Dịch: Hàn Phong Vũ
Bằng trí thông minh của Triệu Tĩnh thù tự nhiên có thể lý giải được ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ sợ không thể buông lỏng tay chân ra, Triệu Tĩnh Thù cũng sợ trở thành gánh nặng kéo chân Hạ Thiên Kỳ.
Sau khi tiến vào nội thành của thành phố Tuy Lăng, nơi đầu tiên bọn họ dừng chân lại chính là sở cảnh sát Phong Thành của thành phố Tuy Lăng.
Sau khi gặp mặt sở trưởng của đồn cảnh sát Phong Thành đưa giấy chứng nhận công tác ra, đồng thời cũng nói rõ mục đích đến đây, trong vòng điều tra kế tiếp của Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cũng nhận được sự ủng hộ và phối hợp rất lớn của nơi này.
Có điều địa điểm xảy ra vụ án giết người này cũng không phải xảy ra trong khu vực của bọn họ, mặc dù có thể điều tra được một số trong nội bộ, thế nhưng tình huống cụ thể thế nào, người nơi này cũng không biết chuyện gì.
Trong tháng gần nhất, trường hợp xuất hiện án mạng trong thành phố Tuy Lăng cũng chỉ xảy ra duy nhất một vụ.
Vụ án này đồng thời xảy ra ở khu vực Hưng Phúc, nạn nhân là một phụ nữ hai mươi bốn tuổi, khi bị phát hiện thì đã chết rồi. Nguyên nhân tử vong là phần gáy bị tấn công mạnh bằng vật nặng dẫn đến tử vong, trong hiện trường ngoại trừ máu và não tương của nạn nhân ra, thì không có bất cứ đầu mối nào có liên quan đến người tình nghi gây án.
Sau khi nắm được thông tin ở sở cảnh sát Phong Thành, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù lại như ngựa không dừng vó mà chia nhau ra chạy tới khu vực Hưng Phúc.
- -
Sở cảnh sát.
Sở trưởng của sở cảnh sát Phong Thành là một người đàn ông có đầu tóc có chút thưa thớt, vóc người không cao lắm, cái dáng người mập mạp của ông ta cho dù là có đi vòng quanh phòng làm việc của ông ta một vòng đi nữa, cũng đủ để mệt mỏi thở dốc một hồi.
“Cái dáng người này của anh cũng quá béo rồi đi, ít nhiều gì cũng nên giảm béo đi một chút, người quá béo thì bệnh cũng nhiều hơn.”
Hạ Thiên Kỳ thấy một dáng vẻ cười híp mắt của sở trưởng này, nhìn cũng không khiến cho người ta phải chán ghét, cho nên nhịn không được mà bắt đầu nói một câu trêu đùa.
“Anh đừng có gấp, khi tôi còn ở số tuổi tương tự với anh lúc này, không phải tôi khoe khoang với anh, dáng người của tôi lúc đó còn hoàn hảo hơn so với anh, hai khối cơ ngực còn lớn hơn nhiều so với vợ tôi.”
“Ngực của anh bây giờ cũng không nhỏ so với vợ anh.”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, Triệu Tĩnh Thù lại nhịn không được mà cười phá lên, còn sở trưởng béo tròn cũng lúng túng cười cười.
Đợi trong phòng làm việc của sở trưởng không được bao lâu sau, hai cảnh sát phụ trách vụ án mạng xảy ra này lại gõ cửa một cái rồi đi vào.
So với sở trưởng béo tròn, hai người cảnh sát này nhìn qua có vẻ cao ráo gọn gàng hơn nhiều:
“Sở trưởng, anh tìm chúng tôi?”
Một viên cảnh sát trong số đó để đầu đinh, trên cằm có chút râu mọc lún phún sau khi đi vào mở miệng hỏi, trong quá trình còn cố ý quan sát Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù một cái.
“Hai vị này là do trong tỉnh cử đến đây hỗ trợ chúng ta điều tra vụ án giết người xảy ra ở tiểu khu Hưng Phúc.”
“Không hỗ trợ, là phụ trách.” Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cố ý nhấn mạnh một câu.
“A đúng rồi, lạ phụ trách điều tra, bên này chúng tôi rất sẵn sàng phối hợp, gọi các anh đến đây là vì trước đó các anh vẫn luôn phụ trách vụ án mạng này, bọn họ muốn nghe quan điểm của các anh một chút.”
Sở trưởng béo tròn vừa nói đến chỗ này lại đột nhiên thả một tiếng đánh rắm rất to, Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì dùng sức cắn môi, để tránh bật cười, còn Hạ Thiên Kỳ thì ngứa miệng muốn nói một câu nhạo báng, nhưng không đợi đến khi hắn mở miệng ra, lại nghe một gã cảnh sát khác dáng người vạm vỡ gãi gãi đầu lúng túng nói:
“Thật xấu hổ, bữa trưa ăn củ cải hầm thịt bò, có thể là ăn quá nhiều củ cải, cho nên đánh rắm nhiều.”
Người ở chỗ này không phải đồ ngốc, cái rắm này rõ ràng chính là sở trưởng thả, kết quả người này lại đứng ra nhận mình đánh rắm, hiển nhiên là muốn nhân cơ hội nịnh bợ lãnh đạo.
Thế nhưng sở trưởng béo tròn lại không nhận lời này, không ngừng rút rất nhiều tờ khăn giấy ra trong hộp khăn giấy đặt trên bàn làm việc, sau đó ôm bụng áy náy nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:
“Các anh cứ bàn bạc trước đi, hai ngày nay tôi bị tiêu chảy, phải đi đại tiện trước đã.”
Sở trưởng béo tròn ôm bụng vội vã đi ra khỏi phòng làm việc, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn qua gã cảnh sát cao to kia trêu nhọc nói:
“Tôi đã từng gặp qua khiến người ta đền mạng, cũng đã từng gặp qua khiến người ta đội tiền, nhưng khiến người ta đội rắm lên vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”
“Ha ha... Thiên Kỳ... Anh đây không phải muốn tôi cười chết sao...”
Triệu Tĩnh Thù đã cười đến mức đau cả dạ dày, ngay cả viên cảnh sát để đầu dinh nghe xong cũng nở nụ cười ha ha.
“Chúng ta vẫn nên nói về vụ án mạng đi, vẫn là phá án tương đối quan trọng hơn.”
Gã cảnh sát cao to vội vã xấu hổ dời trọng tâm câu chuyện, xem chừng tính tình trái lại cũng rất tốt, cũng không vì câu trêu chọc của Hạ Thiên Kỳ mà nổi giận.
Hai gã cảnh sát cũng không vì sự can thiệp của Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ mà chống đối lại, trên thực tế thì vụ án mạng này cũng khiến cho bọn họ vô cùng đau đầu, dù sao thì đến lúc hết thời gian ngoài biết nạn nhân là ai ra ra, bọn họ cũng không thu hoạch được đầu mối gì khác.
Không ở lại trong phòng làm việc của sở trưởng quá lâu, sau đó bốn người lại đi tới phòng họp, sử dụng máy chiếu hình ảnh để giải thích tương đối cặn kẽ cho hai người Hạ Thiên Kỳ.
“Nạn nhân không phải người bản xứ, không có nghề nghiệp cố định, đổi bạn trai rất nhiều lần, hơn nữa đều là phú nhị đại, chắc là loại phụ nữ muốn phát tài trên thân thể đàn ông.
Bạn bè của cô ta rất nhiều, mà người tiếp xúc với nạn nhân cuối cùng chính là một người bạn tên là Lina của cô ta.
Lại nói tiếp, đây cũng là đối tượng tình nghi đầu tiên của vụ án.
Đó chính là Lina quả quyết rằng đêm hôm đó khi nạn nhân bị sát hại là ở cùng một chỗ với cô ta, mà trước đó thì bọn họ lại ở trong một quán bar chơi đến tận khuya.
Tôi cũng đã đến quán bar đó điều tra, thật sự Lina không nói dối.
Thế nhưng kỳ quái chính là, khoảng cách giữa nhà của Lina với nhà của nạn nhân có chừng hai mươi phút đường xe, không một camera thu hình nào trên đường thu được hình ảnh nạn nhân trở về nhà.
Mà Lina cũng có nhấn mạnh rằng, cô ta vốn dĩ không biết nạn nhân bỏ đi từ khi nào, đồng thời quần áo của nạn nhân, hay thậm chí là điện thoại di động đều nằm ngay trong nhà của cô ta, về chuyện liên quan đến một điểm này, sau khi chúng tôi xác minh thì cũng đã được chứng thực.”
Cảnh sát đầu đinh nói đến chỗ này thì vẻ mặt cũng biến thành khó coi hơn rất nhiều, mà cảnh sát cao to đứng bên cạnh lại tiếp lời dang dở nói:
“Camara giám sát của tiểu khu thu được hình ảnh nạn nhân và bạn cô ta cùng đi vào nhà, nhưng lại không thu được hình ảnh nạn nhân rời đi, thế mà nạn nhân lại chết trong nhà mình.
Nếu chỉ tiến hành suy đoán trên logic, thì chắc chắn Lina kia đang nói dối, thế nhưng nhìn trên chứng cứ và động cơ giết người, khẩu cung do Lina cung cấp cũng không vấn đề.
Tuy nhiên chỗ kỳ quái không chỉ có một điểm này thôi.
Cả hai có thể quan sát ảnh chụp hiện trường án mạng, người chết là bị một dụng cụ cùn, tương tự với các loại đồ vật có phần đầu giống búa đập chết.
Vết máu bắn tung tóe đầy bốn phía, hơn nữa còn có quy luật hình dáng.
Chúng tôi đã thử đặt ra giả thuyết rằng, nếu như có người tấn công nạn nhân từ phía sau, vậy thì khi máu huyết bắn tung tóe ra ngoài, thì trên người hung thủ giết người nhất định sẽ bị máu tươi bắn lên, nhất định phải xuất hiện một khu vực không có vết máu.
Nhưng trên thực tế, máu ở hiện trường rải rác rất bình thường, giống như hung thủ là người vô hình hoàn toàn vậy, máu của nạn nhân bắn ra xuyên thẳng qua người hắn rơi xuống mặt đất.
Không những vậy, ở hiện trường lại càng không để lại chút vết tích nào, không hề có vết chân máu, không có dấu vân tay, cũng không phát hiện hung khí gây án.
Nếu không khí có thể giết người, có lẽ tôi sẽ cảm thấy ngay nạn nhân đây là bị không khí đập chết, nhưng điều này hiển nhiên là không phù hợp lẽ thường, cũng là chuyện không có khả năng.
Mà động cơ gây án của hung thủ gần như có thể loại trừ khả năng cướp tài sản, hoặc cướp sắc, vì trong báo cáo kiểm tra thi thể cho thấy, trước khi chết nạn nhạn không phát sinh tính chất hành vi, trong nhà cô ta cũng không có dấu vết bị trộm cướp.”