Dịch: Hàn Phong Vũ
“Búp bê barbie gì? Trong phòng ngủ của con có thứ nào như vậy sao?”
Mẹ hắn nghe xong thì có phần không xác định được nên hỏi lại.
“Đúng vậy, con nhớ lần trước khi về nhà vẫn không thấy nó, ngoài ra con còn nhớ là ông nội đã ném con búp bê này đi từ lúc con còn rất nhỏ.”
Với con búp bê này Hạ Thiên Kỳ có ấn tượng rất sâu sắc, có vẻ như khi hắn còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ có điều khi đó hắn thật sự là còn quá nhỏ để có thể hiểu, thế cho nên đến hiện tại đã không còn rõ được là chuyện gì nữa, nói chung con búp bê này khi đó bị ông nội hắn cầm đi, vì thế mà hắn vẫn làm ầm ĩ rất nhiều ngày sau đó.
“Mẹ nhớ ngày nào đó có đi đến nhà của ông nội con để thu dọn lại đồ đạc, trong lúc vô ý có nhìn thấy con búp bê này, lập tức nhớ lại rằng đây là đồ chơi của con từ khi còn nhỏ, thì đưa cho mẹ cầm lấy để lại.”
Nghe thấy mẹ hắn nói con búp bê này là cầm từ nhà của ông nội về, không đợi Hạ Thiên Kỳ nói thêm bất cứ điều gì, vẻ mặt cha hắn lại đột nhiên khó coi nói:
“Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, ít đi đến nhà của ông nội nó càng tốt, càng không nên di chuyển đồ vật của ông ấy để lại.”
Nhìn thấy sắc mặt của cha hắn đột nhiên chuyển biến, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bỗng chốc hồi hộp một chút, bởi vì nếu như cẩn thận bắt đầu nhớ lại, quả thật hắn rất ít khi nhìn thấy mẹ hắn đi đến nhà riêng của ông hắn.
Trái lại không phải mẹ hắn không muốn đến, mà là do cha hắn đã có nói trước, cũng không muốn để cho mẹ hắn đến đó.
Còn như nếu lấy lý do còn lại chính là tính tình của ông nội hắn khá lập dị, hơn nữa còn làm về Âm dương phong thủy, phụ nữ đi lại cva chạm thân thể với mình không có gì hay ho.
Thấy chồng mình có phần mất hứng, mẹ Hạ Thiên Kỳ tỏ ra rất tủi thân:
“Hai cha con các người hôm nay đây là đang bị làm sao vậy, tôi chỉ lấy ra một con búp bê cũ mà thôi, cũng không phải đã làm ra chuyện gì xấu xa, đến mức ảnh hưởng đến hai người các người cả.”
Triệu Tĩnh Thù, Lưu Ngôn Mẫn và Lãnh Nguyệt, ba người ngồi ở trước bàn cơm không nói tiếng nào, chỉ có điều Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đúng là đã cảm nhận được có phần không thể hiểu rõ, không biết chỉ là một con búp bê barbie mà thôi, vì sao Hạ Thiên Kỳ lại phải biểu hiện ra nhiều như vậy, cha hắn vì sao lại để ý nhiều đến như vậy.
Còn như Lãnh Nguyệt, thì vẫn giữ nguyên biểu cảm khó coi như trước đó, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mẹ của Hạ Thiên Kỳ.
“Cha mẹ, đã không còn sớm nữa, chúng con phải khẩn trương đi đến thị trấn Triệu Quang.”
Hạ Thiên Kỳ đã không còn suy nghĩ muốn ở lại nhà đợi thêm một chút nào nữa, bởi vì đủ các loại dấu hiệu đều đang nhằm về hắn mà biểu hiện, gia đình nhỏ này của hắn nhìn như rất hạnh phúc an ổn, đã khác xa không giống với những gì hắn nghĩ trước kia như vậy nữa.
Nếu như lần này không phải bọn người Lãnh Nguyệt cùng nhau trở, hắn thậm chí còn không biết trong nhà vậy mà tồn tại một trận pháp đuổi quỷ có uy lực cực điểm như vậy.
Xem ra từ thời gian rất sớm trước đó, hắn đã từng tiếp xúc qua với quỷ vật, chỉ là hắn không biết mà thôi.
“Ngồi lại một chút nữa thôi, cũng không kém mười hay hai mươi phút nữa, ăn thêm chút gì nữa, mẹ thấy các con giống như là chưa ăn gì cả vậy.”
Cha mẹ Hạ Thiên Kỳ vừa nghe bọn họ sắp phải đi, hai người cũng không tính toán với nhau thêm điều gì nữa, mẹ hắn nhất thời biểu hiện ra một nét mặt không muốn, nhưng ngược lại cha hắn chỉ thở dài nói:
“Mấy đứa nhỏ cũng có việc mà bản thân mình cần phải làm, bà đừng đem chuyện này trộn lẫn lại với chuyện khác, hơn nữa, bình thường nó cũng rất thường xuyên quay về rồi.”
Cha hắn nói xong, lại nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:
“Được rồi, mau dọn dẹp lại một chút rồi đi, chờ đến khi công việc bên kia xử lý xong, có thời gian rảnh rỗi rồi quay về cũng được.”
“Vâng. Chúng ta đi nào.” Hạ Thiên Kỳ gật đầu, lập tức rời khỏi bàn ăn trở lại trong phòng ngủ thay quần áo.
Mấy người Triệu Tĩnh Thù sau khi hàn huyên chào hỏi cha mẹ Hạ Thiên Kỳ mấy câu thì cũng lần lượt quay trở lại phòng ngủ.
Vì là người đầu tiên quay trở lại phòng ngủ, cho nên Hạ Thiên Kỳ đã khoác lại áo sớm hơn so với mấy người kia, hắn nhìn thoáng qua con búp bê barbie năm ở trên giường kia, hôm nay không biết vì sao khi hắn nhìn thấy con búp bê này xuất hiện, trong lòng lập tức xuất hiện một cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Hơn nữa biểu cảm của con búp bê kia quả thật cũng rất dọa người, hai ánh mắt có phần hơi lồi ra, cái miệng màu đỏ tía hơi hơi mở ra, tổng thể trên mặt lộ ra một điệu bộ tươi cười vô cùng kỳ dị.
Nhìn thấy con búp bê kia, Hạ Thiên Kỳ lại đi đến chụp nó trong tay, một màn này cuối cùng cũng bị Lãnh Nguyệt vừa vào đã nhìn thấy, lại nghe anh ta cau mày hỏi:
“Anh muốn vứt bỏ nó sao?”
“Anh cảm thấy như vậy?”
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ có phần cảm thấy khó chịu với Lãnh Nguyệt, đó là lý do cũng không có suy nghĩ quá để ý đến anh ta.
Nhưng mà Lãnh Nguyệt cũng không để ý Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ thế nào, từng bước một lướt qua đến trước người hắn, sau đó nói rất nghiêm túc:
“Con búp bê này anh không được ném đi, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ. Nếu như anh tin tôi, thì nên để nó xuống lại.”
“Chuyện rất đáng sợ? Lãnh Nguyệt, tôi cần phải biết được là cuối cùng anh đã phát hiện ra điều gì ở trong nhà của tôi!”
“Cái gì cũng không có.” Lãnh Nguyệt không chú ý đến ánh mắt giận dữ của Hạ Thiên Kỳ, vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
“Được. Con mẹ nó! Nếu như còn hỏi lại thì chính là cháu trai của anh!”
Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt làm cho tức giận quá mức chịu đựng, nhưng trái lại trong lòng cũng tin lời nói của Lãnh Nguyệt, vung tay cầm con búp bê barbie ném trở lại trên giường, bản thân thì nổi giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài.
Lãnh Nguyệt cúi đầu đứng tại chỗ trong chốc lát, có thể nhìn ra được trong lòng anh ta cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, chỉ có điều không được bao lâu, Lãnh Nguyệt lại điềm tĩnh trở lại, liếc mắt qua nhìn con búp bê kia một cái rồi sau đó cũng bước ra khỏi phòng ngủ.
“Hai người kia có phải là đang có bệnh trong người hay không, chỉ có chút chuyện không có gì to tát cả mà cũng làm ầm ĩ cả lên.”
“Về vấn đề trong chuyện này có lẽ là không hề đơn giản như những gì chúng ta đang nhìn thấy trước mặt, nhưng cũng không biết được là phức tạp đến như thế nào...”
Cả bốn người lần lượt đi xuống lầu, Hạ Thiên Kỳ bởi vì còn cố dằn một cơn giận xuống trong bụng, cho nên không quan tâm đến ai mà bước đi rất nhanh.
Sỡ dĩ hắn tức giận đến như vậy, chủ yếu là cảm thấy rằng trước đó hắn vẫn luôn luôn sống trong sự lừa dối.
Hắn từng cho rằng bản thân mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, hắn tưởng rằng trong nhà mình một chuyện gì cũng không xảy ra, hắn cho rằng cuộc sống của cha mẹ hắn phải rất yên bình... Nhưng mà trên thực tế, bọn họ cũng đã bị cuốn vào một vòng xoáy to lớn từ rất lâu rồi.
Hơn nữa hắn còn có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, sự lừa dối này chẳng qua cũng chỉ mới là một phần nhỏ, trong nhà hắn nhất định còn có sự lừa gạt nào đó còn lớn hơn rất nhiều.
Sở dĩ hắn chưa từng mở miệng ra hỏi, chính là bởi vì hắn không biết phải hỏi như thế nào, hắn sợ đến lúc phải biết được chân tướng của sự lừa dối này.
Chỉ nội bản thân mình thôi cũng đã khiến cho hắn cảm thấy rất phiền não, nhưng Lãnh Nguyệt cứ hết lần này đến lần khác chọc một gậy vào sâu hơn, rõ ràng là có phát hiện ra thứ gì đó trong nhà hắn, nhưng lại nhất định không nói cho hắn biết.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Lãnh Nguyệt, có lẽ là không nói chỉ vì muốn tốt cho hắn, nhưng mà đó là nhà của hắn, hiểu rõ được một số chuyện tối thiểu cũng là quyền hắn cần phải có chứ.
Ngoài ra, hắn cũng có thể nghĩ được đầy đủ, chuyện mà Lãnh Nguyệt phát hiện ra, đối với hắn mà nói thì nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nghĩ vậy nhiều hơn một chút, hắn đột nhiên cảm thấy rất mỉa mai, vốn định không tiếc toàn bộ nghĩ ra mưu kế giấu diếm bí mật hắn đang ở trong một công ty bí mật với cha mẹ hắn, kết quả lại phá hiện ra rằng, cha mẹ hắn cũng đã tham gia làm chuyện giống hệt từ khi hắn còn rất nhỏ.
Cũng không biết là bọn họ đã biết được hay không, về chuyện hắn đã gia nhập vào công ty.
“Ài.”
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ thì lại càng cảm thấy phiền phức, lúc này khó chịu dừng bước lại rồi cũng không đi tiếp nửa, đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ mấy người sau lưng xuống đến nơi.
Cùng lúc đó, trong nhà Hạ Thiên Kỳ.
Cha hắn đang đứng ở trên ban công, nhìn về phía mấy người đang dần dần rời đi trong cơn gió lạnh, một lúc lâu sau, ông thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:
“Chuyện này còn có thể giấu diếm nó được bao lâu nữa đây?”