Ác Linh Quốc Gia

Chương 114: Chương 114




Chương 28:

Sao lối ra lại biến mất rồi!

Hạ Thiên Kỳ cơ hồ không thể tin đây là sự thật, bởi vì nếu như lối ra thật sự biến mất thì chẳng khác nào hắn đã bị tuyên án tử hình.

Từ từ...

Tiếng bước chân của lão quỷ đi xuống lầu không ngừng vang lên, trong khu chung cư chất đầy xác chết này, mỗi lần có âm thanh vang lên, Hạ Thiên Kỳ đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Không! Nhất định sẽ có cách rời khỏi.

Hạ Thiên Kỳ không hề tuyệt vọng, mà hắn đứng nguyên tại chỗ lo lắng tìm kiếm, nhưng đây cũng không phải là ảo giác của hắn, mà cổng ra thật sự đã biến mất.

Tại sao có thể như vậy...

Hạ Thiên Kỳ như bị sét đánh, đứng bất động, từng tiếng bước chân như từ địa ngục đến, không ngừng dội vào tai hắn, làm phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn cũng sụp đổ.

Trước mắt, trừ phi hắn có thể đối phó được với lão quỷ kia, nếu không kết cục cuối cùng của hắn cũng bị giết.

Nhưng hắn có thể đối phó được ông ta sao?

Hắn đã không có pháp thuật, thể chất ác linh trong cơ thể cũng chưa làm mạnh, làm sao hắn có thể là đối thủ của lão quỷ kia đây.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nhất thời, trong lòng Hạ Thiên Kỳ nóng như lửa đốt, nhưng vốn dĩ là không thể nghĩ ra được cách nào.

Lãnh Nguyệt đã từng nói, ở trong hiện thực quan sát tình huống của hắn, một khi phát hiện điều gì bất thường sẽ thức tỉnh hắn dậy.

Nhưng mới vừa rồi, hắn đã trải qua một mối quy hiểm, nếu như hắn ở đây gặp phải điều không may, mà ở bên kia Lãnh Nguyệt có thể nhìn ra thì hắn đã không tiếp tục ở lại nơi này rồi.

Nhưng trên thực tế, hắn vẫn ở lại đây.

Vậy nên có thể khẳng định, hắn ở nơi này vốn dĩ là không thể nhờ cậy gì vào Lãnh Nguyệt, tính mạng hắn có an toàn hay không thì phải hoàn toàn dựa vào bản thân hắn thôi.

Bước vào thế giới này, không phải là thể xác của hắn mà chỉ là ý thức, nếu như ở đây hắn bị lão quỷ giết chết, vậy thì ý thức cũng sẽ mất đi.

Mà mất đi ý thức, thì trong thực tế, thân thể của hắn sẽ mãi mãi rơi vào tình trạng ngủ say, trở thành một người thực vật.

Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ nghĩ đến, những người thực vật mãi mãi không tỉnh lại kia có phải cũng vì ý thức tiến vào thế giới khác mà không thể trở về, vậy nên cơ thể mới biến thành một cái xác không?

Hắn phải sống để trở về, nhất định sống sót trở về!

Tiếng bước chân của lão quỷ càng lúc càng rõ ràng, thậm chí Hạ Thiên Kỳ đã nhìn thấy bóng lưng còng của con quỷ vật đó.

Lão đang xuống đây! Lão đang nhanh chóng xuống đây!

Hạ Thiên Kỳ, mày nhanh lên một chút, không phải mày nói mày là thiên tài sao, thiên tài sao lại không nghĩ ra cách nào! Nghĩ một cách, nhất định có thể tìm ra...

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ không ngừng hoảng hốt, hắn hận đã không hỏi Lãnh Nguyệt, nếu không thì đã có thể dùng pháp thuật, mở ra một cánh cửa chạy trốn.

Chờ một chút! Mở ra?

Trong chớp mắt, một ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu Hạ Thiên Kỳ, chỉ là không đợi hắn thử thực hiện, thì lão quỷ mặt rắn kia đã đánh đến lưng hắn.

A!

Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang ập về phía hắn, vô thức tránh sang một bên tường, sau đó một bàn tay quỷ đưa đến, xuyên qua bả vai hắn.

Hắn theo bản năng tránh đòn, tuy có thể tránh để bàn tay kia không xuyên qua, nhưng bả vai hắn lại xuất hiện một vết thương không ngừng chảy máu.

Tuy nhiên, điều làm cho hắn thất vọng là, hắn bị ép vào trong góc tường, lúc này không còn chút không gian nào để né tránh.

Lưng của lão quỷ kia vẫn còng xuống như lúc trước, trên khuôn mặt rắn đen sì lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lão chậm rãi đưa tay lên miệng, sau đó đột nhiên gọi hắn:

Thiên Kỳ?

Tiếng gọi này giống như tiếng ho khan gọi khẽ, làm cho Hạ Thiên Kỳ càng rùng mình hơn. Lưng của hắn dính sát lên tường, trước mắt đã không còn đường lui nữa, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão quỷ kia từng bước từng bước tiến gần về phía hắn.

Thiên Kỳ?

A...

Hạ Thiên Kỳ không cam lòng gào thét, đến đầu óc cũng bị choáng váng, cơ thể run run không ngừng đập vào tường.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến điều gì đấy, trước đó, trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ, rốt cục bây giờ cũng rõ ràng.

Ý thức! Đúng rồi, mình chỉ là ý thức, Lãnh Nguyệt đã nói, chỉ cần lúc mình ngủ mơ, ý thức sẽ rời khỏi thân thể.

Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ lại nghĩ đến nội dung Lãnh Nguyệt đã từng nói với hắn, hiện tại quả thật chỉ là ý thức của hắn, bởi vì trong thực tế hắn đang ngủ, nên ý thức mới rời khỏi cơ thể đến chỗ này.

Vậy thì, nếu như ở đây hắn rơi vào trạng thái ngủ say, vậy thì ý thức có phải cũng sẽ rời đi không, sẽ trở về hiện thực chứ?

Bất kể như thế nào, có thể trở về hiện thực hay không, thì trước mắt đây cũng là cách duy nhất, chết hay sống chỉ còn biết nghe theo ý trời.

Nghĩ đến điều này, hắn lập tức thử, trước mắt tìm một chỗ để thoải mái đánh một giấc chắc chắn là không thể, vậy nên hắn chỉ còn cách làm mình ngất đi.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Lão quỷ kia đang dò xét tiếp cận hắn, mà Hạ Thiên Kỳ lại không ngừng tự đập đầu mình vào tường, muốn làm cho mình hôn mê.

Nhưng không biết, có phải lực hắn dùng quá nhẹ hay không, mà ý thức của hắn lại hoàn toàn tỉnh táo.

Cùng lúc đó, lão quỷ kia lại dùng Quỷ Trảo đánh về phía hắn.

Hạ Thiên Kỳ không còn cách nào trốn tránh, nên theo bản năng đưa tay ra đỡ một chiêu kia, còn đầu hắn thì đập mạnh vào tường.

Trong quá trình đó, không biết có phải đối diện với nguy cơ chết đi hay không, mà Hạ Thiên Kỳ lại bộc phát một số khả năng, hắn đột nhiên cảm thấy đầu mình trống rỗng, nói cách khác là có một mảnh nào đó bao phủ cả thế giới Hắc Ám.

Năng lực của lão quỷ kia, vốn dĩ hắn không có khả năng để chống cự, mặt dù hắn cố gắng bắt chặt Quỷ Trảo đang đánh về phía mình, nhưng đòn đó vẫn như cũ, đâm vào thân thể hắn.

Nhưng mà... Sau đó, ý thức của hắn lại trở nên mơ hồ, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Sau đó trong nháy mắt, Hạ Thiên Kỳ mở lớn mất, giống như gặp phải một cơn ác mộng, cơ thể cứng ngắc bật dậy.

Còn chưa kịp quan sát bốn phía, hắn đã nhận thấy hình như trong tay mình đang nắm cái gì đó, theo bản năng đưa tay lên, thì lại thấy hắn đang cầm một cánh tay gãy.

Không hề nghi ngờ nữa, đó chính là cánh tay của lão quỷ trong mộng kia.

Chẵng lẽ mình còn đang ở trong mộng?

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên lại thấy lạnh cả người. Nhưng lúc quay đầu dò xét xung quanh, lại phát hiện đây là phòng khách nhà Tào Kim Hải, và cả gia đình cậu ta cũng đang nằm bên cạnh hắn.

Mình đã trở về?

Lúc Hạ Thiên Kỳ mờ mịt xác định, thì nghe tiếng hét của Lãnh Nguyệt từ trong phòng ngủ của cha mẹ Tào Kim Hải truyền ra:

Đã rời khỏi giấc mộng, vậy thì ở lại đi!

Diệt bùa ma, đánh đến yêu ma, diệt!

Theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết, thê lương, không lâu sau đã bắt gặp Lãnh nguyệt cầm theo kiếm Đào Mộc chỉ có chuôi kiếm mệt mỏi bước ra, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.

Nhìn thấy Lãnh Nguyệt, nói không phô trương chút nào, Hạ Thiên Kỳ suýt nữa bật khóc, vừa rồi, kém chút nữa hắn đã chết rồi.

Nguyệt Nguyệt! Có thể nhìn thấy anh thật sự là quá tốt!

Nghe Hạ Thiên Kỳ gọi mình là Nguyệt Nguyệt, hắn ta rất khó chịu, trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không thèm nói gì, ngồi xuống ghế sa lon nghỉ ngơi.

Lúc này, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm thái độ Lãnh Nguyệt đối với mình, vội vàng đứng dậy, lảo đảo đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt:

Tôi nói cho anh biết, kém chút nữa thôi tôi đã chết ở trong mơ, may mà tôi trong cái khó ló cái khôn...

Không chết là do mạng anh lớn!

Thấy Hạ Thiên Kỳ quên đau, bắt đầu khoác lác khả năng của mình, Lãnh Nguyệt nhịn không được, cắt ngang lời hắn, hỏi:

Anh biết vừa rồi anh đưa cái gì ra đây không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.