Chương 15: Đi lên
Thang máy dừng tại tầng 14 và từ từ mở ra.
Hạ Thiên Kỳ đứng trong thang máy không ra ngay mà cẩn thận quan sát một hồi sau đó mới tiến một bước về phía trước.
Nhưng sau khi ra ngoài, hắn lại không thấy Ngô Đại Cương đáng lẽ phải ở cạnh thang máy đâu.
“Không thấy đâu nữa rồi.”
Không thấy Ngô Đại Cương, Hạ Thiên Kỳ lập tức có dự cảm không tốt. Hắn cau mày quét mắt quan sát hành lang tầng 14, xác định Ngô Đại Cương thực sự không có ở đây.
Hằn khẳng định Ngô Đại Cương chỉ còn chút hơi tàn tuyệt đối sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy. Huống chi mười phút trước, đám người Nhiếp Phong còn xác nhận là Ngô Đại Cương vẫn còn nằm ngay cạnh cửa thanh máy.
Trước đó anh đặt Ngô Đại Cương ở vị trí nào?
Hạ Thiên Kỳ đứng cạnh thang máy, dùng bộ đàm hỏi.
Ngay bên trái thang máy. Sao vậy? Không thấy Ngô Đại Cương à?
Ừ. Hắn không có ở đây...
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ ngưng ánh mắt và phát hiện ra một thứ.
Trên vách tường gần cửa thang máy xuất hiện một vệt máu lớn.
Trước đó sự chú ý của hắn luôn đặt ở phía đối diện và hai bên hành lang nên không để ý đến vết máu trên tường. Hắn đưa tay sờ thử, vết máu vẫn chưa khô hẳn, còn lưu lại chút hơi ấm.
Hạ Thiên Kỳ không do dự vội rút về trong thang máy, vội vàng quay về chỗ mọi người ở tầng dưới.
Thấy hắn từ trong thang máy đi ra có vẻ bất an, mấy người Nhiếp Phong vội đi tới hỏi:
Hạ tiên sinh, trên lầu xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ lại không thấy Ngô Đại Cương?
Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Hạ Thiên Kỳ chỉ tay lên trên lầu nói:
Vừa nãy tôi lên tầng 14 nhưng không thấy Ngô Đại Cương, ngược lại phát hiện trên tường gần thang máy có vệt máu lớn.
Cái gì? Máu ư? Hà Vũ Ảnh nghe xong mặt lập tức biến sắc.
Đây chẳng phải là nói con quỷ kia vật ngay tại 1 tầng 4 giết người?
“Nghĩa là quỷ vật kia giết người ở trê tầng 14 sao?
Là máu của Ngô Đại Cương sao? Người đặt câu hỏi là Nhiếp Phong.
Cho dù có phải hay không thì cũng đều chứng tỏ rằng quỷ vật đã đi đến tầng 14. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, chúng ta nên nhanh chóng lên tầng 15, thông qua tình hình tầng 15 để xác định năng lực của quỷ vật.
“Vậy chúng ta nhanh lên một chút.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, Vương Tang Du đang đứng bên cạnh lên tiếng thúc giục.
Mọi người gật đầu, theo Hạ Thiên Kỳ vào thang máy lên tầng 15.
Thang máy dừng tại tầng 15. Lúc cửa thang máy mở ra, không biết là do tâm lý hay vì tình huống gì mà bọn họ đều cảm nhận được một loại áp lực đè nén khiến họ khó thở.
Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Dù sao cũng không ai xác định được con quỷ đó có đột ngột quay lại giết chết bọn họ ngay tại tầng 15 này hay không.
Không có nhiều thời gian đâu!
Thấy mọi người đều thấp thỏm lo âu không dám ra, Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại, lạnh giọng nhắc nhở một câu.
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, họ mới run rẩy bước ra khỏi thang máy. Bọn họ nhìn quanh bốn phía rồi theo sau Hạ Thiên Kỳ đi tới ngoài cửa một hộ gia đình lân cận.
Đầu tiên Hạ Thiên Kỳ ghé lỗ tai lên cửa nghe ngóng, nhưng không thấy gì. Hắn thử đẩy cửa, nhưng lại đẩy không ra, hẳn là căn phòng này đã bị khóa chặt bên trong.
Thấy thế, Hà Vũ Ảnh lo lắng nhìn Hạ Thiên Kỳ, run run hỏi:
Cửa khóa rồi, Hạ tiên sinh. Chúng ta không có cách vào!
Hạ Thiên Kỳ không để ý đến Hà Vũ Ảnh, may mà hắn đã sớm dự liệu rồi rút trong túi ra một cái chìa khóa. Sau mấy lần thử cắm vào trong lỗ, cửa nhẹ nhàng cách một tiếng mở ra.
Thấy cửa mở, mấy người Nhiếp Phong đều rất ngạc nhiên. Hạ Thiên Kỳ cũng lười giải thích, trực tiếp đẩy cửa bước thẳng vào phòng.
Chìa khóa này là hắn nhờ Triệu Tĩnh Thù lấy được, thuộc loại chìa khóa vạn năng, trên thị trường 95% các loại khóa đều có thể mở.
Sau khi tiến vào, mùi tử khí và máu tanh lập tức xộc vào mũi. Hạ Thiên Kỳ để Hà Vũ Ảnh ở lại đứng gác cửa sau đó phân phó cho Nhiếp Phong và Vương Tang Du:
Cô phụ trách phòng vệ sinh, anh phụ trách phòng bếp, còn tôi sẽ tìm trong phòng ngủ.
Mỗi người phụ trách một phòng, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng vào phòng ngủ. Đối với loại phòng trọ nhỏ kiểu này, trừ nhà vệ sinh ra thì phòng bếp sát ngay cạnh phòng ngủ.
Bởi vì lo lắng quỷ vật đột ngột quay lại, nên Hạ Thiên Kỳ không dám lãng phí thời gian. Trên thực tế phòng ngủ lớn như vậy, nếu có xác chết nhìn là thấy ngay. Nhưng hiển nhiên hắn không thấy thi thể ở trong đây.
Ngược lại, Nhiếp Phong phụ trách tìm kiếm phòng bếp lại đột nhiên kêu lên với hắn:
Hạ tiên sinh. Mau tới đây. Chỗ này cò vết máu.
Nghe Nhiếp Phong gọi, Hạ Thiên Kỳ vội tiến vào phòng bếp. Khi vào thì thấy Nhiếp Phong đang ngồi xổm trên mặt đất, dưới chân hắn là một vũng máu lớn.
Thậm chí trên vách tường, và dưới máy hút khói trên kệ cũng dính máu tung tóe.
Không phát hiện thi thể, nhưng nhiều máu như vậy thì chắc chắn người đã chết rồi.
Hạ Thiên Kỳ gật đầu. Tỉ mỉ lục soát trong bếp một lần, trong quá trình hắn phát hiện không ít mảnh vụn quần áo.
Lạ thật, máu thì còn. Nhưng thi thể lại biến mất.
Hắn lẩm bẩm, Nhiếp Phong không biết nghĩ tới điều gì mà người cứng đơ. Vẻ mặt sợ hãi nhìn Hạ Thiên Kỳ, không chắc chắn nói:
Hạ tiên sinh. Không phải hộ gia đình này sau khi bị giết đã biến thành quỷ rồi đi đó chứ?
Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn Nhiếp Phong. Trên thực tế, khả năng này cũng không thể là không xảy ra.
Nhưng hắn không kết luận ngay. Dù sao đây chỉ là một hộ trong tầng 15. Tình huống những nhà khác ra sao
cũng chưa biết.
Xem xét lại rồi nói sau.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ và Nhiếp Phong nói chuyện, thì giọng Vương Tang Du từ nhà vệ sinh đối diện truyền tới:
Mọi người mau tới đây nhìn xem.
Nghe Vương Tang Du kêu, Hạ Thiên Kỳ và Nhiếp Phong lập tức vào phòng vệ sinh.
Diện tích phòng vệ sinh không lớn, nhưng bên trong dính đầy máu. Máu trên bồn rửa tay đã khô, trên gương còn lưu lại một dấu tay máu đáng sợ. Đây hẳn là chứng cứ người chết lưu lại.
Dưới đất đầy mảnh vụn quần áo, chỉ là những mảnh vụn này không nhiều lắm, chừng bốn năm miếng bằng bàn tay.
Đồng thời không tìm thấy bất kì thi thể nào.
“Trong nhà vệ sinh hẳn là có người bị giết, thế nhưng… lại không tìm thấy thi thể.”
Hiện tại Nhiếp Phong càng tin chắc suy đoán của mình, sau khi các hộ gia đình kia bị giết, đã “sống lại” rời khỏi nhà.
Vương Tang Du nghe xong không nói gì, Hạ Thiên Kỳ sau vài phút ngắn ngủi tự suy nghĩ, hắn quay người rời khỏi phòng vệ sinh:
“Đi thôi, chúng ta qua nhà kế bên nhìn xem.”