Chương 18
Trước đó ở trên xe, Hạ Thiên Kỳ có nói qua với Tào Kim Hải, hoài nghi trong nhà cậu ta có thể có ma quỷ.
Hắn không nói rõ với Tào Kim Hải, dù sao tình trạng hiện tại của cậu ta, nếu nói rõ chuyện như vậy, không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì.
Tào Kim Hải cũng có hỏi qua gần đây Hạ Thiên Kỳ đang làm việc gì, nhưng hắn chỉ trả lời qua loa vài câu, bảo là hắn dựa vào quan hệ của ông ngoại, vào làm cho một xí nghiệp của nhà nước, phụ trách về mảng phong thủy này.
Hắn cũng không sợ Tào Kim Hải không tin, bởi vì trước kia hắn đã nói với bọn người Tào Kim Hải, Dương Thư Thành ông ngoại hắn là thầy bói. Lúc mùa hè nóng bức, không ngủ được, hắn đã kể không ít chuyện ma mà ông ngoại dọa hắn lúc còn nhỏ cho bọn người Tào Kim Hải nghe.
Nghe xong, Tào Kim Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ là hỏi đi hỏi lại có thật trên đời này có ma quỷ, và thầy bói có thể giải quyết chuyện trong nhà cậu ta hay không.
Thầy bói rất trâu bò đấy, cái đồ dế nhũi như mày thì biết cái gì, đợi người bạn kia của tao đến, đảm bảo sẽ trừ được bệnh.
Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục nghe Tào Kim Hải lải nhãi nữa nên vỗ ngực đảm bảo với cậu ta.
Lục lọi khắp phòng ngủ mấy lần, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không phát hiện được bất kỳ điều bất thường nào, hay nói cách khác, hiện tại ở đây không có ảo cảnh.
Nhưng mà, chỉ dựa vào lần kiểm tra này cũng không thể chắc chắn, bởi vì không thể loại trừ khả năng ảo cảnh chỉ xuất hiện vào buổi tối, dù sao mỗi lần Tào Kim Hải trải qua ác mộng đều bắt đầu vào ban đêm.
Tại sao trước khi chưa nghe mày nói qua, mày còn biết chiêu này sao? Xảy ra chuyện gì sao?
Hiển nhiên, Tào Kim Hải đã bị Hạ Thiên Kỳ hù dọa, thật sự cho rằng hắn ta đúng là một thầy bói thâm tàng bất lộ.
Sau khi cầm lấy cái bật lửa trên tay Tào Kim Hải, sau khi đã châm một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống giường, nhắc nhở cậu ta:
Sau khi người bạn kia của tao đến, mày cứ nói là bạn học là được, đến đây hai ngày, đừng để lộ ra.
Còn nữa, mày cũng đừng quá khẩn trương, ban đêm cứ ngủ, tao canh giữ bên giường mày, nếu mày có gì khác thường, tao sẽ đánh thức mày dậy.
Ừm, tất cả tao đều nghe theo mày, mày nói gì tao sẽ làm vậy.
Hiện tại Tào Kim Hải không còn cách nào khác, những người khác cậu ta không dám tin, trước mắt chỉ còn cách làm theo lời của Hạ Thiên Kỳ.
Căn dặn Tào Kim Hải xong, Thiên Kỳ lại suy nghĩ một chút, sợ còn nhắc nhở thiếu cậu ta thiếu điều gì, cuối cùng lại nói thêm một câu:
Chuyện này mày hãy nhớ ký, tất cả hãy giao cho tao xử lý, bất kể là xảy ra chuyện gì, mày cứ tránh né, nghe theo tao là được. Tao sẽ không hại mày...
Mặc dù quan hệ của Hạ Thiên Kỳ với bọn người Dương Thư Thành, Lý Xương Dã khá tốt, nhưng nếu hỏi hắn người bạn tốt nhất trong lúc học đại học là ai, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tào Kim Hải.
Tuy bình thường Tào Kim Hải có bộ dạng hèn hạ, nhưng đến thời điểm then chốt, trong ký túc xá chỉ có được cậu ta, nhiều lần hắn khủng hoảng kinh tế toàn là do Tào Kim Hải cứu tế, hơn nữa bọn hắn đều rất thích chơi bóng rổ, vậy nên bình thường vẫn cùng nhau đi chơi, cũng có chủ đề riêng để tám chuyện.
Bọn hắn ở trong phòng ngủ nói chuyện không quá lâu, thì mẹ của Tào Kim Hải đã bắt đầu gọi bọn hắn ra ngoài ăn cơm.
Nếu là hai ngày trước, khẳng định Tào Kim Hải một vạn lần cũng không muốn ra ngoài, nhưng trước mắt đã có Hạ Thiên Kỳ, cậu ta đã thoải mái hơn rất nhiều, vì ít nhất đã hiểu được nguyên nhân của mọi chuyện.
Không khí trên bàn cơm rất ngột ngạt, cha mẹ Tào Kim Hải từ đầu đến cuối đều không nói gì, cả hai đều trầm mặc, trên mặt vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.
Tào Kim Hải không ngừng chớp mắt ra hiệu, hiển nhiên là nói chuyện với hắn, mấy hôm nay hắn đã sống như thế nào.
Cha mẹ Tào Kim Hải không nói gì, Hạ Thiên Kỳ cũng lười mở miệng, chỉ ăn qua loa hai chén cơm. Tuy nhiên nghĩ đến bữa cơm này có thể là do quỷ làm, dạ dày hắn liền cảm thấy khó chịu, ngay cả rau quả đang nhai trong miệng cũng có mùi vị khác hẳn.
Tào Kim Hải so với hắn cũng không khá hơn là mấy, tuy nhiên trong lòng cậu ta khẳng định là phức tạp hơn hắn rất nhiều, dù sao hai người đó cũng là cha mẹ hắn. Nghĩ đến việc buổi tối cha mẹ có thể giết mình, cảm giác này e là người bình thường không thể chịu được.
Ngồi ăn một lúc, Hạ Thiên Kỳ và Tào Kim Hải nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Không biết trải qua mấy ngày như vậy đã làm Tào Kim Hải hình thành đồng hồ sinh học hay không, từ lúc cậu ta trở về phòng ngủ thì liên tục ngáp, xem ra rất buồn ngủ.
Rút hai điếu thuốc, ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy sặc, Tào Kim Hải mở cửa sổ ra một chút, vuốt vuốt mắt ngáp:
Thiên Kỳ, không được rồi, tao đi không nổi nữa, ngủ một lát, nếu có chuyện gì thì mày gọi tao nhé. Mày đừng ngủ, tao sợ.
Ừm, tao còn chưa buồn ngủ, mày ngủ đi, có gì bất thường tao sẽ gọi mày.
Sau khi việc này kết thúc, nhất định tao sẽ mời mày ăn một bữa thịnh soan, không không không, phải mời mày một con rồng...
Mày mau ngủ đi, xem miệng mày rộng ra luôn rồi kìa.
Nghe Hạ Thiên Kỳ đồng ý sẽ không ngủ, mà trông chừng mình, Tào Kim Hải cũng không nói nhảm nữa, ngã xuống giường, rất nhanh đã hít thở đều đều.
Ngủ nhanh thật.
Hạ Thiên Kỳ nói nhỏ một câu, nhấc cái lưng mỏi nhừ đứng dậy khỏi ghế, trên mặt tỏ ra rất cảnh giác.
Bởi vì, chuyện xảy ra sau mấy giờ nữa, nhất định hắn không thể quá bình tĩnh.
Lặng lẽ đi đến cạnh cửa, mở cửa phòng ngủ tạo ra một khe hở nhỏ, Hạ Thiên Kỳ phát hiện cha mẹ Tào Kim Hải không ở trong phòng khách, đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tối, giống như hai thế giới không ngừng hoán đổi vậy.
Lại đóng kín, ấn nút khóa cửa, Hạ Thiên Kỳ quay đầu liếc qua Tào Kim Hải đang ngủ say, bắt đầu lục lọi tìm kiếm một lần nữa.
Tất nhiên, trong quá trình đó hắn cũng gọi lại cho Lãnh Nguyệt, dù sao loại chuyện hàng yêu trừ ma này hắn cũng không am hiểu lắm, vừa rồi hắn dùng bộ dáng kia để nói chuyện với Tào Kim Hải nhưng thật ra cũng không hiểu được bao nhiêu.
Ừm, anh đến đâu rồi? Cha mẹ của người bạn kia có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không thể xác định được đó có phải quỷ hay không. Cậu ta ngủ rồi, trước mắt còn chưa phát hiện chuyện gì, tôi đang kiểm tra xem có phải có ảo cảnh không...
Trong điện thoại, Hạ Thiên Kỳ kể qua tình huống trước mắt của bọn hắn cho Lãnh Nguyệt nghe một chút, hắn ta nói đang đến chỗ này, bảo hắn lưu ý thêm một chút.
Tắt máy, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục lục lọi lần nữa, nhưng vẫn như cũ, không có phát hiện gì.
Thời gian trôi qua một lúc, để cho mình không buồn ngủ, Hạ Thiên Kỳ không ngừng hút thuốc, đi tới đi lui trong phòng.
Trong lúc đó, Tào Kim Hải cũng không có gì bất thường, vẫn ngủ rất ngon.
Lúc Hạ Thiên Kỳ đang hoài nghi, có phải vì hắn xuất hiện nên quỷ vật đã quyết định thay đổi thời điểm hay không, thì bên tai hắn lại văng vẳng tiếng giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà.
Nghe thấy âm thanh đó, Hạ Thiên Kỳ giống như bị dội một xô nước lạnh, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Cùng lúc đó, có một tiếng nói nho nhỏ từ ngoài cửa truyền vào.
Hẳn là bọn nó ngủ rồi, chúng ta vào đi.