Dịch: Hàn Phong Vũ
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nhân viên y tế trong tòa nhà khám bệnh, bao gồm cả bệnh nhân, người nhà bệnh nhân trong đó, tổng cộng có mười tám người chết kỳ lạ.
Đồng thời không một ai biết mười tám người này rốt cuộc chết thế nào, trong cameras giám sát không ghi lại bất kỳ thứ gì khả nghi, tình trạng tử vong của bọn họ cũng có vẻ khó tưởng tượng.
Trong đó có người thụt vào thân thể, có người xương cốt toàn thân biến mất kỳ lạ, thậm chí, có hai thi thể hoàn toàn do lưỡi bọn họ bị kéo dài buộc chặt lấy nhau.
Ngay từ đầu phía bệnh viện còn thử che giấu, còn đang thử trấn an, thế nhưng theo án mạng không ngừng xảy ra, lại thêm có một số bác sĩ rõ ràng vừa mới rời khỏi bệnh viện, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện trong tòa nhà khám bệnh một cách quỷ dị, một số lời đồn quỷ phá và lời đồn bị lực lượng tà ác xâm lấn bắt đầu bùng phát trong toàn bộ phạm vi bệnh viện.
Càng ngày càng nhiều người thử chạy ra khỏi bệnh viện, theo đó càng ngày càng nhiều người phát hiện hiện thực bọn họ không cách nào chạy ra khỏi bệnh viện.
Những người này không tin thử một lần, rồi lại thêm một lần, trong quá trình có người tuyệt vọng chờ chết, có vài người còn thử không biết mệt mỏi.
Nếu bệnh viện chỉ đơn giản trở nên không cách nào đi vào, cũng không cách nào ra ngoài thì cũng không tồi, ít nhất sẽ không làm bệnh viện có vẻ chen chúc, sẽ không làm tình hình trong bệnh viện càng thêm hỗn loạn.
Nhưng trên thực tế, thì có càng ngày càng nhiều người từ ngoài vào trong, những người này có khi là thân nhân bệnh nhân đến thăm, bạn bè hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân, phần lớn là bệnh nhân cần bệnh viện cứu chữa.
Nhưng những người này ôm hy vọng vào bệnh viện tìm kiếm cứu chữa, không những không nhận được cứu chữa tương ứng không nói, có một phận thậm chí vì chen lấn, giẫm đạp mà khiến tình hình bản thân trở nên càng thêm tệ hại.
Càng khủng hoảng, càng tuyệt vọng, sẽ càng thêm mất lý trí, đánh mất nhân tính.
Trong cái loại tình cảnh tử vong đe dọa, tuyệt vọng xâm lấn này, vị trí của nhân tính đột nhiên trở nên đơn giản rõ ràng, không có người già yếu bệnh tật, lại càng không có đàn ông phụ nữ, những gì còn lại chỉ là dục vọng sinh tồn.
Có điều cũng có một phần nhỏ bác sĩ vẫn còn kiên trì cứu chữa bệnh nhân tới đây, thế nhưng so với đông đảo bệnh nhân trong bệnh viện, theo mức độ nhân viên y tế tán loạn, những người này gắng sức chỉ là một tia sáng không đáng kể trong bóng tối.
Thời gian lại trôi qua thêm một tiếng, Hạ Thiên Kỳ ngồi trong xe, tận mắt thấy cái gì gọi là hỗn loạn.
Trong quá trình nhiều người thử lái xe chạy ra khỏi bệnh viện, hoặc đâm cháy bất kỳ xe nào khác, hoặc là đụng chết rất nhiều người vô tội chạy trối chết, vốn là bên ngoài tòa nhà tương đối bằng phẳng, đã trở thành tử thi đầy đất, bụi khói thấu trời.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt có chút đờ đẫn nhìn cảnh tượng như tận thế ngoài cửa sổ xe, mặc dù anh ta không nói gì, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được, với loại tình huống này, anh ta không có sức lực và bất đắc dĩ.
“Nếu chúng ta khôi phục năng lực, có lẽ còn có thể giúp mấy “cái xác không hồn” bên ngoài kia một tay, nhưng tình hình lúc này vẫn là nên đường hoàng đợi trong xe đi.”
Bên này Hạ Thiên Kỳ vừa dứt lời, lại cảm giác thân xe đột nhiên lắc mạnh một cái, vì đột nhiên xảy ra, đầu của hắn không khỏi va vào cửa xe theo quán tính.
“Má nó!”
Mắng một câu có chút tức giận, Hạ Thiên Kỳ mở cửa xe, lại thấy một người đàn ông đang lái xe, hốt hoảng muốn lái ra khỏi chỗ đậu xe, nhưng có lẽ là vì trong lòng quá mức khủng hoảng, xe không ngừng va trái đụng phải vẫn không ra được, cuối cùng tắt máy hẳn.
“Mấy cái xe chết tiệt này, mẹ nó tự nhiên dừng ở chỗ này!”
Người đàn ông tức giận ở trong xe gầm thét, lúc này lại thấy Hạ Thiên Kỳ vẻ mặt bất thiện đi tới, tiếp theo dùng sức gõ cửa kính xe một cái, ra hiệu người đàn ông hạ cửa kính xe xuống.
“Chuyện gì?”
Người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, không nhịn được hỏi.
“Mày là gấp gáp đi tìm chết, hay lo lắng mạng mình sống không lâu?”
“Mẹ mày, còn nói nhảm nữa có tin bây giờ tao đâm chết mày luôn không!”
Ngữ khí người đàn ông rất thô lỗ, hoàn toàn không nghe được ý tứ cảnh cáo trong câu nói của Hạ Thiên Kỳ, có điều lúc này cũng phù hợp với ý Hạ Thiên Kỳ, hắn thật đúng là sợ người đàn ông này sẽ nhẹ nhàng nhận lỗi với hắn.
“Nếu để cho con chó điên như mày lái xe ra ngoài, nói không ngừng sẽ đụng chết mấy người, cho nên mày cứ ở trong xe đợi đi.”
Nói xong Hạ Thiên Kỳ đột nhiên đưa tay vào trong cửa sổ xe, người đàn ông vốn không nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc đột nhiên động thủ với hắn, đang không có bất kỳ phòng bị nào, bị Hạ Thiên Kỳ nắm cổ lôi đầu ra khỏi cửa sổ xe.
Sau đó hắn lại mở cửa xe, đè đầu người đàn ông xuống, tiếp tục cầm cửa xe hung hăng đụng vài cái, mãi đến khi người đàn ông đầu rơi máu chảy không có động tĩnh.
Lãnh Nguyệt ở trong xe thấy rõ ràng, lúc này cũng xuống xe, tỏ ý không hiểu cách làm của Hạ Thiên Kỳ:
“Anh cần gì phải làm như vậy?”
“Một là ông ta đụng phải tôi, hai là ông ta đụng phải tôi còn mắng tôi, ba là tôi muốn giảm bớt chít thương vong của những người vô tội kia.”
Hạ Thiên Kỳ không chút cảm thấy hắn làm như vậy với người đàn ông này có gì không đúng, hoặc nói nếu không phải kiêng dè tới Lãnh Nguyệt, hắn thật sự sẽ ngắt đầu người đàn ông kia xuống.
Hiện tại hắn mất năng lực, thế nhưng giết một người bình thường vẫn là dư sức.
“Với cách làm của anh tôi không ủng hộ, cũng không phản đối, nhưng có thể là anh đúng.”
Lãnh Nguyệt muốn nói lại thôi, sau khi nói ra mấy lời khiến Hạ Thiên Kỳ có chút không giải thích được này, lại quay về trong xe.
Hạ Thiên Kỳ cũng không lên tiếng, chỉ là khuôn mặt có vẻ rất u ám, vì Lãnh Nguyệt vừa mới khiến cảm giác của hắn, khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Chính vì cái đạo bất đồng bất tương vi mưu*, một chớp mắt vừa nói rồi kia, Lãnh Nguyệt cho hắn chính là loại cảm giác này.
*Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Không quay lại trong xe, Hạ Thiên Kỳ đứng tại chỗ ngăn cản từng người một muốn lái xe chạy trốn, sau đó Lãnh Nguyệt cũng như Hạ Thiên Kỳ, cảm thấy hiện tại mặc dù bọn họ không có năng lực đi cứu người, nhưng có năng lực ngăn cản một phần thương vong.
- ---
Tầng ba tòa nhà khám bệnh, một vị bác sĩ lớn tuổi đang dẫn theo một bác sĩ trẻ tuổi và một y tá, vẫn giữ vững cương vị.
“Dao mổ.”
Bác sĩ lớn tuổi đang mổ tim cho một người bệnh, trên thực tế ca mổ này đã thực hiện hơn tám tiếng, chuyện xảy ra bên ngoài ông ta có nghe y tá nói qua, nhưng vì sức chú ý đều đặt trên ca mổ, nên ông ta không quá mức chú ý.
“Được rồi, xử lý vết mổ cho anh ta một chút, bây giờ có thể khâu lại.”
Bác sĩ lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm với kết quả ca mổ của mình, trên thực tế ca mổ lớn như vậy, là cần rất nhiều người bên cạnh hỗ trợ, nhưng theo rất nhiều bác sĩ chết hoặc chạy đi, ông ta đã lấy ra hơi sức và năng lực lớn nhất của mình.
May mà kết quả rất khả quan, trong quá trình cũng không xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Bác sĩ trẻ tuổi nghe xong gật đầu, lại bắt đầu khâu vết thương cho bệnh nhân, thế nhưng trong lúc may vết mổ, hắn đột nhiên kêu to lên:
“Tay của tôi... Tay của tôi...!”
Bác sĩ trẻ tuổi không dám di chuyển, vì bác sĩ lớn tuổi đã rời khỏi phòng mổ, cho nên chỉ còn lại một y tá ở bên giúp đỡ, khi y tá này thấy tình hình của bác sĩ trẻ tuổi, cô ta lại chạy ra khó có thể tin.
Vì trong lúc may vết mổ, bác sĩ trẻ tuổi kia vậy mà may cả cái tay còn lại của mình vào da bệnh nhân!