Ác Linh Quốc Gia

Chương 379: Chương 379: Đe dọa




Dịch: Hàn Phong Vũ

Như đang uống nước, chỉ vài ba ngụm thôi đã uống hết một chai vang đỏ giá trị hơn mười vạn, Hạ Thiên Kỳ thì không có vấn đề gì, nhưng mặt và cổ của cha Triệu Tĩnh Thù đã bắt đầu đỏ lên.

Ông dấn thân vào thương trường lâu như vậy, có thể nói là chuyện uống rượu hay không uống rượu đều đã từng gặp qua, nhưng loại người xem vang đỏ mười vạn là nước lã như Hạ Thiên Kỳ đây, cứ một ngụm hết một ly, là lần đầu tiên ông nhìn thấy.

“Thiên Kỳ, tửu lượng của cháu không tồi.”

“Đây chú, con rót đầy cho người, phần con cạn trước ha…”

Nói xong Hạ Thiên Kỳ lại cầm ly rượu trong tay uống cạn, khi uống hết rồi, hắn thấy sắc mặt cha của Triệu Tĩnh Thù khi nhìn ly rượu trong tay mình có chút khó coi, không nhịn được hỏi:

“Chú đây không thể uống nhiều hơn nữa? Nếu như không đủ sức uống thì đừng uống nữa.”

“Bây giờ vẫn chưa xong đâu.”

Cha Triệu Tĩnh Thù nói như không có gì quan trọng, sau đó cứng đầu uống thêm ly nữa.

“Đây chú, con rót đầy cho người, phần con cạn trước ha…”

“...”

Hai chai vang đỏ bị uống sạch, trên mặt Hạ Thiên Kỳ ngay cả một chút đỏ hồng lên vì rượu cũng không thấy, nhưng cha Triệu Tĩnh Thù đã bắt đầu xiêu vẹo, dễ nhận thấy là có chút lâng lâng.

Triệu Tĩnh Thù biết rõ cha mình là ai nên không khuyên ông uống ít đi, trái lại còn trêu chọc:

“Trước đó con từng nói với cha rồi, điểm đặc biệt nhất của Thiên Kỳ là có thể uống rất nhiều, cha còn không tin nên muốn thử xem, kết quả thế nào rồi?”

“Hôm nay chỉ là trạng thái của cha không tốt lắm.” Người đàn ông không phục bèn trả lại cho Triệu Tĩnh Thù một câu, trái lại không giống như uống quá chén, ít nhiều gì cũng có chút như giả vờ say.

“Thiên Kỳ, bây giờ chú vô cùng lo lắng một chuyện.”

“Trong nhân sinh, chú là người chiến thắng, có thể có chuyện khiến chú lo lắng sao?” Hạ Thiên Kỳ hỏi một câu mang tính thăm dò, không biết người đàn ông này muốn nói gì với hắn.

“Ai, gia đình nào cũng có khúc mắc khó giải quyết, chú cũng có phiền muộn của chú.

Mẹ của con bé Tĩnh Thù ra đi rất sớm, con người của chú đây, lòng tham trong sự nghiệp rất mạnh mẽ, những năm gần đây luôn chỉ có liều mạng và liều mạng, nói thật ra thì, chú cũng rất áy náy với Tĩnh Thù. Cũng không biết làm cách nào để quan tâm con bé, thứ có nhiều nhất vẫn là tiền, con bé muốn cái gì thì sẽ cho cái đó.

Nhưng thứ đồ vật gọi là tiền này, thừa mứa ra sẽ không có chút ý nghĩa, cũng chỉ là một đống giấy không hơn. Người nghèo vì đạt được mà không ngại liều mạng, nhưng sau khi đạt được rồi thì sẽ gặp cảnh càng ngày càng cô độc, càng ngày càng ích kỷ.

Chú hiện tại chính là, tiền dù nhiều nhưng lại không có đến một người bạn, tiền tuy đi vào nhiều nhưng số tiền này không biết phải để lại cho ai.”

“Cha, cha nói mấy lời này với Thiên Kỳ để làm gì. Con thấy cha uống quá nhiều rồi, về nhà trước đi.”

Triệu Tĩnh Thù có chút mất hứng gọi cha mình một tiếng, chỉ có điều người đàn ông lại lắc đầu nói:

“Thiên Kỳ không phải là người ngoài, có gì không thể nói?”

Nói với Triệu Tĩnh Thù xong, người đàn ông lại quay qua Hạ Thiên Kỳ nói:

“Tiểu Thù cũng không còn nhỏ nữa, trước giờ đều như đang giả trai, mỗi ngày chỉ biết chơi đùa, chú vốn định cho con bé học quản lý, rồi quay về tiếp nhận công việc làm ăn của chú, kết quả con bé lại muốn thi vào nghành cảnh sát, kết quả thật đúng là suy xét trước, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của chú.

Mãi đến năm nay, con bé mới dần dần thay đổi, cháu xem Tĩnh Thù đã để tóc dài, về bản chất cũng không còn là bất nam bất nữ. Mà hết thảy những thứ này cũng không phải công của chú, mà là công của cháu.”

Hạ Thiên Kỳ càng nghe càng khó chịu, dễ nhận thấy là cha Triệu Tĩnh Thù đang giả vờ say rượu để thúc đẩy mối quan hệ của hắn với Triệu Tĩnh Thù, nhưng hiện tại hắn vốn không nghĩ gì đến việc này, hơn nữa còn quan sát vẻ mặt của Triệu Tĩnh Thù, mặc dù cô cũng có ý kiến với việc này, nhưng dễ nhận thấy là cô không làm tốt việc quyết định.

“Cái này thì cũng xấu hổ.”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình trong hiện thực rõ thật rất có số đào hoa, trước có Đổng Tuyết chủ động tiếp cận, hiện tại có cha Triệu Tĩnh Thù mai mối, nếu như đổi lại là hắn trước kia khi vẫn chưa gia nhập công ty, nói không chừng sẽ vì tiền mà bán thân.

Nhưng lúc này, hắn lại rất thờ ơ với loại thịt mỡ được dâng đến cửa thế này.

Nhưng có thờ ơ cũng không cách nào để nói, nếu hắn cứ như vậy mà thẳng thừng từ chối ý tốt của cha Triệu Tĩnh Thù, chắc chắn sẽ khiến Triệu Tĩnh Thù rất khó chịu, nhưngnếu không từ chối, thì chính hắn sẽ rất khó chịu.

Ngay khi hắn đang lưỡng lự không biết nên làm gì cho tốt, thì lại nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đơn giản, mang mắt kính gọng vàng đột nhiên dẫn theo ba bốn người sắc mặt không tốt lắm đến gần.

“Ù ôi, tôi vừa nhìn thấy ai đây, thì ra là tổng giám đốc Triệu của tập đoàn Hối Phong, thật sự rất khéo.”

Nghe giọng của gã mắt kính, sắc mặt cha Triệu Tĩnh Thù biến đổi rõ ràng, lúc này nhìn qua không có đến một chút say rượu:

“Anh đến đây làm gì?”

“Đương nhiên để ăn cơm rồi, tiện thể muốn xem thử dáng vẻ con gái của ngài, và mặt mũi của người đường đường là con rể tương lai của ông nữa!”

Tính đe dọa trong lời nói của gã mắt kính lên đến cực điểm, cha Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì sắc mặt trở nên u ám hơn, lúc này ông đứng dậy, đến trước mặt gã mắt kính:

“Tôi cho anh biết, chuyện của chúng ta chỉ là chuyện riêng của chúng ta, nếu như anh dám làm gì con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ băm anh thành thịt vụn cho chó ăn!”

“Vâng vâng vâng, tôi đã biết rồi, tôi phải sợ thôi! Nhưng tôi không có thiều thời gian để chờ ông, khoảng cách giao hẹn của tôi và ông đã rất gần rồi, nên thay vì quan tâm đến con gái mình, thì chẳng bằng ngẫm lại cho kỹ xem bộ xương cốt già của ông có thể chịu đựng hay không đi!”

Gã mắt kính vỗ vỗ vai cha Triệu Tĩnh Thù, sau đó đi vòng qua ông, đến trước bàn chỗ Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ:

“Nam tài nữ mạo, thật sự không tồi.”

“Anh thôi đi!”

Dù không biết có chuyện gì giữa cha mình và gã mắt kính này, nhưng dễ nhận ra là Triệu Tĩnh Thù không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn với cha của chính mình như vậy.

“Sao vậy cảnh sát Triệu, chẳng lẽ cô muốn đánh người trước mấy chục cái cameras giám sát ở khu vực công cộng này hay sao? Nói thật, rôi cũng muốn lên trên trang đầu của báo ở thành phố Tuyên này, nhưng tôi vừa lên rồi!”

“Anh...”

Triệu Tĩnh Thù bị gã mắt kính làm cho nghẹn giọng đến mức nói không nên lời, vì cô là sĩ quan cảnh sát, thật sự không thể ra tay đánh người, trừ phi, lúc này cô lập tức bỏ việc.

Nhưng cô không thể ra tay thì không có nghĩa Hạ Thiên Kỳ cũng không thể, lại nghe Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cười nói:

“Nếu anh muốn lên trang đầu thì dễ mà, cứ tùy tiện tìm một cái bàn rồi tôi cho anh ỉa một bãi, ngày mai đảm bảo anh có thể lên trang đầu. Cần gì phải khích tướng để đột nhiên bị đánh rồi lên trang đầu chứ? Chuyện này khiến cho anh tốn ít tiền hơn!”

“Tuổi còn trẻ mà miệng mồm đã cay độc như vậy, chẳng lẽ cậu không rõ cái đạo lý họa từ miệng mà ra hay sao?”

Mặc dù gã mắt kính không bị Hạ Thiên Kỳ chọc cho giận điên người, nhưng trên mặt cũng hiển hiện vẻ thâm độc.

“Đương nhiên tôi biết rất rõ, có điều tôi thấy anh đến đây lảm nhảm tới lảm nhảm lui, lảm nhảm suốt nửa ngày trời thì không hiểu nổi. Anh đây không phải đang có bệnh đấy chứ? Nếu không nói câu nào thì có phải sẽ chết ngay lập tức hay không vậy? Anh không biết mình bị bệnh hôi miệng sao, tôi sẽ nôn ra hết mất!”

Hạ Thiên Kỳ dùng vẻ mặt ghét bỏ phẩy phẩy tay, lúc này đám người theo sau người gã mắt kính đã tức giận, muốn xông đến đánh nhau với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại bị gã mắt kính ngăn lại hết:

“Món nợ hôm nay tôi sẽ nhớ kĩ, nhóc con, sẽ có lúc tôi khiến cậu hối hận!”

Độc ác nói xong, gã mắt kính lại dẫn theo mấy người kia đến nơi khác xa hơn, xem chừng không định rời khỏi đó, mà đang đợi một người nào đó.

Cha Triệu Tĩnh Thù quay lại chỗ ngồi, lại nghe Triệu Tĩnh Thù hỏi:

“Cha, tên khốn nạn đó là ai, sao có thể kiêu ngạo như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.