Chỉ có điều lấy hiểu biết của hắn về Ngô Địch thì không thể nói được khả năng hòa nhập với khu vực thứ hai này tốt bao nhiêu, thế nhưng có thể đảm bảo con đường sinh tồn cơ bản nhất chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.
Dù sao thì ngay từ khi hắn vẫn còn là một nhân viên tiểu tốt, Ngô Địch đã dung hợp tàn chi của quỷ vương, khi ấy hắn vẫn không cảm thấy dung hợp được tàn chi của quỷ vương có bao nhiêu trâu bò, thế nhưng bây giờ khi suy nghĩ lại một chút, Ngô Địch quả thật là thiên phú dị bẩm, chỉ không cần nói tàn chi của quỷ vương hiếm thấy hay không hiếm thấy, chỉ trên tính mạo hiểm thôi, người bình thường cũng không dám đi mạo hiểm như vậy.
Còn loại người giống như Trần Sinh này, cũng mãi cho đến sau khi tiến vào cấp giám đốc rồi mới bắt đầu nảy sinh ra cái suy nghĩ muốn dung hợp tàn chi của quỷ vương, lúc này vẫn còn lo lắng sợ hãi gặp phản ứng cắn trả đấy chứ.
Mặc dù Ngô Địch không phải loại dựa vào khả năng nuốt chửng quỷ vật để trưởng thành như hắn, thế nhưng thiên phú của bản thân cũng cực cao, cho nên có lẽ cũng đã tiến vào cấp giám đốc.
Có bạn bè phức tạp bên ngoài cũng đồng nghĩa với nhiều đường đi hơn, đặc biệt là với Ngô Địch này có thể xem như là một nửa sư phụ của hắn rồi, xem như là bạn tốt của hắn, trong thời đểm mấu chốt vẫn rất đáng tin.
Dùng điện đàm gọi qua cho Ngô Địch có chút thấp thỏm, rất nhanh, bên kia Ngô Địch đã nhận điện.
Kết quả ngay câu đầu tiên đã khiến Hạ Thiên Kỳ có phần không biết nói gì:
“Ôi trời, tên nhóc này thật đúng là mạng lớn, vẫn còn sống tiếp được kia đấy, vả lại còn lăn đến tận khu vực thứ hai?”
“Anh nói như vậy thì sao tôi dám lăn về với anh đây.”
Mặc dù Ngô Địch này nói tới nói lui vẫn là không có chút nghiêm chỉnh nào như vậy, thế nhưng khi nghe giọng nói của đối phương, Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy một hồi thân thiết.
“Ha ha, anh và chú không cần khách khí với nhau, muốn quay về thế nào thì cứ làm như vậy mà quay về.”
“Bây giờ Ngô lão đại đang ở nơi nào trong khu vực thứ hai? Thời gian qua thế nào rồi?”
Với Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ vẫn đặc biệt kính trọng, dù sao hắn có thể trưởng thành được như bây giờ, một phần trong thời gian đó cũng do Ngô Địch dẫn dắt.
“Nhóc đừng gọi anh là Ngô lão đại nữa, trong rừng núi của khu vực thứ hai này có vô số con rùa, toàn bộ đều là đại ca, chú vẫn nên gọi anh bình thường một chút, gọi lão Ngô thôi là được rồi.”
Nghe Ngô Địch nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được cười phá lên, ngẫm lại một chút thì đúng là thế này, không cần biết giám đốc quản lý khu vực nào, đám lính lác dưới trướng gần như đều dùng chung một danh xưng là lão đại, giống như những gã đại ca giang hồ trong hiện thực vậy.
“Xem ra anh Ngô bị khu vực thứ hai này đầu độc không nhẹ, gần đây thế nào rồi?”
“Không phải bị đầu độc không nhẹ, là may mắn vẫn chưa bị độc chết. Nhưng may là anh đây phúc lớn mạng lớn, tạm thời còn có chút tiếng nói, nói chết là không thể chết dễ dàng như vậy.
Bây giờ anh tham gia vào liên minh quân phản loạn, lăn lộn trong đó bò lên đến vị trí thành một tên cầm đầu nho nhỏ, mỗi ngày đều bầu bạn với một đám người cặn bã, lăn lộn chịu đựng chờ chết.”
“Anh tham gia vào liên minh quân phản loạn?”
“Vốn anh mày muốn gia nhập vào tam đại Minh Phủ, đi theo bên cạnh nữ thần của anh, để làm một chút việc vặt vặt gì đó cho cô ấy, tương đương với một đứa đàn em, nhưng lại không có cơ hội.
Chú mày đến khu vực thứ hai rồi thì nên biết, tam đại Minh Phủ đã là thiên hạ của những người có thuật pháp, người có quỷ vật thế chất vốn dĩ không thể vào được. Nếu bước vào trong, chỉ có một con đường chết.
Cho nên anh chỉ có thể gia nhập vào liên minh quân phản loạn, vất vả đến tận lúc này mới bước vào cấp giám đốc.”
“Tôi không tin được, với thiên bẩm của anh thì không thể nào chỉ mới tiến vào cấp giám đốc.”
Với chuyện Ngô Địch chỉ mới đi vào cấp giám đốc này, Hạ Thiên Kỳ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, có thể nói là nếu như không phải do thời cuộc của khu vực thứ hai này quá bấp bênh, sợ là Ngô Địch sẽ trưởng thành nhanh hơn nhiều.
Cũng giống như hắn trước kia đi dạo chơi tích lũy kinh nghiệm vậy, hầu như đều không đặt chân đến khu vực thứ hai này, thực lực trong Minh Phủ ở hiện thực vẫn là nằm trong số nhân vật đứng hàng nhất nhì đấy chứ, chớ nói chi là bị vây vào trong cái hoàn cảnh trước mắt, là không muốn tham gia sự kiện cũng bị buộc phải đi.
Theo vốn tích lũy của sự kiện, cùng với một số điểm vinh dự được cấp phát cho, hắn phải thăng chức là chuyện cứ như vậy mà thành thôi.
“Nghe cái giọng điệu này của chú mày, chẳng lẽ chú mày cũng bước vào cấp giám đốc rồi sao? Không nhanh như vậy đấy chứ?”
“Nếu như không đến cấp giám đốc, thì vì sao tôi có thể xuất hiện ở khu vực thứ hai này được?”
“Chú mày thật đúng là một tên quái thai, trước kia người khác luôn nói anh mày là quái thai, từ khi quen biết chú mày, anh phát hiện ra anh chỉ là một đứa nhóc con, không đáng kể chút nào. Nếu như cho chú mày một ít thời gian, chẳng phải chú mày cũng có thể leo lên đến cấp giám đốc cấp cao hay sao.
Xem ra sau này anh phải liên lạc với chú mày nhiều nhiều một chút, đợi đến khi chú mày phát đạt rồi thì sẽ theo xách túi cho chú mày, tương đương với đàn em hay gì gì đó.”
“Anh Ngô, anh cũng đừng mang em út ra đùa giỡn nữa, tôi đây cũng là đi từng bước một mà bị buộc phải đi ra ngoài, bao nhiêu lần đều suýt tí nữa là ngủm rồi.”
“Chú mày cũng có cái mạng lớn, chỉ có điều có câu nói như thế này, trời trao trách nhiệm lớn cho người to lớn, trước phải lao động gân cốt, bỏ đói xác thịt của bọn họ... vân vân gì gì đó, cụ thể thì anh quên mất rồi, dù sao nghĩa cũng là những người phải tương đối trâu bò, so với người bình thường nhất định phải trải qua nhiều khổ ải hơn rất nhiều.
Đúng rồi, chú mày cũng là quỷ vật thể chất, cho dù có đạt đến cấp giám đốc cũng không cách nào tiến vào tam đại Minh Phủ, vậy bây giờ chú mày đang ở đâu? Những người gia nhập vào liên minh quân phản loạn gần đây anh đều gặp hết, chưa nghe được tin chú mày đến?”
“Bây giờ tôi đang ở ngoại vực, tạm thời chờ đợi ở quảng trường Quang Ảnh, gần đây có chút chuyện, nên mới đến quản trường Thanh Hải bên này.”
“Chú mày ở ngay tại quảng trường Thanh Hải?”
Khi nghe nói đến chỗ Hạ Thiên Kỳ đang ở quảng trường Thanh Hải, Ngô Địch có vẻ có chút kinh ngạc.
“Sao vậy?”
“Chú mày xuất hiện ở quảng trường Thanh Hải không phải là vì nghĩa trang quỷ vương nằm ở chỗ giáp giới với quảng trường Hồng Sơn chứ?”
Bị một câu nói của Ngô Địch vạch trần cả ý đồ của hắn, lần này người kinh ngạc đổi thành Hạ Thiên Kỳ, hiển nhiên Ngô Địch thật sự đã biết được chút gì đó.
“Tôi là vì nghĩa trang quỷ vương mà đến, nghe ý tứ của anh Ngô, giống như là liên minh quân phản loạn các anh cũng có ý định đến nơi ấy?”
“Nào chỉ là có không, đã cử người đi đến nơi ấy rồi, giám đốc Triệu Mãn Sơn của quảng trường Hồng Sơn không biết chú mày có biết hay không, hiện tại hắn ta là chó săn của chúng ta, phía trên hạ mệnh lệnh xuống, quyết định ra tay lập lại trật tự của những thế lực nhỏ rải rác ở ngoại vực kia, khiến cho những thế lực này trở thành con chốt thí đi đối đầu với tam đại Minh Phủ.
Lần trước bên phía bọn anh đây cử ra không ít người, vốn muốn gióng lên một tiếng trống tấn công vào nội vực, thế nhưng lại gặp phải đối đầu kịch liệt bắt buộc phải rút về.
Cho nên những cấp trên đã lập tức nghĩ đến những thế lực nhỏ nằm ở ngoại vực kia, lần này cử đi ba cấp giám đốc, vả lại người dẫn đầu hẳn là chú mày có quen biết, chính là lão đại Thạch Quỳnh của đệ nhị Minh Phủ.
Thực lực của tên này vô cùng bất thường, mặc dù bị giới hạn thể chất thiên bẩm không quá vượt trội, nhưng không biết làm thế nào mà hắn ta phân thân ra rất nhiều, đồng thời thực lực của mỗi phiên bản phân thân cũng cao hơn so với bản thể, đến ngay cả tam đại quỷ vương của bọn anh ở bên này cũng đặc biệt xem trọng hắn ta.
Nếu như chú mày cũng được Triệu Mãn Sơn mời, vậy thì hẳn là không có việc gì, nếu như chú mày là được Phương Sơn bọn họ mời đến, vậy thì chắc chắn chú mày đang rất nguy hiểm.
Hai người Phương Sơn và Phương Lâm có chút ít quan hệ với tam đại Minh Phủ, lần này bọn người Thạch Quỳnh lên đường, lấy chuyện nghĩa trang quỷ vương xuất hiện làm lý do, dự định sẽ thuyết phục một số thế lực nhỏ bán mạng vì liên minh quân phản loạn là một mặt, mặt khác còn lại là muốn làm cho bọn người Phương Sơn biến mất.”
“Vừa đúng dịp, tôi thật sự là do Phương Sơn bọn họ mời tới, nói chính xác hơn, tôi theo chân người được Phương Sơn mời đến, thế nhưng hai người kia đều có thể xem là người của tôi.”
Hạ Thiên Kỳ không nghĩ đến liên minh quân phản loạn đã để mắt đến những thế lực nhỏ phía dưới này nhanh đến như vậy, ít nhiều gì điều này cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút bất ngờ. Cũng may mà hắn cố tình liên lạc qua với Ngô Địch, bằng không thì khó tránh khỏi sẽ có tổn hại.
“Người của chú mày? Rốt cuộc chú mày đang làm gì ở bên kia vậy hả? Nếu như là tham gia vào một thế lực nhỏ, chẳng bằng đến liên minh quân phản loạn.
Mặc dù đám người bên trong hơi ghê tởm một chút, thế nhưng chỉ cần nắm đấm của chú mày đủ lớn đủ cứng, muốn hòa nhập được cũng rất dễ dàng.”
Ngô Địch không phải là người ngoài, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không lừa gạt anh ta, nên lúc này mới thẳng thắn nói:
“Bây giờ tôi đánh hạ ba quảng trường lớn, trong đó bao gồm có quảng trường Quang Ảnh, quảng trường Long Đằng và quảng trường Phong Hướng, hiện giờ Tăng Vũ và Trần Sinh đều bán mạng cho tôi, tôi muốn hợp nhất những thế lực nhỏ ở ngoại vực này lại, sau đó thống nhất thành một khối trục thế lực lớn có thể chỉ thẳng mặt liên minh quân phản loạn và tam đại Minh Phủ.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, sau khi Ngô Địch khiếp sợ một chút, lại cười khổ nói:
“Cái lòng ham muốn của chú mày không phải lớn như vậy đấy chứ, chuyện này nếu như chú mày là giám đốc cấp cao thì có thể còn có khả năng thực hiện, thế nhưng chỉ bằng một giám đốc như chú mày, đừng nói nuốt không được những thế lực nhỏ này, xem như có nuốt được, chú mày cảm thấy mình có thể đối phó với liên minh quân phản loạn, cùng với giám đốc cấp cao của tam đại Minh Phủ sao?
Nói cho chú mày biết, hễ là có thể đạt đến cái cấp giám đốc cấp cao này thì sẽ không có năng lực yếu, vậy thì cũng là người có thiên bẩm cực mạnh.
Tính chất nương nhờ vào phần thưởng rất thấp, mỗi người đều có đòn sát thủ.
Anh ở trong liên minh quân phản loạn anh lại không rõ ràng hay sao, ngoại trừ tam đại quỷ vương nắm giữ vị trí thống lĩnh ra, phía dưới còn có gần mười giám đốc cấp cao.
Cái lực lượng như vậy, chú mày định đối phó như thế nào?”