Chương 23:
Có cách, chỉ là phiền phức một chút thôi, chúng ta không thể dùng lực của mình để đối phó với bọn chúng, chỉ làm tổn thương đến cơ thể mà chúng nhập vào thôi, không ảnh hưởng đến chúng được.
Không lẽ pháp thuật của anh cũng không thể ép chúng ra khỏi người bọn họ sao? Hạ Thiên Kỳ không nhịn được, hỏi một câu.
Ác mộng là quỷ vật trong mơ, xem ra anh vẫn không hiểu ý của tôi rồi.
Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt, lắc đầu, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:
Vốn dĩ cảnh trong mộng không thuộc về thế giới này của chúng ta, nó tồn tại độc lập, vậy nên pháp thuật của thế giới này đối với nó là vô dụng.
Thượng Phương Bảo Kiếm của tiên triều không chém được đầu quan sao? Đột nhiên Hạ Thiên kỳ nghĩ đến một lời thoại trong phim ảnh, thốt lên.
Ừm, như vậy cũng đúng, nếu chúng ta muốn diệt trừ hết bọn chúng, nhất định phải tiến hành trong thế giới của bọn chúng. Nói thẳng ra là phải tiến vào thế giới trong mộng của chúng.
Thế giới trong mộng? Hạ Thiên Kỳ khẽ lặp lại một câu:
Chuyện này đều là mộng, chẳng lẽ có một thế giới ở trong mộng thật? Cứ xem như trong mộng tồn tại một thế giới thật, nhưng mỗi người đều mơ thấy những giấc mộng khác nhau, làm sao chúng ta có thể tìm được thế giới của ba ác mộng kia?
Cái thế giới này rất phức tạp, anh quá coi thường tinh thần của con người rồi.
Những lời này của Lãnh Nguyệt làm Hạ Thiên kỳ cứng họng, quả thật hắn chỉ như một tiểu Bạch, chẳng hiểu gì về phương diện linh dị cả.
Nguyệt Thần, tôi gọi anh là Nguyệt Thần còn không đúng sao, tôi thừa nhận mình là tiểu Bạch, anh nói chúng ta nên làm gì đây.
Hạ Thiên Kỳ nhận thua, nói.
Ba con ác mộng kia ở cùng nhau, hiển nhiên là bọn chúng đến từ một giấc mơ, hay nói một cách khác, chúng ta tùy ý tiến vào giấc mộng của một trong ba người kia đều có thể tìm được chúng.
Anh hiểu ý tôi không?
Ừm, cũng hơi hiểu. Tuy nhiên, không phải anh nói với tôi, thế giới này không chỉ một, mà tồn tại rất nhiều sao? Giống như các nhà khoa học dự đoán thế giới ba chiều, bốn chiều và các loại thế giới song song sao?
Tôi không biết, thế giới ba chiều, bốn chiều anh nói là cái gì, nhưng anh nói thế cũng không hẳn là sai, quả thật không chỉ có một thế giới, nói phóng đại lên một chút, thì có thể tồn tại vô số thế giới.
Chỉ là trong tình huống bình thường, chúng ta không có cách nào gặp những thế giới đó, đã không gặp được thì cũng không nhắc đến, chỉ có khi chính bản thân mình ở trong trạng thái đặc thù, mới có thể tiến vào đó.
Mà những trạng thái đặc thì kia, bao gồm cả nằm mơ.
Anh nói là, trong mơ chúng ta mơ thấy những cái kia, quả thật đều là những thế giới khác?
Lời nói này của Lãnh Nguyệt đã làm Hạ Thiên Kỳ thấy hoảng sợ không ít, hắn bình thường vẫn cho rằng những giấc mơ kia, đều là những suy nghĩ bình thường, lại không hề nghĩ đến chúng đều là thật.
Chuyện này đối với hắn là quá mức chấn động.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng vậy, nhiều khi hắn muốn nằm mơ nhưng cũng không được, nhưng có những lúc không muốn lại nằm mơ thấy những cảnh sinh hoạt thường ngày, hoặc là một số giấc mơ kỳ lạ.
Lãnh Nguyệt không trả lời hắn, tiếp tục nói:
Sở dĩ chúng ta sẽ bước vào những thế giới kia, bởi vì lúc con người đang ngủ say, ý thức sẽ tách rời khỏi thế xác một lúc, ngẫu nhiên tiến vào thế giới kia. Tuy nhiên, sau khi chúng ta tỉnh lại, ý thức sẽ nhanh chóng trở về, sau đó rời khỏi thế giới kia.
Lời nói này của anh có chỗ không đúng, nhiều lúc tôi nằm mơ, cảnh trong mộng rất mơ hồ, nhiều khi là cảnh của những giấc mộng khác biệt nối liền nhau.
Đó là bởi vì trong lúc anh ngủ say, có quá nhiều lần có dấu hiệu tỉnh lại.
Trước đó tôi đã có nói qua, mỗi lần anh tỉnh lại, ý thức rời khỏi thể xác sẽ quay về, nhưng sau khi ý thức của anh trở về, bởi vì anh lại rơi vào trạng thái ngủ say nên nó lại tiếp tục tách rời thể xác, mà không lâu sau, anh lại có dấu hiệu tỉnh lại thì nó sẽ trở về lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, vậy nên anh mới mơ thấy rất nhiều cảnh, và cũng rất rối.
Nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ gãi gãi đầu, cảm thấy quả thật có chuyện như vậy, sau đó nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Lãnh Nguyệt, hỏi:
Những chuyện này không phải do tự anh nghĩ vậy chứ.
Không, đó là sự thật. Thỉnh thoảng chúng ta sẽ mơ thấy những cảnh quen thuộc, phát hiện có vài chuyện giống như trước đó mình đã từng trải qua, quả thật, những chuyện này là do ý thức của chúng ta xuyên đến tương lai nên thấy được.
Được rồi, những chuyện xuyên qua này trước mắt cứ để sang một bên, anh còn chưa nói rõ chúng ta phải làm như thế nào.
Hạ Thiên Kỳ thừa nhận, quả thật hắn có thấy một số bài luận về việc ý thức xuyên qua, nhưng khi loại biện luận này được Lãnh Nguyệt nói ra, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.
Giống như, nếu hắn biết được càng nhiều thì chính bản thân hắn cũng sẽ càng cách xa thế giới này.
Đột nhiên hắn nghĩ đến, từ trước đến nay có rất nhiều nhà khoa học và học giả, đại đa số bọn họ đều trở thành những người luận chuyện quỷ thần, còn có người biến thành một kẻ điên.
Không dám tưởng tượng, rốt cục bọn họ đã phát hiện bao nhiêu bí mật động trời còn ẩn giấu trên thế giới này.
Lãnh Nguyệt liếc qua thời gian trên bảng vinh dự, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Bọn chúng đã chiếm được gia đình của bọn anh, nên có thể thấy bon chúng muốn tiếp tục tồn tại dưới thân phân của một con người, vậy nên trước mắt, khả năng chúng bỏ chạy là rất nhỏ, tuy nhiên chậm một chút nữa thôi, chúng sẽ chạy mất.
Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đến đó đi, nếu để bọn chúng chạy mất, muốn tìm ra sợ là rất khó.
Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục chậm trễ, thúc giục Lãnh Nguyệt lái xe.
Rất nhanh, hai người bọn hắn đã về đến căn hộ của gia đình Tào Kim Hải ở khu chung cư Thanh Hà.
Sau khi xuống xe, hai người đều không nói với nhau bất cứ câu gì, bởi vì vết thương trên lưng của Hạ Thiên Kỳ, vậy nên Lãnh Nguyệt cũng không để hắn vác trang bị, mà tự mình cõng túi, cùng với Hạ Thiên Kỳ một trước một sau đi lên lầu.
Khi đã đến tầng lầu nhà Tào Kim Hải, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ dừng lại, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cây bút lông, và một bình đựng dung dịch đỏ vàng trộn lẫn với nhau.
Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi Lãnh Nguyệt xem trong đó là thứ gì, lúc này, hắn áp tai vào sát cánh cửa, có thể nghe thấy, trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng đối thoại, và tiếng bước chân lộn xộn.
Chúng còn ở bên trong, điệu bộ này giống như đang thu dọn đồ đạc.
Mị Quỷ nhập xác người một khi đã bị phát hiện, bọn chúng sẽ giết người diệt khẩu, hoặc là sẽ trốn đi. Những con quỷ vật này là những loại đặc biệt, chúng có tư tưởng của con người.
Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chay được, nếu chúng chạy trốn, chúng ta báo án cảnh sát cũng không tin đâu.
Lãnh Nguyệt cũng không nói gì thêm, cầm cây bút lông trên tay dùng loại chất lỏng đỏ vàng kia tô vẽ lên cửa, rất nhanh sau đó trên cửa xuất hiện một ký hiệu hình tròn lớn.
Sau khi làm xong, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ lùi về phía sau, sau đó hắn ta lại lấy ra mấy lá bùa, miệng lẩm bẩm niệm chú, sau đó dán vào trên dưới cánh cửa.