Dịch: Hàn Phong Vũ
Sáng sớm, Khúc Ưu Ưu đã đi đến công ty, nhắc mới nhớ đây là lần đầu tiên cô đến sớm nhất, bởi vì khi cô đến thì ngay cả cổng chính công ty cũng không có người.
Một mình chờ trong hành lang yên tĩnh, bởi vì hôm qua Khúc Ưu Ưu không ngủ suốt một đêm, cho nên mắt cứ díp díp lại, cảm giác cứ muốn nhắm mắt ngủ luôn tại đây.
Cô dùng sức xoa xoa mặt, không ngại đau tự vả mình mấy cái, lúc này mới thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Tựa vào vách tường cạnh thang máy, trong lòng Khúc Ưu Ưu cầu mong chuyện xảy ra tối hôm qua là do cô say quá nên sinh ra ảo giác. Trên thực tế thì tới bây giờ cô vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao chuyện kỳ lạ đó lại xảy ra với mình.
Cô nhận ra trong thời điểm mình mệt mỏi, suy nghĩ về chuyện khiến bản thân nổi hết da gà này so với uống cafe còn có tác dụng lên tinh thần hơn.
Thừa dịp trong thời gian này chưa có ai mở cửa, cô dùng điện thoại lên mạng tìm xem có ai cũng bị giống cô.
Chuyện lạ, chuyện ma quái, thậm chí tự cho là sự kiện linh dị, có thể nói đều đã từng có người gặp phải.
Từ nhỏ đến lớn, cô từng không biết bao nhiêu lần nghe bạn học khi xưa, bạn bè bên cạnh, thậm chí là cha mẹ kể về những chuyện ma quái bản thân họ đã gặp phải.
Ai kể xong cũng khẳng định đó là chuyện thật, cho nên từ nhỏ đến lớn cô luôn là một người tin tưởng thế giới này có thần, cũng tin thế giới này có ma, có ác ma.
Mà ở trên mạng, loại tuyên bố mình gặp ma, gặp chuyện lạ không thể nào giải thích được ở khắp nơi. Mới đầu còn nghiêm túc đọc, nhưng khi đọc một ít thì cô phát hiện trên mạng những tình huống kia hoàn toàn không giống mình.
Phải nói bị bóng đè, cô cũng trải qua mấy lần.
Nhớ rõ một lần khi cô vừa rời trường học, đêm đầu tiên ở phòng thuê bên ngoài.
Vì sợ nên cô không tắt đèn cả đêm, co rúc trên giường thật lâu, cô mới mệt mỏi thiếp đi.
Sau đó trong mơ, cô đột nhiên sinh ra một cảm giác mãnh liệt, loại cảm giác giống như có gì đó nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh cô.
Theo bản năng cô mở mắt ra thì phát hiện mình không cách nào có thể xoay trở, hơn nữa còn có một người đàn bà tóc tai bù xù ngồi trên người cô, trên khuôn mặt người đàn bà không có chút huyết sắc, theo khe hở ở tóc, cô nhìn thấy rõ một đôi mắt xanh tràn ngập dữ tợn.
Cô ra sức kêu to nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng của mình. Cô nhiều lần muốn đứng dậy, ngồi dậy nhưng không được.
Không biết trải qua bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi nghĩ lại chuyện tối qua, trong lòng cô vẫn tràn ngập sợ hãi. Cô vốn dĩ không tin những cách giải thích về hiện tượng bóng đè là do giấc ngủ bị ngưng trệ, mặc dù cô cũng không tìm được cách giải thích nào tốt hơn.
Chẳng qua cô cảm thấy trên đời này có chính ắt có tà, có nhanh sẽ có chậm, có sống sẽ có chết, thế gian vạn vật đều tồn tại hai mặt, cho nên suy ra từ một điểm này thì có người nhất định sẽ có quỷ.
Khi Khúc Ưu Ưu dời sự chú ý khỏi điện thoại, cô phát hiện cửa công ty đã mở, có một người đàn ông trung niên đầu hơi hói, không ai khác chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, tổng thanh tra bộ phận kinh doanh.
“Lưu… Lưu tổng, sao sếp tới sớm vậy…”
Khi Khúc Ưu Ưu thấy giám đốc đứng nhìn mình chăm chăm, cô không khỏi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Sáng sớm đã ngủ mơ rồi? Gọi cô bao nhiêu lần, cô không nghe thấy gì sao!”
“Sếp vừa gọi em? Em… em vừa mới suy nghĩ quá chú tâm nên không nghe, thật là xin lỗi.”
Tổng thanh tra phòng kinh doanh, là lãnh đạo lớn nhất trong bộ phận, có quyền sinh sát cực lớn với các nhân viên. Có lẽ để cho bạn thăng chức cần những những giám đốc khác xem xét, nhưng để bạn cuốn gói thì chỉ cần một câu nói.
Mặc dù Khúc Vô Ưu vừa bị mất ngủ vì chuyện hôm qua, nhưng giờ cô lại cảm thấy tương lai của mình có chút sáng sủa.
“Đi xuống phố ăn sáng mua cho tôi một cốc sữa đậu nành, một quả trứng muối, hai cái bánh bao.”
Tổng thanh tra căn dặn xong để cô đi mua ăn sáng rồi đi thẳng vào công ty.
Mua bữa sáng cho tổng thanh tra, đặt cơm, pha trà rót nước, những chuyện này và các công việc vụn vặt liên quan, chắc chắn đều là công việc của cô.
Bất quá nghĩ tới những đại nhân vật kia, đều từ làm từ người phục vụ, trong lòng cô cũng không có nhiều mâu thuẫn. Huống chi cô cũng chưa ăn sáng, vừa vặn mua một chút bánh bao ăn điểm tâm.
- -
Cùng lúc đó, trong nhà Mã Lương Siêu.
“A!”
Mã Lương Siêu tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
Từ trên giường, cô nhảy thẳng xuống, người mặc bộ đồ ngủ trong suốt ra mở cửa phòng.
Thò đầu ra, nhìn về phía cửa thang máy và xung quanh hành lang một lượt, Mã Lương Siêu lại lần nữa yên tâm quay trở lại trong phòng.
“Thật là làm mình sợ chết khiếp, cái này ác mộng sao lại thật đến vậy chứ.”
Trở lại trên giường, nhìn bạn trai ngủ bên cạnh như con lợn chết. Trên mặt Mã Lương Siêu tràn đầy chán ghét chửi rủa:
“Con heo mập chết tiệt, chờ anh mua xe cho tôi xong, tôi sẽ cho anh cuốn xéo ngay!”
Mã Lương Siêu ở cùng với người đàn ông này, không phải vì yêu, cũng không phải vì muốn kết hôn, đơn giản chỉ vì muốn hắn mua cho cô một chiếc xe.
Trên thực tế, căn nhà mà bọn họ đang ở là do bạn trai trước mua cho cô. Mặc dù cô không đi làm, cũng không kiếm tiền, nhưng số tài sản này, bất kể là Võ Đình Đình hay Khúc Ưu Ưu không thể nào so sánh với cô.
Bởi vì không cần biết là xe hay nhà, bây giờ cô đều có đủ. Mặc dù có người cảm thấy cô dựa vào lừa gạt đàn ông để có tiền, mà không phải dựa vào sự cố gắng của cô có được.
Nhưng ai có thể phủ nhận, cô cũng phải cố gắng lừa gạt đàn ông thì mới có thể dùng đường tắt đạt được những thứ này chứ?
Cái gì tình yêu, cái gì môn đăng hộ đối, trong mắt cô ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Người nhà đều hy vọng cô kiếm một người có tiền mà kết hôn nhưng cứ xem như có thể tìm được đi, vậy thì bọn họ sẽ để cô trong mắt? Hơn nữa nếu sau này có ly hôn, thì trong số tiền kia cũng không có chút gì thuộc về mình.
Cho nên đầu năm nay, đàn bà tìm người có tiền mới là người đàn bà mạo hiểm nhất. Bởi vì chờ cô qua ba mươi tuổi, sau khi ra tòa ly hôn rồi thì cô chả có gì.
Cho nên tự bản thân mình có được mới là vương đạo, tự có xe, có nhà, đi đến một nơi không người biết mình, còn những chuyện đã qua, không có trong kế hoạch của cô.
Đến lúc đó tìm một người hiền lành, đối xử tốt với mình, cuộc sống không phải lo trên lo dưới, đó mới là cuộc sống cô muốn.
Mã Lương Siêu bị cơn ác mộng đó dọa sợ cũng không ngủ tiếp được, cô từ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, đốt thuốc hít hai hơi. Đột nhiên cô lại giống như nghĩ đến cái gì đó, cầm điện thoại lên gọi một dãy số.