Chương 11: Nở mày nở mặt!
“Phòng bếp... Trong phòng bếp có cái gì đó!”
Nghe được âm thanh xào rau từ phòng bếp truyền ra, Phương Hân Hân lập tức sợ hãi kêu lên.
“Nắm lấy tay tôi, đừng lộn xộn!”
Hạ Thiên Kỳ còn chưa dứt lời, áng sáng từ đèn pin của hắn cùng Lãnh Nguyệt lập tức bị hai người tắt đi. Trong phòng thoáng chốc đã tối đen như mực, đưa tay không thấy rõ năm ngón.
Trong phòng bếp lúc này truyền ra tiếng xào rau lúc có lúc không, Hạ Thiên Kỳ đưa cánh tay mò mẫm trong bóng tối cẩn thận đi tới trước. Sau lưng Phương Hân Hân gắt gao bám chặt lấy hắn không buông.
Hạ Thiên Kỳ trước mắt đã có chút năng lực có thể tự bảo vệ mình, nhưng điều quan trọng là hắn đang phải đối mặt với loại quỷ nào. Nếu trước mặt là tiểu quỷ do đám thôn dân kia chết mà hóa thành thì còn tốt, còn đổi lại là con quỷ mà Từ Thiên Hoa đang tìm thì hắn dẫu có mười cái mạng cũng không đủ để nó giết.
Cùng lúc đó, đám người ở bên ngoài viện cũng nhìn thấy cửa phòng đột nhiên đóng lại.
Thấy thế, Triệu Thu Nhã con ngươi khẽ co lại, quay sang Từ Thiên Hoa lên tiếng hỏi:
“Cánh cửa này chắc chắn không phải do mấy người trong kia đóng lại, chúng ta có nên hay không vào xem thử!”
“Cứ chờ ở chỗ này xem thế nào đã!”
Từ Thiên Hoa quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Thu Nhã một cái. Khẽ khoác tay, giống như đang cảnh cáo cô không cần nhiều chuyện như vậy.
Những người khác hiển nhiên cũng nhìn ra ý tứ của Từ Thiên Hoa, sắc mặt tất cả mọi người lập tức đều trở nên khó coi, trong lòng sự kiêng kị với Từ Thiên Hoa càng thêm sâu.
Tất cả đều cảm thấy bọn người Hạ Thiên Kỳ lúc trước đi theo Từ Thiên Hoa tìm kiếm ở khu vực trong thôn, chắc chắn đã đắc tội gì đó với ông ta, cho nên lúc này mới khiến Từ Thiên Hoa ra tay trả thù.
Trong lòng mọi người đều cất giấu tâm tư riêng, ngoại trừ một số ít người thể hiện ra bên ngoài nét mặt cho rằng ba người Hạ Thiên Kỳ nhất định là chết chắc rồi. Chỉ có người thanh niên trước đó lên tiếng chê bai gã đàn ông to con giống củ khoai tây kia, cùng với cô gái tóc ngắn là trên mặt không bộc lộ bao nhiêu biểu tình.
Mà lúc này đây, tiếng xào rau trong phòng bếp đột nhiên biến mất.
Thiếu cái tiếng động kia, khiến không khí trong phòng chốc lát, rơi vào trong tĩnh mịch. Vì quá yên tĩnh, cho nên Hạ Thiên Kỳ có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn đập từng nhịp “thình thịch” trong bóng tối.
Phía sau lưng cũng không nghe thấy tiếng của Lãnh Nguyệt hay âm thanh khóc lóc của Phương Hân Hân. Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy da đầu tê dại một trận, không biết hai người kia có xảy ra chuyện gì hay không, hay hắn lại bị quỷ vật mê hoặc?
“Lãnh Nguyệt...?”
Hạ Thiên Kỳ thử lên tiếng gọi Lãnh Nguyệt một tiếng, nhưng âm thanh của hắn giống như bị chìm vào lòng biển. Hắn chật vật nuốt nước miếng, thận trọng hướng về phía sau bước lùi lại. Hạ Thiên Kỳ lúc này đưa tay muốn chạm thử vào Phương Hân Hân vẫn còn ở phía sau lưng, gắt gao bám chặt lấy hắn.
Không biết Phương Hân Hân có phải hay không đã bị dọa cho sợ đến mất hồn, đến mức cả sức để khóc lóc cũng không có. Ngay khi Hạ Thiên Kỳ xoay tay muốn chạm vào cô, sau lưng cũng không có truyền tới bất kỳ động tĩnh nào.
“Bị dọa ngất đi rồi?”
Hạ Thiên Kỳ tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn để cho an toàn hơn. Hắn âm thầm khẽ động, chuyển hóa cánh tay mình thành tay quỷ.
Cùng lúc đó, hai cánh tay sau khi chuyển hóa thành tay quỷ, cũng đã chạm tới Phương Hân Hân ở phía sau.
Tay Hạ Thiên Kỳ chạm tay vào mặt của Phương Hân Hân, khuôn mặt cô ta lạnh như băng. Đồng thời không có biết bị dích thứ gì rất nhớp nhúa.
“Phương Hân Hân, cô... ?”
Hạ Thiên Kỳ lại khẽ kêu lên một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng thu tay lại. Nhưng trong quá trình đó, trước người hắn lại truyền đến một luồng ánh sáng màu vàng.
Hạ Thiên Kỳ còn không kịp nhìn xem ánh sáng kia xuất hiện như thế nào, bởi toàn bộ sự chú ý của hắn đều gắt gao tập trung vào con quỷ đang ở sau lưng.
Đúng! Thứ đang gắt gao nắm lắy thắt lưng hắn chính là một con quỷ, vốn dĩ không phải là cô nàng Phương Hân Hân kia.
Mà còn là một nữ quỷ mặt đầy máu me!
Nữ quỷ này chỉ có một nửa thân thể, trên mặt còn dính rất nhiều máu, khiến tóc tai rối bời dích chặt vào khuôn mặt. Một đôi mắt trợn trừng đầy sợ hãi, trong bóng tối không biết đã gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn trong bao lâu.
“Aaaaa...!”
Tuy lá gan của Hạ Thiên Kỳ rất lớn, nhưng lại trông thấy rõ ràng phía sau mình bị một nử quỷ bám chặt lấy. Vẫn bị dọa cho kinh hãi kêu lên một tiếng, hai chân vô thức lui về phía sau một bước.
Cũng chính lúc thụt lùi về phía sau, hắn mới có thể nhìn thấy Phương Hân Hân ngã cạnh cửa không rõ sống chết. Nghĩ đến việc Phương Hân Hân sớm đã bị dọa cho ngất xỉu, sau khi bọn hắn tắt đèn pin đi, cái thứ một mực vẫn luôn gắt gao nắm lấy thắt lưng hắn lại chính là nữ quỷ này.
“Đáng chết!”
Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ lại có chút ngoài ý muốn, chính là đôi mắt của nữ quỷ kia đang theo dõi hắn lại tràn đầy sợ hãi. Cứ một mực ở bên cạnh bám chặt lấy hắn, nhưng chung quy lại không dám động thủ.
“Nó đang sợ hãi mình sao?”
Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn một chút qua hai cánh tay đã chuyển hóa thành tay quỷ màu đen, hắn cảm thấy có thể là do hai cánh tay quỷ này đã áp chế nữ quỷ kia.
“Mày đã sợ hãi tao như vậy, thì đối phó với mày quá dễ dàng rồi!”
Hạ Thiên Kỳ cười lạnh một tiếng, tiếp sau đó nhanh chóng hướng nữ quỷ kia đi tới, thân thể nhanh như tia chớp, chớp mắt đã tới trước mặt nữ quỷ kia.
“Mau cút xéo cho tao!”
Chớp mắt một cái, Hạ Thiên Kỳ lập tức tung ra một quyền đánh bay nữ quỷ kia. Bị đánh văng ra bên ngoài sân cùng với nữ quỷ còn có cánh cửa của căn phòng này, trước đó đã bị đóng chặt.
Ngoài viện, mọi người đều bị nữ quỷ cùng cánh cửa kia đột ngột xuất hiện dọa cho kinh sợ kêu lên. Chỉ có Từ Thiên Hoa sắc mặt u ám đang nhìn vào bên trong, đồng thời Hạ Thiên Kỳ cũng đang nhìn ông ta.
Hạ Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay quỷ thành nắm đấm, cảm giác lúc này có thể đánh bay hết thảy mọi thứ. Khiến lòng tin của hắn không ngừng gia tăng, một quyền vừa đánh ra kia, cũng vừa hay giúp hắn phát tiết hết phiền muộn chất chứa bấy lâu trong lòng.
Hắn trước đó còn chưa thấu hiểu mọi việc đã gia nhập công ty, sau đó chỉ có thể một mức chạy trốn, một mực dựa dẫm vào người khác, một mực bị người ta xem là cái đồ vướng víu. Mà lúc này đây, hắn rốt cuộc cũng đã có thể nở mày nở mặt.
Cánh cửa căn phòng bị đánh bay ngược về phía sau, trước đó căn phòng vốn tối thui một màu do mất đi ánh sáng của đèn pin lúc này đã khôi phục lại độ sáng bình thường. Hạ Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện Lãnh Nguyệt đang đứng ở sau lưng mình.
“Đi xem phòng bếp!”
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ lại tiếng âm thanh xào rau đã biến mất, đang lúc hắn muốn chạy vào phòng bếp xem xét, lập tức nhìn thấy Lãnh Nguyệt sắc mặt không thay đổi từ bên trong đi ra.
“Ra ngoài thôi, nơi này không có quỷ vật chúng ta muốn tìm, chỉ có mấy con tiểu quỷ!”
Lãnh Nguyệt không một tiếng động, lập tức ở giữa xử lý mấy con tiểu quỷ. Lần này Hạ Thiên Kỳ cùng không thể không cảm thán một tiếng, hắn cùng Lãnh Nguyệt vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
Lãnh Nguyệt lúc này cũng vừa nhìn thấy đôi tay quỷ kia của Hạ Thiên Kỳ, sắc mặt lúc đầu vốn không hề thay đổi, đột nhiên lộ ra một chút kinh ngạc:
“Cậu sở hữu quỷ hóa?”
“Kỳ thật tôi cũng không muốn sở hữu cái này, khi không cẩn thận lập tức biến đổi. Haizzz... tôi cũng không còn cách nào khác!”
Hạ Thiên kỳ lập tức lên tiếng, giả bộ đưa cánh tay lên nhìn một lượt. Dù sao, sau này cơ hội ở trước mặt Lãnh Nguyệt mà lên mặt quả thật không nhiều.
“Về sau chờ xem biểu hiện của cậu!”
Lãnh Nguyệt không muốn nghe Hạ Thiên Kỳ tiếp tục giả bộ, buông ra một câu, sau đó lập tức hướng phía bên cạnh cửa đi tới.
“Về sau chờ xem biểu hiện của tôi là có ý gì?”
Hạ Thiên Kỳ không hiểu, rốt cuộc Lãnh Nguyệt nói ra câu này đến cùng là có ý tứ gì!
Còn chưa đợi Hạ Thiên Kỳ trở ra, Lãnh Nguyệt lập tức bế Phương Hân Hân dưới đất lên. Xem ra cô ta chỉ là bị dọa cho sợ hãi mà ngất đi, nên chắc cũng không có nguy hiểm gì.
Đi theo Lãnh Nguyệt ra khỏi phòng, hai người tiến đến chỗ sân đám người Từ Thiên Hoa đang đứng. Hạ Thiên Kỳ đối mặt với ánh mắt mọi người không che giấu việc lấy lòng, hắn ra vẻ nhẹ nhỏm lên tiếng với Từ Thiên Hoa:
“Từ chủ quản, trong căn phòng này không có quỷ vật mà chúng ta muốn tìm. Chỉ có mấy con tiểu quỷ, đã bị chúng tôi xử lý, giống như ông vừa trông thấy!”
“Ừm, rời khỏi nơi này, tiếp theo tìm kiếm khu vực ở giữa!”
Từ Thiên Hoa không nói gì thêm, sau khi nhẹ gật đầu. Lập tức hướng phía đám người kia khoác tay, dẫn đầu ra khỏi cửa sân.
(còn tiếp.)