Ác Linh Quốc Gia

Chương 154: Chương 154




Những người ở đây ngoại trừ Liễu Chí Thành ra thì ai cũng biết Lãnh Nguyệt sắp làm cái gì.

Hạ Thiên Kỳ cũng không cần nhiều lời, trong những người này thì hắn là người biết rõ bản lĩnh của Lãnh Nguyệt nhất nhưng Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn thì hoàn toàn không biết gì về Lãnh Nguyệt cả.

Thậm chí ngay cả Lãnh Nguyệt có thể chất ác Quỷ hay là có pháp Thuật thì họ đều không biết.

Cho đến khi thấy Lãnh Nguyệt lấy ra hai lá bùa màu vàng và kiếm Mộc Đào, hai người họ mới biết Lãnh Nguyệt sử dụng pháp Thuật.

Tuy nhiên nhìn biểu hiện của hai người họ, trên mặt ít nhiều cũng có chút xem thường, nhất là Lưu Ngôn Mẫn, hắn vốn dĩ xem Lãnh Nguyệt là người chẳng làm nên tích sự gì hoặc có thể nói rằng trong nhận thức của hắn, Lãnh Nguyệt chỉ là một tên con trai trắng trẻo, ẻo lả cố tình giả bộ thanh cao, lạnh lùng.

Thấy mọi người đều không có ý ngăn Lãnh Nguyệt lại, Liễu Chí Thành thì lại không biết Lãnh Nguyệt muốn làm gì với những cái đầu trong bao. Nhưng bị Lãnh Nguyệt bơ đi nên cũng rất biết điều mà không tiếp tục hỏi nữa.

Trói buộc, trừ quỷ!

Lãnh Nguyệt cầm chắc hai lá bùa vàng trong tay rồi bất thình lình khẽ quát lên một tiếng, tiếp theo kẹp hai lá bùa vàng phát sáng cực mạnh ở giữa hai ngón tay. Sau đó hắn nhẹ nhàng phóng chúng về phía cái đầu kia. Hai cái bùa vàng ấy như được bôi nhựa cao su lập tức dán chặt vào ngay giữa trán của cái đầu.

Chỉ trong nháy mắt hai con mắt đang trừng lên bỗng nhiên động đậy một cái, tiếp theo hai con ngươi đầy tia máu kia bắt đầu chuyển động trong hốc mắt, miệng cũng mở lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhìn cứ như muốn nhào tới cắn Lãnh Nguyệt vậy.

Sinh hoạt. . . Sống!

Nhìn thấy cái đầu người chết đó cứ như đang sống lại, nó không an phận nữa, mà bắt đầu lắc lư. Liễu Chí Thành bị dọa đến mức ngồi phịch xuống bên tường, miệng liên tục kêu la hoảng sợ.

Nó vốn cũng không phải là một cái đầu người chết.

Lúc này hình như Nam Cung Vân cũng đã nhìn ra được gì đó, biểu cảm xem thường trên mặt lúc nãy đã giảm xuống mấy phần.

Tuy cái đầu người kia không nằm yên nữa mà bắt đầu sống lại nhưng hai lá bùa vàng của Lãnh Nguyệt lại giống như là dây xích, không ngừng trói buộc lấy nó, vốn dĩ nó không thể di động dù chỉ một chút.

Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt nhanh chóng đánh ra mấy hiệu lệnh bằng tay, tiếp theo khép hai ngón tay lại, vuốt nhẹ qua thân kiếm Mộc Đào không lưỡi, những chỗ vừa đi qua bỗng xuất hiện lưỡi kiếm màu đỏ nhạt độ rộng khoảng chừng nửa chỉ.

Nhìn thấy lưỡi kiếm kia xuất hiện, ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ ra thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ. Nhất là Nam Cung Vân, cô ta kinh sợ đến mức mặt cũng tối sầm lại, không biết là đã nhìn ra được cái gì.

Trong ánh mắt mọi người đều lộ rõ sự hoảng sợ, Lãnh Nguyệt không chần chờ một chút nào lập tức giơ thanh kiếm Mộc Đào trong tay chém xuống một đường, cắt cái đầu không chịu an phận kia ra làm đôi, sau đó chúng lập tức hóa thành một đám tro tàn tiêu tan đi hết.

Giải quyết xong cái đầu người kia, Lãnh Nguyệt xem như không có chuyện gì xảy ra, cất thanh kiếm Mộc Đào vào trong ba lô, nét mặt không hề thay đổi, quay đầu nói với Liễu Chí Thành:

Nó đã âm hồn bất tán, sau này sẽ không xuất hiện nữa.

Cái này. . . Ta. . . Cái kia. . .

Liễu Chí Thành lắp bắp đến nửa ngày, chắc bởi vì ông ta quá kinh hãi, cuối cùng cũng không thể nói ra được điều mình muốn nói.

Nhưng Nam Cung Vân lại có chút không chắc chắn hỏi:

Thanh kiếm kia. . . Không có lưỡi kiếm à?

Ừm. Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu khẳng định, cũng không nói thêm lời dư thừa nào.

Tôi nói này tiểu Vân, câu cậu hỏi không phải là đang nói nhảm à, đâu phải là mù đâu mà không thấy, chỉ cần nhìn một cái thì đã biết thanh kiếm kia không có lưỡi kiếm rồi.

Mặc dù Lưu Ngôn Mẫn giật mình trước thực lực của Lãnh Nguyệt nhưng hắn rất nhanh chóng khôi phục lại như thường. Không chào đón thì vẫn là không chào đón, cũng không vì Lãnh Nguyệt biểu hiện ra thực lực của mình mà thay đổi quan điểm của mình.

Tôi nói nó không lưỡi không phải có ý nói nó không có lưỡi kiếm, mà đó là cái tên của một loại pháp thuật trời cho.

Chỉ là người sử dụng pháp thuật có thể căn cứ vào độ mạnh yếu của Quỷ Vật, tạo ra các loại mà chúng không thể chống lại rồi dùng pháp thuật chém chết chúng.

Chỉ có những người có pháp thuật đặc biệt trời cho mới có thể học được. Đại đa số mọi người chỉ có thể đơn giản là thông qua chú thuật phụ ma và pháp lực trong tay để duy trì uy lực của vũ khí trong tay.

Cậu không phải là người nắm giữ pháp Thuật, có giải thích kỹ càng cho cậu thì cậu cũng chưa chắc có thể hiểu được.

Tóm lại. . . Nam thần của tôi rất đẹp trai và lợi hại là được rồi!

Nam Cung Vân nói xong lập tức cảm thấy tinh thần phơi phới, khó mà tự kiềm chế được.

Gặp cái dáng vẻ si tình của Nam Cung Vân, Lưu Ngôn Mẫn thật sự hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tay thật mạnh, hắn là một thể chất ác Quỷ, không có việc gì lại đi hỏi mấy cái về pháp Thuật, vậy không phải tự mình tìm cho mình con đường không thoải mái sao!

Hừ! Có gì mà đặc biệt chứ.

Lưu Ngôn Mẫn hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt không hề có biểu lộ gì nhếch môi xem thường.

Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân vừa mới biểu hiện kinh sợ Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đứng ở một bên thấy rất rõ ràng. Tuy người làm náo động không phải hắn mà vẫn là Lãnh Nguyệt nhưng hắn và Lãnh Nguyệt đích thực là cùng một phe cho nên trong lòng lại cảm thấy có chút mừng thầm.

Qua sự việc lần này, Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn sẽ không dám coi thường bọn hắn nữa. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ở sau lưng Lãnh Nguyệt mượn cáo oai hùm mãi được, chỉ cần có đủ điểm vinh dự để mà cường hóa thể chất Ác Linh của mình thì sớm muộn gì một mình hắn cũng có thể đảm đương một phía.

Dù sao làm cái chuyện náo động này, nếu mà điều kiện đi đầu là không nguy hiểm thì hắn kỳ thật còn rất muốn làm.

Cái kia. . . Có thể nói cho ta biết, cuối cùng là vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?

Liễu Chí Thành đi đến bên Lãnh Nguyệt, thận trọng hỏi.

Đó là một Tà Linh.

Tà Linh? Là. . . Cái gì?

Chẳng những Liễu Chí Thành chưa từng nghe qua, mà ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng là lần đầu tiên nghe được cái tên này. Tuy nhiên có hộ khách Liễu Chí Thành ở đây nên tất nhiên hắn sẽ không dám há mồm ra hỏi, cũng may là Nam Cung Vân biết cái này, nên cô mới lên tiếng:

Tà Linh cũng là một loại ma quỷ, là tập hợp từ các mặt trái ý thức hình thành một cái mặt trái Hợp Thể, nói thẳng ra là một loại Quỷ Hồn có được các loại tâm tình tiêu cực.

Loại Quỷ Hồn này, tự bản thân nó không có đủ năng lực để giết người, nhiều lắm thì cũng chỉ tạo ra kinh sợ, trò đùa quái đản và có được một chút năng lực mê huyễn.

Nam Cung Vân nói đến đây thì cố ý nhìn Liễu Chí Thành một cái nói:

Tà Linh có thể thấy rõ những thứ e ngại của ông, cho nên bọn chúng mới ngụy trang thành đầu của Phượng Thải mà dọa ông, những cái đầu người vốn không tồn tại.

Không tồn tại? Cô nói những cái đầu kia. . . Những cái đầu người quỷ quái kia đều không tồn tại? Cái này sao có thể, tôi rõ ràng. . .

Sở dĩ ông cảm thấy nó tồn tại là bởi vì ông bị Tà Linh làm cho mê muội. Trên thực tế những gì ông cảm thấy được đều là giả. Năng lực mê huyễn này của Tà Linh, thoạt nhìn là rất lợi hại, bởi vì chẳng những có thể lừa gạt thị giác của ông lại càng có thể lừa gạt xúc giác của ông, thậm chí là cảm giác.

Nhưng những thứ này cũng chỉ hữu dụng với người bình thường, chỉ cần mở thiên nhãn thì đều có thể nhìn ra sơ hở.

Trong lúc Nam Cung Vân đang nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo sợ, bởi vì trước đó không thể nhìn ra cái kia chính là do Tà Linh ngụy trang. Cũng không phải cô không mở được thiên nhãn, mà là vốn dĩ không có suy nghĩ về vấn đề này.

Nghe Nam Cung Vân giải thích một hồi làm cho đầu óc của Liễu Chí Thành trở nên choáng váng, tuy nhiên hắn lại nghe rất rõ một điều, chính là Tà Linh kia đã được giải quyết.

Tà Linh đã bị các cậu trừ đi, vậy có nghĩa rằng hiện tại tôi đã an toàn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.