Mọi người nhìn Hạ Thiên Kỳ đi tới, cho dù không ai nhìn ra sự khó chịu trong lòng hắn, nhưng giống như Niếp Phong đã nói, công ty đưa bọn hắn đến đây, nhất định chân tướng sự thật bên trong đúng như Hạ Thiên Kỳ đã dự đoán, bọn hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi vào.
Ngoài ra, bọn hắn không còn có sự lựa chọn nào khác.
Ngược lại là Hạ Thiên Kỳ, ngoại trừ Ngô Đại Cương cùng mấy người có ấn tượng sâu sắc, ai cũng nói hắn là con người tỉ mỉ, chi tiết nhưng vô cùng trầm tĩnh.
Có lẽ đây là nguyên nhân cốt yếu, hắn vốn dĩ muốn cho mọi người thấy được năng lực xuất chúng của mình, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có tư cách giải quyết mọi việc, tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết.
Đương nhiên, loại như Ngô Đại Cương không nằm trong kế hoạch của hắn.
Phía trên lầu trọ rất bình thường, nhưng Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra mỗi một tầng đều có năm hộ gia đình, hắn thử gõ cửa vài nhà, nhưng không ai trả lời.
Lúc này mấy người Ngô Đại Cương cũng vừa bước vào , nhưng khi bọn họ vừa mới bước chân vào, quay đầu nhìn lại, chỗ lối ra khi nãy đã được chặn bằng một bức tường trắng.
Suy đoán của Hạ Thiên Kỳ đã trở thành sự thật, đây là lầu trọ chỉ có thể vào nhưng không thể ra.
Khốn khiếp, chỉ cho vào chứ không cho ra sao?
Cảm giác lần này vô cùng chân thật, chẳng lẽ lại liên quan đến Lệ Quỷ?
Ai biết được, đi từ từ thử xem!
Từ lúc bọn họ biết rằng mình không thể thoát được, trong lòng sinh ra một chút tuyệt vọng, nhưng dù sao đã trải qua rất nhiều việc, nên bọn họ cũng không còn bị dọa đến phát khóc nữa.
Còn về phía Vương Tang Du, bởi vì có tố chất tâm lý hơn người, nên biểu hiện khá bình tĩnh.
Hạ Thiên Kỳ không để ý đến mấy người đang xoắn xuýt ở lối ra, đột nhiên nói:
Tôi đã điều tra qua thanh niên nơi đây, nơi đây có một toà cư xá vừa xây, trước mặt số lượng người ở chưa tới ba phần, tập trung chủ yếu ở khu A và khu B của toà nhà.
Mà B tòa nhà chỉ có từ 9 đến 15 tầng là có người ở. Nói cách khác, hiện giờ chúng ta sẽ không thể phát hiện ra điều gì cả, cho nên nhất định phải đi về phía có người, bởi vì chỉ có như vậy chúng ta mới có thể biết được nơi đây đang xảy ra chuyện gì.
Các cậu cảm thấy thế nào?
Cậu nói đúng.
Hạ Thiên Kỳ vừa nói xong đã nhận được sự tán thành của mọi người. Cho đến lúc này bọn họ mới thấy được kinh nghiệm của Hạ Thiên Kỳ, Hà Vũ Ảnh chạy tới bên Hạ Thiên Kỳ, nhỏ giọng hỏi:
Tôi có một vấn đề, không biết là có hỏi được không.
Cậu muốn hỏi gì? Hạ Thiên Kỳ cười một tiếng.
Cậu đã điều tra bao nhiêu vụ án rồi?
Cũng không nhiều, chừng bảy tám vụ.
Hạ Thiên Kỳ tùy ý nói.
Bảy tám lần? Ông trời...ơ...i !
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói là hắn đã giải quyết bảy tám vụ, bọn người Hà Vũ Ảnh khiếp sợ há to miệng. Nếu như trước kia hắn chưa từng tham gia điều tra thì ngay lúc này chắc sẽ không có cảm giác gì, nhưng những người như hắn trời sinh đã vô cùng tinh tường, mỗi một lần trải qua sự kiện đều là chín phần chết, một phần sống.
Hạ Thiên Kỳ có thể bình yên vượt qua bảy tám vụ điều tra, điều này cho thấy hắn đều dựa vào năng lực của mình.
Ôm đùi ba chữ không khỏi hiện lên ở mỗi người trong đầu , lúc này lại nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, ánh mắt không giống với lúc trước.
Ha ha. Hạ Thiên Kỳ cười thầm trong lòng, cái hắn muốn chính là loại cảm giác này, chính là cảm giác được bọn người chỗ này xem như bắp đùi để bấu víu vào. Như vậy bọn họ mới nghĩ hắn thật mạnh mẽ, có ý muốn dựa dẫm hắn.
Ngẫm lại xem, so với việc tự đánh nhau hay nội chiến, thì phương thức dùng hắn làm lãnh đạo không nghi ngờ gì nữa chính là phương pháp tốt nhất.
Này, sống sót qua mấy vụ điều tra thì có gì ghê gớm, tôi cũng có thể làm được mà.
Có lẽ thấy được mọi người đang tung hô Hạ Thiên Kỳ, Ngô Đại Cương đi phía sau mắng một câu.
Ngô Đại Cương, ông câm cái miệng thối của ông lại đi!.
Hà Vũ Ảnh dừng lại, tức giận nhìn Ngô Đại Cương.
Con mẹ nó, cậu là cái thá gì, lại còn chọc tôi, tôi giết chết cậu!
Ông... Nghe Ngô Đại Cương uy hiếp, Hà Vũ Ảnh nén giận. Nhưng cũng không dám nói gì nữa, dù sao Ngô Đại có dáng dấp to lớn, phụ nữ không phải là đối thủ của hắn.
Vương Tang Du khinh bỉ nhìn Ngô Đại Cương, cũng không nói gì thêm.
Còn việc Niếp Phong và Ngô Đại Cương là người quen, nhưng dù trong lòng vô cùng căm ghét, nhưng cũng không dám mở miệng.
Thấy mọi người không nói gì, Ngô Đại Cương cười ha ha một tiếng, quơ tay về phía Hà Vũ Ảnh.
Ngừng lại, cậu sớm muộn gì cũng bị quỷ vật giết chết !
Hà Vũ Ảnh thấp giọng chửi Hồ Đại Cương.
Thang máy mở ra, mọi người lần lượt bước vào. Hạ Thiên Kỳ trực tiếp nhấn nút đến tầng 9. Trong suốt quá trình, không ai muốn đứng cạnh Hồ Đại Cương, cuối cùng lão cũng đứng cạnh Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ không nhìn lão, nhưng Ngô Đại Cương lại khiêu khích, bàn tay to lớn nặng nề vỗ vai Hạ Thiên Kỳ, cười lạnh nói:
Nói cho cậu biết, đừng cho rằng tôi đã trải qua mấy vụ án thì có kinh nghiệm, cậu như vậy là rất tốt rồi.
Bỏ bàn tay của ông ra !
Hạ Thiên Kỳ xoay người, ánh mắt lành lạnh nhìn Ngô Đại Cương.
Ngô Đại Cương bị Hạ Thiên Kỳ nhìn, sợ sệt rút tay về, nhưng nghĩ tới sau lưng còn mấy người vẫn đang nhìn, liền nổi cáu mắng Hạ Thiên Kỳ:
Khốn khiếp, cậu cho tôi chút thể diện đi, không thôi tôi giết cậu đấy !
Ah? Hạ Thiên Kỳ sợ sệt nhìn Ngô Đại Cương:
Ông mới vừa nói cái gì?
Con mẹ nó, cậu không nghe tôi nói gì sao?
Tôi nghe hay không không quan trọng, quan trọng là... sau này ông khó nói được tiếng người rồi!
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ phất tay, đánh vào mặt lão một cái, làm lão té xuống, thân thể nặng nề đâm vào bảng trên thang máy, kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.
Nhưng, vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ không định sẽ không dừng tay lại, từ nhỏ đến lớn hắn là người như vậy, một là không động thủ, nhưng một khi động thủ thì tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Hạ Thiên Kỳ một tay nhấc Ngô Đại Cương lên , tiếp theo không ngừng tát lên mặt Ngô Đại Cương.
Mấy người Hà Vũ Ảnh đều sợ hãi nói không nên lời, bởi vì mỗi một của Hạ Thiên Kỳ có thể làm răng của Ngô Đại Cương gãy ra.
Tôi thực sự không hiểu loại người như ông tại sao có thể vượt qua được hai vụ án lớn.
Bỏ lại Ngô Đại Cương dưới mặt đất với vẻ mặt khinh bỉ, Hạ Thiên Kỳ quay sang nhìn bọn Niếp Phong. Cùng lúc đó, cửa thang máy cũng chậm rãi mở ra.
Mọi người sợ hãi xì xào vài tiếng, rồi cũng bước ra.