Ác Linh Quốc Gia

Chương 261: Chương 261




Chương 22: Phát hiện của Hạ Thiên Kỳ

Gã đàn ông không nhịn được bước ra cửa, sau đó đóng sập lại.

“Đủ lắm rồi, không biết ông đây rước vợ hay tổ tông về nữa, mỗi việc hầu hạ cũng không xong!”

Gã oán trách đi về phía thang máy, nhưng khi đi ngang qua phòng trọ sát vách, gã không khỏi dừng bước.

Chỉ thấy cửa phòng sát vách để hở, bên trong không ngừng truyền ra tiếng thú hoang gặm ăn xương thịt.

Tiếng “Rôm rốp” khiến cho người nghe sợ hãi kia không biết là thứ gì.

“Lạ thật, từ khi nào nhà sát vách nuôi chó rồi?”

Gã nhớ ngay sát vách là phòng của một cô gái trẻ độc thân, vóc dáng xinh đẹp. Tuy bọn họ không thân thiết gì, nhưng hàng xóm ở cạnh nhau lâu lâu đụng mặt vẫn phải chào hỏi một tiếng.

Gã khẳng định hẳn là cô hàng xóm vì tịch mịch nên mới nuôi chó, giống như câu cửa miệng của bạn gái hắn. Đầu năm nay tìm đúng đối tượng còn không bằng nuôi một con chó, ít ra nó còn biết trung thành với bạn.

Nói không chừng có khi khi ngày nào đó cô ta tìm thấy người mới rồi lại đá gã đi, không bao giờ gặp lại nữa.

Gã do dự đứng ngoài cửa nhà hàng xóm một lúc, quyết định vẫn nên gõ cửa một cái, nhắc nhở đối phương cửa nhà không khóa, thuận tiện ngắm vị mỹ nữ hàng xóm kia luôn.

Nghĩ nghĩ, gã bèn hắng giọng gõ cửa, kêu:

“Có ai ở nhà không?”

Gã khẽ gọi một tiếng, nhưng trong phòng không ai đáp lại hắn. Ngược lại tiếng nhai nuốt “Rôm rốp” kia lại đột nhiên im bặt.

Thấy không ai để ý mình, gã hơi do dự đẩy cửa phòng, sau khi vào trong thì ngửi thấy đầy mùi máu tanh.

“Có ai ở nhà không? Tôi là nhà sát vách đây.”

Gã đứng ngay cửa hô to hai tiếng, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.

“Quái lạ, chẳng lẽ không có nhà?”

Gã lẩm bẩm trong lòng, đi vào phòng trong. Mà ngay phía sau gã, không biết từ lúc nào đã có một bóng người cao to đứng đấy.

Bóng người kia nhìn bóng lưng gã, trên gương mặt dữ tợn hiện lên một nụ cười. Trong chớp mắt, cửa phòng “Cạch” một tiếng đóng lại.

“Về rồi à?

Gã đi ra hành lang, nhìn thoáng qua phòng ngủ. Nhưng ngoài ý muốn, trong phòng ngủ không xuất hiện con chó nào. Mà âm thanh vừa vang lên sau lưng, làm gã vội ngoái đầu nhìn hành lang phía sau. Nhưng chỗ đó trống không, căn bản không có ai đứng đó.

“Quái thật, trong phòng không có người cũng không có chó. Vậy tiếng gặm kia là từ đâu mà tới?”

Gã thấy trong phòng không có ai cũng không muốn tiếp tục đợi nữa, bèn bước nhanh ra cửa. Nhưng đúng lúc gã đi ngang qua phòng vệ sinh, đột ngột có một cánh tay thô to từ trong khe cửa vươn ra, bóp lấy cổ gã.

A ——!

Cảm nhận được trên cổ lạnh toát, gã đàn ông sợ hãi hét to. Lúc gã quay đầu lại, mắt không khỏi trợn trừng. Chỉ thấy trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp đầy máu tươi, một cặp mắt đỏ lòm xuyên qua khe hở nhìn chòng chọc gã.

“Q…Quỷ…”

Chớp mắt một cái, gã đàn ông liền bị lôi vào trong phòng. Không lâu sau, trong phòng lại vang lên từng chuỗi âm thanh cắn nuốt rùng mình.

“Trương Dương cái tên xấu xa này lại chạy đâu mất rồi, quên đi, không đợi hắn nữa!”

Cô gái vốn muốn cùng bạn trai tắm tắm rửa rửa, sau đó thân mật một phen. Thế nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy gã về, cô mất hứng không đợi nữa. Cởi quần áo bước vào nhà vệ sinh.

Mở máy nước nóng, sau đó dưới làn nước ấm, cô vừa hát ca khúc gần đây hay nghe, vừa gội mái tóc dài của mình.

Bên tai tiếng nước chảy ào ào, cô vuốt mặt. Bỗng xoay đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài phòng vệ sinh, sợ hãi hỏi:

“Ông xã?”

Trong phòng ngủ không có tiếng gì, cô lắng tai nghe một lúc không thấy gì lại lắc đầu mở máy nước nóng.

Nước ấm lại “Ào ào” rơi xuống, cô cầm vòi sen chuẩn bị cọ rửa toàn thân. Nhưng chưa được một lúc, cô lại tắt máy nước nóng, hướng ra ngoài phòng vệ sinh hỏi.

“Trương Dương? Là anh sao?”

Bên ngoài vẫn lặng ngắt như tờ, cô có chút bất an đi ra cửa phòng vệ sinh. Nhoài đầu ra nhìn, nhưng vẫn không thấy kẻ nào.

“Mình nghe lầm sao?”

Cô đứng cạnh cửa nghĩ nghĩ, cảm thấy không an tâm nên khóa cửa phòng vệ sinh lại, sau đó lại mở máy nước nóng. Thế nhưng lần này không phải từ từ tắm nữa, mà nhanh chóng lấy sữa tắm ra, vừa tắm vừa nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh.

Nhưng ngay lúc cô bôi sữa tắm lên toàn thân, định cầm vòi sen lên thì ngay bên trên lớp kiếng mờ, đột ngột xuất hiện một bóng đen.

Bóng người đó không nhúc nhích, cứ đứng ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp, cảm giác như có người đang rình mò.

“Ông xã?”

Trong lòng cô càng bất an hơn, nhưng sau khi kêu một tiếng, cô phát hiện bóng người kia vẫn không hề nhúc nhích.

Đúng lúc cô muốn qua đó xem thử, thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra. Sau đó chớp mắt một cái, một cái đầu dữ tợn từ bên ngoài thò vào, cái miệng há to như lỗ đen.

“Rôm rốp.. Rôm rốp..”

Tiếng gặm nhấm lại lần nữa truyền ra từ trong phòng vệ sinh, nước trong bồn tắm không ngừng chảy “ào ào”, hòa tan với máu tươi trên mặt đất.

Cùng lúc dó, đám người tầng 10 tiếp tục thấp thỏm lo âu chờ đợi.

“Không thể để nó tiếp tục đi xuống được.”

Hạ Thiên Kỳ tự hỏi một lúc lâu, rốt cuộc quyết định thừa dịp trước khi con quỷ mạnh hơn nên làm gì đó.

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói thế, Vương Tang Du và Nhiếp Phong đang đau đầu suy nghĩ không có kết quả lập tức tỉnh táo, rối rít hỏi:

“Anh có cách rồi à Hạ Thiên Kỳ?”

“Ha ha.” Hạ Thiên Kỳ nhìn hai người lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ nói:

“Trong lúc tuyệt vọng có nghĩ đến một cách, mặc dù không biết có thể thực hiện được hay không. Nhưng trước mắt cũng nên thử một chút, không để cho nó tiếp tục đi xuống nữa, nếu không chúng ta cũng mất luôn con đường sống.”

“Hạ tiên sinh, chuyện đã tới mức này rồi, tình huống thế nào chúng ta đều rõ ràng. Nếu như cậu có biện pháp gì thì cứ nói thẳng, nói trắng ra là cho dù cách đó có đẩy chúng ta vào thế cửu tử nhất sinh. Bọn tôi cũng can tâm tình nguyện, dù sao như thế vẫn còn hơn là cứ trơ mắt ngồi chờ chết.”

Hạ Thiên Kỳ không có nói cụ thể cách hắn nghĩ trong lúc tuyệt vọng là gì, nhưng Nhiếp Phong và Vương Tang Du đều thể hiện quyết tâm liều mạng muốn thử một lần, điều này làm Hạ Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn.

Hạ Thiên Kỳ nghe xong khẽ gật đầu, do dự nói:

“Có lẽ tôi đã tìm được nhược điểm của nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.