làm phiền chị Lương, mà còn nói năng lỗ mãng với tôi, rất là đáng ghét.
Sư huynh của tôi vì không quen nhìn cảnh đó, đã từng mở miệng chống đối qua lại với hắn vài ba câu, nếu như không phải do chị Lương đứng một bên giảng hòa, thì đối phương đã động thủ với sư huynh tôi rồi.
Tôi tin sư huynh tôi tuyệt đối không sợ gì hắn, thế nhưng khi nghe chị Lương nói, cô của hắn ta hiện tại chính là người cầm quyền của đệ nhị Minh Phủ, mẹ của chị ấy cũng bị thế lực của cô ta nhốt lại.
Cho nên ngay cả chị Lương, với người kia cũng đều chỉ nuốt giận cho qua.
Tôi có khuyên sư huynh của tôi, thế nhưng hiển nhiên là sư huynh tôi sẽ không nghe lời tôi, gần đây cũng trở thành càng thêm liều mạng hơn nữa, tôi thật sự rất sợ đến một ngày nào đó bọn họ sẽ chạm mặt, rồi sẽ xảy ra đánh nhau.
Bây giờ chỗ đặt chân của chúng ta vẫn còn rất chênh vênh, tình cảnh của chị Lương cũng rơi vào thế bị động, một khi xảy ra đánh nhau, thì sư huynh tuyệt đối sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích gì.
Đến lúc đó chị Lương ở bên kia cũng không thể giúp được một tay, vậy thì nguy rồi.”
Gần đây bọn họ vẫn luôn không có quá nhiều lần liên lạc, cho nên Hạ Thiên Kỳ vốn không biết rõ về chuyện của bọn họ ở khu vực bên trong.
Vốn tưởng rằng đi qua chỗ Lương Nhược Vân bên kia, thì ít nhất còn có Lương Nhược Vân bảo bọc, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ khi hắn vừa nghe Sở Mộng Kỳ nói như vậy, có vẻ như tình cảnh cũng không phải là quá tốt.
Thật ra trái lại thì không quá khó để lý giải, dù sao đi nữa thì xem như Lãnh Nguyệt có lợi hại hơn nữa đi, danh hiệu trước mắt còn là một quản lý cấp cao, đừng nói đến những giám đốc ở khu vực bên trong kia nổ tung ra trong cảm giác về sự ưu việt, mà đến ngay cả khu vực bên ngoài xa xôi này, những loại giám đốc giống như Trần Sinh và Lữ Bân này, cũng không đặt những con người phía dưới mình xem như là người.
“Tính tình của sư huynh cô rất rõ ràng, có một số việc mà cho dù có là tôi đi nữa thì cũng không có cách nào thuyết phục được anh ta.
Lương Nhược Vân có thể xem như là một nửa sư phụ của anh ta, cô lại là sư muội vô cùng quan trọng của anh ta, cả hai người bị khi dễ, thì anh ta tự nhiên sẽ nhìn không thuận mắt.
Nói chung hay là cô cứ đứng ở bên cạnh, nhiều nhất chỉ nói như thế này thôi, phải cho anh ta biết hiện tại đã không phải đang trong thực tế nữa rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, Hạ Thiên Kỳ không khỏi lại bổ sung thêm một câu nói:
“Nếu như bên kia có động thái gì khác thường, nhớ kỹ nhất định phải nói cho tôi biết kịp thời.”
Cúp điện thoại của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ cũng có chút bận tâm với hai người bọn họ, bất quá hắn cảm thấy Lãnh Nguyệt hẳn không phải là thuộc về loại người thấy không rõ tình hình trước mắt lúc này, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cái gã quấy nhiễu Lương Nhược Vân và Sở Mộng Kỳ kia không nên đi quá giới hạn.
Hiện tại hắn không có cách nào khác để vượt qua bên kia, cũng không có sức mạnh để có thể đưa đến bất kỳ tác dụng mang tính thay đổi nào tác động đến tình cảnh của Lương Nhược Vân bọn họ được.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Sở Mộng Kỳ bọn họ có thể cố gắng hết sức tự bảo vệ mình cho thật tốt, để tránh vướng vào một số phiền toái không cần thiết.
***
Ngay thứ hai, Hạ Thiên Kỳ vẫn ngủ một mạch đến tận giữa trưa mới thức dậy, sau khi thức dậy, hắn gửi đến cho Trần Sinh một tin tức, muốn gã lập tức đi đến nơi.
Trần Sinh đến rất nhanh, sau khi Hạ Thiên Kỳ để cho gã ngồi xuống ghế, thuận tiện lên tiếng:
“Về tình hình khu vực bên ngoài của khu vực thứ hai này, nếu là anh thì hẳn là sẽ rõ ràng hơn nhiều so với tôi, cho nên tôi muốn nghe một chút về quan điểm của anh.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi đến sự việc của khu vực thứ hai, Trần Sinh vội vàng trả lời nói:
“Toàn bộ lớn nhỏ của khu vực thứ hai có tổng cộng xấp xỉ gần hai trăm thế lúc, đương nhiên, liên minh quân phản loạn cũng không bao gồm ở bên trong.
Mà giữa hai trăm cái thế lực này, một phần lớn người quản lý đều là giám đốc, cấu thành thế lực trên cơ bản cũng là một người giám đốc, thêm vào từ mười đến hai mươi tên quản lý cấp cao.
Chỉ có điều cũng có một số thế lực lớn hơn một chút, là tình huống có đến hai tên, cùng với nhiều giám đốc hơn.”
“Hai trăm thế lực? Đã vậy còn không tính cả liên minh quân phản loạn?”
“Đúng vậy, liên minh quân phản loạn là do ba đại quỷ vương thống lĩnh, một phần lớn nhân vên trong số đó trước kia đều là người của tam đại Minh Phủ, rất ít người có liên quan đến những thế lực nhỏ kia.
Nói đơn giản ra chính là do hao tổn bên trong tam đại Minh Phủ, phe cánh người có thuật pháp thì đối phó với phe cánh của người có quỷ vật thể chất.”
“Nhưng mà đang giữa những người thống trị của các thế lực nhỏ, ít nhất cũng có người có quỷ vật thể chất đi, còn liên minh quân phản loạn vì sao lại không thu hút bọn họ trở vào.”
“Bởi vì không phải toàn bộ người có quỷ vật thể chất đều bằng lòng xen vào loại chiến tranh thế này.
Nhất là Minh Phủ còn đang trong tình cảnh thân mình lo chưa xong, không có cách nào tiến hành thanh trừ hết bọn họ, người của liên minh quân phản loạn cũng cảm thấy căn cứ vào thực lực hiện có của bọn họ, cũng đã đủ để tác chiến với Minh Phủ.
Cho nên những thế lực nhỏ kia mới lấy may mắn mà tránh khỏi.”
Trần Sinh nói đến chỗ này, biểu tình cũng tức khắc trở nên hưng phấn:
“Hạ giám đốc, đêm qua tôi đã suy nghĩ suốt một buổi tối, tôi phát hiện ra anh nói không sai, đây thật sự đúng là một cái cơ hội ngàn năm có một.
Chỉ cần chúng ta có năng lực, để lôi kéo hết những thế lực nhỏ kia đều sát nhập lại, hoặc là liên hợp bọn họ, hoặc là đánh chiếm bọn họ, do chúng ta tạo thành thế lực mới, tuyệt đối sẽ có cơ hội để chống chọi lại với bọn họ.
Nếu nói đến thế lực yếu ớt duy nhất, hay là những người đứng trên tầng thứ giám đốc cấp cao, có lẽ sẽ là thấp nhất với bọn họ.”