Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng có thể nghĩ ra được nhất định có liên quan đến thứ quỷ chú bọn họ phải đối phó kia, nếu không thì họ thật sự không tìm ra nguyên nhân nào khác có thể khiến quỷ khí của bọn họ biến mất.
“Thế này xem như over rồi, quỷ lực còn lại trong cơ thể có một chút, còn không bằng một tên rắm thối to đầu nữa chứ.”
Sở Mộng Kỳ có vẻ có chút bi quan, bất quá khi cô thấy Hạ Thiên Kỳ cũng đang đăm chiêu ủ dột, cô lại nở nụ cười, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:
“Bất quá nghĩ đến anh cũng trong cảnh ngộ bất hạnh giống tôi, trong lòng tôi lại cân bằng hơn nhiều.”
“Vậy cô hài lòng sớm quá rồi đấy, lượng quỷ khí dự trữ của tôi vẫn còn một chút.”
Trên thực tế Hạ Thiên Kỳ không nói dối, mặc dù quỷ khí của hắn mất rất nhiều, thế nhưng vẫn còn dư chừng một phần mười, tuy không nhiều lắm, nhưng quỷ hóa một trong tứ chi, dùng để thuấn di hai lần thì vẫn đủ.
Hiện tại hắn không rảnh rỗi tán hươu tán vượn với Sở Mộng Kỳ, lúc này không khỏi nhìn Lãnh Nguyệt đang quan sát thôn xóm bên cạnh, nét mặt như có điều suy nghĩ hỏi:
“Lãnh thần, anh biết chuyện gì xảy ra sao? Nhắc tới thì tôi cũng nhớ một lần khi còn trong nhiệm vụ ngẫu nhiên từng gặp tình trạng quỷ khí trong cơ thể biến mất, nhưng nơi này hiển nhiên không phải khu không người, trừ phi quỷ chú kia đã đạt đến mức vô hạn gần với cấp ác quỷ.”
Nhớ lại nhiệm vụ trong khu không người lần trước, Hạ Thiên Kỳ cũng từng gặp tình huống tương tự, nhưng mà không bao lâu sau, quỷ khí biến mất của hắn đã xuất hiện trở lại, không biết lần này cũng giống vậy không.
Sở Mộng Kỳ một mực lắng nghe mà không mở miệng ra, xem bộ dạng cũng giống Hạ Thiên Kỳ, cũng đang chờ câu trả lời của Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt trầm mặc chừng 2 phút, mãi đến khi trên mặt anh ta lộ ra chút hiểu rõ, lúc này mới lên tiếng nói:
“Nếu như tôi đoán không sai, thôn Thông Bắc này hẳn là bị nguyền rủa.”
Nghe kết luận của Lãnh Nguyệt, Sở Mộng Kỳ và Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ gật đầu một cái, trên thực tế thì khái niệm có liên quan đến lời nguyền hay quỷ chú gì gì đó, thời gian rất sớm khi còn trong đạo quan, Lãnh Nguyệt đã có giải thích qua một lần.
Mặc dù Lãnh Nguyệt giải thích ít nhiều gì cũng có chút lấp lửng nước đôi, nhưng bọn họ cũng hiểu được đại khái. Quỷ chú là một dạng công kích ý niệm do quỷ vật cấp quỷ vương thi triển, có thể gọi là công kích linh hồn.
“Quỷ chú là nhắm vào đơn thể, cũng chính là đối phó với người, thi triển ý niệm công kích một người nào đó.
Mà nguyền rủa thì áp dụng với một khu vực riêng biệt nào đó, một đoàn người nào đó, một đồ vật nào đó, thậm chí là một cách thức hành động nào đó, lấy lời nguyền làm điều kiện kích khởi, từ đó tiến hành ý niệm công kích một đoàn thể.”
Lãnh Nguyệt vừa nói như vậy, nhận thức về lời nguyền của Hạ Thiên Kỳ lập tức rõ ràng hơn một chút. Cái này cũng tương tự một mình hắn xem phim khủng bố, bên trong là một cuốn băng ghi hình rất cũ bị nguyền rủa, phàm là người xem qua cuốn băng ghi hình này đều có thể bị giết chết.
Mà sau khi xem xong cuốn băng ghi hình ấy rồi còn xảy ra thêm vài chuyện đặc biệt liên tục, ví dụ như nhận được điện thoại, bảy ngày sau sẽ bị giết chết... Vân vân...
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức hỏi:
“Rốt cuộc quỷ chú lợi hại hay lời nguyền lợi hại? Ngoài ra, chẳng lẽ quỷ chú có thể biến thành lời nguyền sao?”
“Dưới tình huống bình thường đương nhiên là quỷ chú lợi hại, nhưng mà phải biết cái quỷ chú này đã bị sư phụ tôi phong ấn vài chục năm, sức mạnh đã sớm mười không còn lại một.
Còn như quỷ chú có thể biến thành lời nguyền hay không, cái này tôi vẫn không rõ ràng lắm, nhưng phán đoán từ tình hình trước mắt, hiển nhiên như vậy.
Quỷ chú nguyền rủa thôn này, sau khi chúng ta đi vào thôn thì cũng bị nguyền rủa, mà quy tắc nguyền rủa là nó quyết định, cái này cũng giống như trò chơi vậy, chúng ta cần phải tuân theo các quy tắc nó đặt ra.”
“Quỷ chú đặt ra quy tắc nguyền rủa, nếu chúng ta tuân theo, đây chẳng phải là nó muốn hành hạ chúng ta đến chết thế nào thì hành hạ chúng ta đến chết thế ấy sao, dù sao thì nói như người chỉ định quy tắc này, quỷ chú hoàn toàn tương đương với sự tồn tại của thần.”
Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ thấy nếu so ra thì lời nguyền khó đối phó hơn so với quỷ chú, nét mặt có vẻ rất u ám.
“Cũng không hẳn như vậy, tôi có nghe sư phụ tôi đề cập qua, yếu điểm của lời nguyền so với quỷ chú, là ở chỗ con quỷ vật đặt ra quy tắc cũng chịu bị hạn chế của chúng phản lại.
Nói cách khác, nếu như lời nguyền này là một trò chơi, vậy thì nó cũng là một người chơi.”
“Nói đúng hơn thì nó là boss? Nếu chúng ta muốn thoát khỏi lời nguyền này thì phải giết boss? Nhưng mà quỷ chú không phải quỷ, làm sao giết được, trước kia không phải huynh nói chỉ có thể nghĩ cách phong ấn sao?”
“Quỷ chú có thể nghĩ cách phong ấn, nhưng nếu nói đến lời nguyền, chúng ta có thể thử thoát khỏi. Trừ phi thực lực bản thân chúng ta đạt đến trình độ không thèm nhìn lời nguyền, bằng không thì không còn cách nào khác.”
“Được rồi, dù sao thì bất kể có cách hay không có cách, thì cũng phải liều mạng tìm ra một cách, không thể cứ như vậy chịu chết ở chỗ này.”
Mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất không rõ ngọn nghành, nhưng nghĩ đến bọn họ đều đã bị nguyền rủa, có lo lắng cũng không tốt lên nổi, chi bằng cứ đặt toàn bộ tâm tư trên suy nghĩ tìm cách thoát khỏi lời nguyền.
Cùng lúc đó, trên một đường thôn cách bọn người Hạ Thiên Kỳ không xa.
“Thứ mày muốn tao cho hết, mày nhất định phải nghĩ cách dẫn bọn tao rời khỏi nơi này.”
Ngưu Ngang còn canh cánh trong lòng chuyện mình đưa sáu bình nước thuốc thuật pháp cho Lữ Nhữ Nham kia, trái lại Hầu tử giống như quên mất chuyện này vậy, một chữ cũng không nhắc tới.
“Mày không thấy tao đang không ngừng thử hay sao?!”
Thấy Ngưu Ngang đang không ngừng thúc dục mình, điều này cũng làm phiền đến Lữ Nhữ Nham đang bày trận, gã xoay người qua lạnh lùng liếc Ngưu Ngang:
“Không muốn chết ở chỗ này thì ngoan ngoãn câm miệng, tao không có kiên nhẫn nghe mày lải nhải!”
“Mày...”
“Được rồi Ngưu Ngang, chúng ta vẫn kiên nhẫn chờ xem.”
Thấy Ngưu Ngang không thức thời mà trở mặt với Lữ Nhữ Nham, Hầu tử vội vàng ngăn cản gã, Ngưu Ngang bị Lữ Nhữ Nham làm cho tức giận ghê gớm, hoặc là nói từ khi gã gia nhập Minh Phủ đến này, chưa bao giờ bị chọc cho tức giận như bây giờ.
Chẳng những không có được cam kết lợi ích từ Hầu tử, đau lòng móc hầu bao của mình không nói, trái lại còn có cảm giác bị thằng khốn Lữ Nhữ Nham kia nắm trong tay.
“Còn không phải vì mày, nợ nần chờ chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính một lẩn!”
Ngưu Ngang vốn không chấp nhận ý tốt của Hầu tử, vung một tay lên gạt Hầu tử qua một bên rồi giận đùng đùng ngồi xuống trên một gò đất.
Bị Ngưu Ngang gạt qua một bên, trên mặt Hầu Tử dần lộ ra vẻ âm độc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ là không can ngăn Ngưu Ngang nữa.
Lữ Nhữ Nham mất một lượng lớn hơi sức mới bố trí xong, lúc này gã vỗ tay một cái, quay về Hầu tử và Ngưu Ngang ra hiệu nói:
“Chúng ta đi thôi.”
“Có thể rời đi rồi?” Ngưu Ngang đứng dậy, nghi ngờ hỏi.
“Không biết, đi quan sát một chút đi.”
“Không biết? Vậy mày vừa mới làm cái gì?!” Ngưu Ngang lại tức giận hỏi Lữ Nhữ Nham một câu.
“Tao nghi nguyên cái thôn này có thể là bị quỷ vật cấp ác quỷ phong tỏa, nên mới bày một cái phá phong trận, nhưng hiệu quả thế nào thì khó mà nói.”
Sở dĩ Lữ Nhữ Nam bố trí trận pháp này, kỳ thực còn có một nguyên nhân, đó chính là trước đó mấy người bọn họ luôn đi dọc theo hướng năm của thôn, kết quả đi tới đi lui, vậy mà lại quay về chỗ cũ.