Ác Linh Quốc Gia Ii

Chương 47: Chương 47: Quảng trường Thanh Hải




Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên Kỳ tức tốc mặc quần áo vào rồi trốn thoát khỏi phòng ngủ, trong lòng thậm chí còn không dám nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Hạ Thiên Kỳ đi từ trên lầu xuống ngồi trên ghế salon trong phòng khách, rút ra một điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại qua cho Trần Sinh, nói hắn đến nơi này.

Sau khi Trần Sinh nhận được mệnh lệnh của hắn thì không bao lâu sau đã đến nơi, sau lưng mang một túi hành lý rất lớn, xem dáng vẻ dường như đã chuẩn bị rất tốt cho chuyến đi đến quảng trường Thanh Hải lần này.

“Giám đốc Hạ, bên tôi đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.”

“Ừ, bên Tăng Vũ tôi cũng thông báo rồi, một lát nữa chúng ta tiện đường tạt ngang đó rồi dẫn theo anh ta cùng đi.”

Nhìn vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ có vẻ mất tự nhiên, trong lòng Trần Sinh âm thầm tính toán tâm tư của hắn, tự cảm thấy rằng Hạ Thiên Kỳ ngày hôm nay với ngày hôm qua khi bọn họ tách nhau ra có khác biệt rất lớn.

Sau khi quá trình chuẩn bị ngắn gọn trôi qua, Hạ Thiên Kỳ lại cùng Trần Sinh liên tục thuấn di tiến về phía quảng trường Phong Hướng.

Bởi vì nghi ngờ khoảng cách Trần Sinh có thể thuấn di quá ngắn, quá tốn thời gian, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không cố ý tiết kiệm thể lực, dẫn theo Trần Sinh chạy một mạch đến quảng trường Phong Hướng.

Không bao lâu sau, hai người bọn họ đã đi đến ký túc xá của Tăng Vũ.

Mặc dù cũng xem như là một nửa hàng xóm với quảng trường Phong Hướng, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Trần Sinh thật sự đặt chân đến khối khu vực này.

Xét trên diện tích thì quảng trường Phong Hướng lớn hơn một chút so với quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng, nhưng nói chung mức độ chênh lệch cũng không quá rõ ràng.

Hạ Thiên Kỳ dẫn Trần Sinh đi qua đoạn đường này, hơn nữa theo một số thông tin được Hạ Thiên Kỳ tiết lộ thì gã phát hiện quảng trường Quang Ảnh do mình quản lý cùng với quảng trường Long Đằng tiếp nhận sau này, trên mặt nhân khẩu và phát triển thua xa không bằng nơi này.

Về phần nguyên nhân, mặc dù không cần Hạ Thiên Kỳ nói thêm bất cứ điều gì, lấy chỉ số thông minh của Trần Sinh cũng dự đoán được.

Lính dưới trướng giải quyết sự kiện chậm trễ, còn thường xuyên đốt giết đánh cướp người bình thường khiến họ không thể sống cuộc sống của một con người, cho nên về lâu ngày, nhân khẩu tự nhiên sẽ càng ngày càng ít đi.

Người bình thường sau khi biết đến sự tồn tại của quỷ vật, ngày ngày đều sống lây lất trong kinh hoàng lo sợ, có được bao nhiêu người sẽ có tâm tư lao động.

Bất kể là Trần Sinh cũng tốt, Hạ Thiên Kỳ tốt hay là những nhân vật cấp bậc cao nào khác, đều giống nhau là chỉ muốn ăn xong rồi ngủ, nếu như người bình thường cơm ăn không đủ no thì sẽ sớm đánh mất sức lao động, vì vậy bọn họ cũng phải cùng nhau chịu đói bụng.

“Nhìn thấy chưa, cách giám đốc Tăng quản lý quảng trường của mình rất khác biệt, hơn nữa theo thời gian trôi qua vẫn rất giản dị.

Tôi không yêu cầu các anh phải hành động giống như anh ta, tức cũng phải trải qua sự giản dị như thế này, nhưng về phương diện quản lý thì một phần khi đối đãi với những người bình thường kia, ít nhất cũng phải để lại cho bọn họ một con đường sống.

Người chết đi hết rồi thì cho dù có cho anh toàn bộ khu vực thứ hai này đi nữa, thì anh có thể làm gì đây?”

“Giám đốc Hạ dạy chí phải, trước kia là do tầm nhìn của tôi quá thiển cận, sau này tôi sẽ chú ý hơn, cũng sẽ để cho đàn em phía dưới thu vén bớt lại.”

Bị Hạ Thiên Kỳ điểm cho một câu, Trân Sinh gật đầu liên tục tán dương là đúng, cũng không phải do gã cảm thấy Hạ Thiên Kỳ nói như vậy là bởi vì không nhìn nổi cảnh những người bình thường bị giày vò, mà là về sau này có thể tìm kiếm càng nhiều hơn mà thôi.

Khác hoàn toàn với Tăng Vũ, Trần Sinh chưa bao giờ xem Hạ Thiên Kỳ là một người tốt thật sự, nếu so với dã tâm trong lòng gã thì của Hạ Thiên Kỳ còn lớn hơn rất nhiều, rất nhiều.

Sở dĩ biểu hiện ra không nhiều, nhưng mà nhãn quan của đối phương rất cao, tầm nhìn rất xa, không giống bản thân chỉ nhìn chăm chăm vào một mẫu ba phần quảng trường Quang Ảnh này mà thôi.

Hai người đi vào phòng làm việc của Tăng Vũ, trong suốt quá trình Trần Sinh không ngừng ton hót cái miệng, hiển nhiên đang cảm thấy rằng chỗ làm việc của một giám đốc, vậy mà lại quá mức lạnh lẽo.

Cứ tùy tiện tìm một công ty kiến trúc trong hiện thực, vẫn không phải là muốn bao nhiêu thì cứ xây bấy nhiêu hay sao.

Thời điểm khi Hạ Thiên Kỳ dẫn theo Trần Sinh đến nơi thì Tăng Vũ đang dặn dò công việc cho một quản lý cấp cao là cấp dưới của mình, ban đầu chuyến này hắn không muốn đi, thế nhưng hồi tưởng lại ngày đó Hạ Thiên Kỳ nói sẽ đến, hắn có cảm giác mình hẳn cần phải thử đi đột phá một chút xem sao, thiên bẩm không thiếu hụt, nếu như có thể thu được một món pháp khí uy lực, trên thực tế cũng sẽ có mức nâng cao tương ứng.

Hơn nữa đây cũng là mệnh lệnh đầu tiên mà Hạ Thiên Kỳ hạ xuống cho hắn, hắn cũng hoàn toàn không có lý do nào để từ chối.

“Giám đốc Hạ.”

Những người thủ hạ của Tăng Vũ đều biết Hạ Thiên Kỳ, cũng đều biết Hạ Thiên Kỳ mới chính là lão đại thật sự của quảng trường Phong Hướng này, cho nên sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ bước chân vào, người này lập tức cúi đầu cung kính xưng danh hiệu một câu.

“Nơi này không có việc gì nữa, anh đi làm việc trước đi.”

Hạ Thiên Kỳ đuổi gã quản lý cấp cao này đi, lúc này Tăng Vũ cũng đứng dậy khỏi ghế làm việc, sau đó lần lượt tiến về phía Hạ Thiên Kỳ và Trần Sinh đứng bên cạnh bắt tay chào hỏi nói:

“Giám đốc Hạ, đừng để ý.”

“Tôi nói lão Tăng anh, khu vực này anh quản lý không tồi chút nào, nhưng chỗ làm việc này của anh cũng quá đơn điệu rồi, nếu như ở đây không có công ty kiến trúc, thì tôi sẽ điều một chi nhánh ở chỗ của tôi qua đây cho anh.

Dù gì cũng là giám đốc của một phương, đừng bạc đãi bản thân mình như vậy chứ.”

“Ý tốt của giám đốc Trần tôi xin ghi nhận trong lòng, tôi dừng chân lại ở chỗ này là tốt rồi, cũng không nhọc đến anh hao phí tâm sức.”

Tăng Vũ lắc đầu, từ chối đề nghị của Trần Sinh.

Nghe vậy, Trần Sinh cố tình cười một tiếng, sau đó quay về Hạ Thiên Kỳ châm chọc một câu nói:

“Anh xem lão Tăng kìa, đều là người một nhà cả, anh ta vẫn còn khách sáo với tôi.”

“Tăng Vũ có cách thức riêng cho cuộc sống của mình.”

Lúc này Hạ Thiên Kỳ nhàn nhạt nói một câu, sau đó chuyển ánh mắt qua Tăng Vũ hỏi:

“Chuẩn bị xong chưa.”

“Ừ, đã chuẩn bị xong hết, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.”

...

Từ thời điểm rất lâu trước đó, bởi vì quảng trường Phong Hướng, quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng đều là địa bàn của mình, cho nên Hạ Thiên Kỳ có thể thả quỷ vực của mình ra mà không kiêng nể gì, sau đó tiến hành thuấn di một khoảng cách lớn.

Thế nhưng khi đến khu vực ranh giới của quảng trường Phong Hướng rồi, cả ba người lại bắt đầu thay đổi trở nên cẩn thận từng li từng tí, trái lại không phải là do sợ hãi những giám đốc của quảng trường kia, mà do cảm thấy rằng không cần thiết phải để xảy ra mâu thuẫn này.

Cho nên mặc dù chỉ dựa vào thuấn di lên đường chậm một chút, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn dựa theo suy nghĩ riêng của mình, dẫn theo Tăng Vũ và Trần Sinh từng chút một di chuyển về phía quảng trường Thanh Hải.

“Chờ sau khi chúng ta quay về từ quảng trường Thanh Hải, thì nên thử đánh hạ những thế lực này.

Thời gian càng kéo dài, tình hình lại càng khó kiếm soát.

Tôi có nghe nói một quảng thời gian trước đây, liên minh quân phản loạn và tam đại Minh Phủ lại đánh nhau, chỉ riêng giám đốc thôi đã chết xấp xỉ khoảng hai mươi người, giám đốc cấp cao cũng có hai người đã chết.

Cả hai phe đều bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đều thối lui từng bước một tạm thời án binh bất động.”

Trên đường đi, Trần Sinh cũng nói lại một số chuyện gã nghe được từ trong miệng một người bạn trong Minh Phủ cho Hạ Thiên Kỳ vả Tăng Vũ biết.

Với chuyện lần này Tăng Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì, trái lại Hạ Thiên Kỳ tương đối tán đồng nói:

“Chính xác là như vậy, nếu như liên minh quân phản loạn phát hiện nếu chỉ dựa vào lực lượng trước mắt vẫn không cách nào tấn công vào khu vực bên trong, vậy thì có khả năng bọn họ sẽ làm gì?”

“Tiếp tục tăng thêm nhân lực?”

“Đúng, cho nên mục tiêu tiếp theo của xúc tu của liên minh quân phản loạn, nói không chừng sẽ vươn đến chỗ của chúng ta.”

“Vậy xem ra chuyện thống nhất những quảng trường này, thật sự phải nhanh chóng không thể chậm trễ hơn nữa, phải sớm có hành động.”

Thời gian đi trên đường ước chừng khoảng hai ngày, trong thời gian này cả ba người vượt qua gần bốn mươi thế lực quảng trường, lúc này mới thật sự đi đến phạm vi thế lực thật sự của quảng trường Thanh Hải.

Những khu đô thị của quảng trường Thanh Hải này không những nhiều, đồng thời diện tích của mỗi một khu đều rất lớn.

Xem như là gộp cả Phong Thành và thành phố Tử An vào cùng một chỗ, cũng chưa chắc có thể bắt kịp mức độ to lớn của một khu ở nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.